ÔNG TRỜI KO LẤY HẾT CỦA AI THỨ GÌ... CHỈ KHI MÀY MẤT Ý CHÍ BUÔNG XUÔI.
Do làm trong nghành công nghiệp tự động hóa. Nên rất ít nhân viên vận hành cho 1 dây chuyền sản xuất lớn. Chủ yếu là lập trình điều khiển qua máy tính và quan sát camera, từng khu vực đều có cảm biến quang nhận diện và cảnh báo.
Do máy bị trục trặc từ đêm, tao nhận được tin nhắn cần hỗ trợ sớm để máy chạy lại... Do tao làm xuyên đêm ở xưởng lại có các nhóm zalo của anh em vận hành nên biết rõ thông tin sản xuất trong cty, và thường có lịch sản xuất nên theo dõi rất nhanh.
7h lững thững vào cty, tay cầm chai sting (tao ko uống được coffee, tao bị nghiện sting). Tới khu vực cần sửa chữa thì thấy kiện hàng bị kẹt ko thể đi tới trên băng tải, ko thể nào điều khiển được trên màn hình máy tính, dây đai hàng thì rối tung rối mù lên. Vẫn chạy 1 máy số 2 để giảm lượng hàng kẹt, tao bắt đầu kiểm tra và sửa chữa. Tắt màn hình điều khiển đi, tao lấy kéo cắt dây đai như mớ bòng bong vứt ra ngoài, kiểm tra sensor quang và các trục lăn trên băng tải.. Biết bị lỗi chỗ nào rồi, tao lao vào sửa chữa và không quên gọi ae vận hành máy đó xuống để hướng dẫn, chỉ cách khắc phục, sau này có gặp thì biết cách xử lý hoặc gọi bộ phận bảo trì lên hỗ trợ (vì hàng chạy chậm, đêm hôm đó bộ phận bảo trì lại xử lý sự cố ở khu vực khác nên ae vận hành ko có liên hệ).
- ok, h xong hết rồi đó,ae nhớ nha, bị đứng hàng như vậy là nó bị như vầy..... Bla, bla cho ae 1 hồi. rồi kêu ae mở màn hình chạy lại máy, kiện hàng chạy tới và máy hoạt động bình thường.
- xẹt, cọng dây đai phóng tới để đai hàng bị lỗi, tao cắt bỏ, cầm trên tay và tiếp tục cho chạy lại. Thế đéo nào làm cọng dây đai bị lỗi đó nó bị cuốn vào băng tải xích và kéo tay tao vào, gỡ ra ko kịp. 1 kiện hàng 2.9t đè lên tay tao, ép qua 2 con lăn thì tao rút được tay ra. Từ khuỷu tay xuống từng đốt ngón tay xưng phù, tím bầm lên. Ko 1 vết rách da và bị trầy nhẹ, máu bị ép đến nỗi tứa ra ở các đầu móng tay...
Ôm tay, tao nhăn mặt. Nó ko đau lắm nhưng nhức, ae sợ xanh mặt. Vội vàng chạy lại tắt máy và đưa tao đi bệnh viện (ae chắc thắc mắc tại sao lúc tao vừa bị cuốn vào sao ko thằng nào tắt máy, do máy chạy rất nhanh và toàn nhân viên mới nên phản xạ ko được như ae làm lâu năm và có kinh nghiệm)
Đi sơ cứu ở phòng khám và xe cấp cứu đưa thẳng lên bv chấn thương chỉnh hình, đưa phiếu chụp X-quang, cho bác sĩ đang thăm khám
- xương ko sao, xương tốt đấy, nhưng có thể phần cơ, mạch máu, dây thần kinh bị chèn ép dập hết rồi. Máu ko lưu thông được..... Cố cử động các đầu ngón tay xem - bác sĩ nói.
Tao khó khăn lắm mới điều khiển được các ngón tay, co nhẹ và duỗi ra, bác sĩ mặt nghiêm túc nói
- trường hợp này khá nặng, cần nhập viện theo dõi, nếu tới chiều mà tay ko hồng trở lại thì phải mổ.. Nếu ko sẽ bị hoại tử vì máu ko lưu thông để nuôi các bộ phận như ngón tay, bàn tay.
Tao như chết lặng.... Cuộc đời vừa khởi sắc thì lại bị 1 quả sốc, dân cơ khí, tự động hóa mà mất đi cánh tay phải, lại là tay thuận của tao thì khác đéo gì cẩu thủ đang ở đỉnh cao sự nghiệp bị mất chân.....
Cứ luẩn quẩn trong cái vòng suy nghĩ đó tới chiều thì bác sĩ vào khám lại..
- chúc mừng em, tay đã hồng trở lại rồi, có thể ko phải mổ, nhưng vẫn phải tiến hành kiểm tra thêm vài lần nữa để theo dõi, nhập viện nhé. Lúc đó tao như trúng vé số mấy tml ạ.. Giống màn đêm đen kịt le lói tia sáng của mặt trời chói lòa...
- đúng là ông trời ko lấy hết của ai cái gì, chỉ đang thử thách đây, quan niệm sống của tao như thế nên tao cũng khá lạc quan..
Với tay trái mở đt lên, trả lời ae hỏi thăm sức khỏe, alo báo tình hình vê lại công ty và báo thư ký sản xuất lịch khám và nhập viện để chấm công..
Bộ đồng phục vẫn khoác trên người, mùi nước hoa vẫn còn thơm thoang thoảng thì em gọi call video tới, tao tắt chuông ko nghe. Tầm 16 cuộc gọi nhỡ cả zalo và đt.
Tao thì đã alo báo về gia đình là đi cv với sếp 1 tuần, nên nhờ mẹ và chị dâu canh xưởng hộ, ngắt cầu dao tổng và khóa cửa là xong.
Đọc tn zalo, em hỏi tao sao sáng h ko 1 câu nt, gọi đt ko nghe máy... Do e sáng quá nhiều việc nên ko cầm đt, đên trưa mở đt ra thì ko thấy 1 câu chúc vào 6h sáng, 1 lời dặn dò ăn uống của tao....
Do đêm qua tao làm tới gần sáng, tắm rửa rồi ngủ dc 1 tiếng rồi vào cty nên hơi vội, chưa làm đầy đủ thủ tục với em...nên e thắc mắc.
Tao chỉ nói là bận việc nên ko kịp nt, xin lỗi em.
Rồi em gọi zalo, rồi bắt tao gửi định vị. Biết là ko giấu được nên tao đành khai thật. Tao tính giấu, ko muốn ai lo lắng hay làm phiền. Em cũng quá tải với cv của em và các cửa hàng thuốc và con cái..
Viện phí thì công ty lo từ A-Z, 1 mình 1 phòng, vì có bảo hiểm lo...
Đêm hôm đó em bay vào tới, vào tới bv rồi alo tao hỏi số phòng.. mà ko báo trước.
Tao khá bất ngờ, vì nghĩ bị qua loa thôi.cần gì phải vào cho tốn kém và mất tgian.
Tay bó bột để cố định cho gân cơ, mạch máu ko bị tổn thương, tao đi ra đón em.
- Lần đầu tiên tao thấy e khó chịu, khó chịu 1 cách bực bội vì ko biết do e mệt hay do tao giấu..
Sao a giấu e, bị như này mà im im, e nói to
- cả hành lang nhiều người đi nuôi bệnh nhìn 2 đứa như người ngoài hành tinh.
Tao chỉ nói xin lỗi em, a nghĩ qua loa thôi. Vài bữa là hết bây h, lại đi tập gym lại chứ có gì đâu..
Em lườm tao, nhờ mối quan hệ bác sĩ hay bv mà sáng hôm sau e gặp được ông trưởng khoa.biết rõ về tình hình của tao nên em ở lại 2 hôm, sau đó 1-2 đòi tao ra Hà Nội, qua bv em làm để nhập viện và để e tiện chăm sóc.
Thôi, a còn cv. Với lại đây cũng là bv lớn. Uy tín ở khu vực Phía Nam. khuyên nhủ 1 hồi thì em cũng đồng ý, nhưng tao phải cam kết là sẽ chụp kết quả khám, đơn thuốc qua cho em thường xuyên.... Và 1 tuần 1 lần, e lại bay vào.tiền đi đi lại lại của em còn nhiều hơn tiền viện phí của tao.
Tao nằm viện 1 tuần rồi xin ra viện, với cái tính hay mày mò đi lượn lờ, chế cháo máy móc thì nằm 1 viện 1 tuần như là 1 cực hình..
Xin đầy đủ giấy tờ, thủ tục, hóa đơn các kiểu để nộp về lại cty. Tao tạt qua nhà thông báo tình hình cho mẹ, mẹ tao khóc quá trời vì tao giấu. Tao chỉ nói bị qua loa thôi, ngã trẹo tay nên h bó lại. 10 ngày là hết ( tao vẫn giấu)...
Em đón tao ra Hà Nội chơi, đưa tao đi Lăng BÁC, lượn lờ Hồ Hoàn Kiếm lúc rảnh, uống trà đá ven hồ và cắn hạt hướng dương. Con thì đã theo bà ngoại về Hà Nam chơi rồi,nên còn 2 đứa, tha hồ tung tăng.
Ngồi sau em, mùi thơm của phụ nữ quện vào mùi nước hoa, thoang thoảng mùi hoa sữa là tao xoa xuyến, bất chợt nghĩ về bé X. Xưa.chúng tao cũng từng như này... H ko tìm được thông tin của em, đt vẫn thuê bao....
Nghỉ ngơi và ở chơi với em dc 10 ngày thì tao quay lại SG, để thăm khám và cũng là về nhà nghỉ ngơi để cho em yên tâm làm việc, cảm em đã quan tâm lo lắng cho anh..
Đúng như lời em cảnh báo, a lì thì sau a lãnh hậu quả. Tay tao mất cảm giác 20%, khó cầm nắm và rất đau nhức khi trời mưa và lúc hết thuốc.. (3 năm sau tao mới hồi phục đâu đó được 90%). Còn 10% thì tới bây h vẫn còn di chứng.
Ngồi trong xưởng, nhìn giàn máy móc tâm huyết, đơn hàng ứ chệ và bị chuyển đi nơi khác do ko kịp tiến độ bàn giao, những đơn hàng thưa dần, các hợp đồng biết mất....tao lại thất bại sao.......
Từ 1 thằng ko sợ trời, ko sợ đất.. Ngồi 1 mình hàng đêm trong nhà xưởng và tao khóc, khóc như 1 đứa trẻ, làm nghề này mà mất uy tín thì sau rất khó gầy dựng, làm cơ khí chính xác mà tay yếu, khó vận hành máy thì hết đường...
Rồi tao cũng hồi phục, về cty làm lại và được ưu tiên làm những công việc nhẹ, ở xưởng thì tao nhận gia công lại từ các xưởng khác. Cái nào nhẹ thì tao làm, làm cho đỡ nhụt tay nghề, làm để tạo lại uy tín, phần làm vì đam mê..
Có phải cuộc tình nào cũng vui vẻ, trọn vẹn đâu. Tao và em bắt đầu bất đồng về quan điểm sống. Đúng chúng mày ạ, lúc đầu tao nghĩ em ích kỷ, nhưng sau này có gia đình riêng rồi. Ngụp lặn trong xã hội rồi thì hầu như 100% phụ nữ họ cũng có cái suy nghĩ đó - suy nghĩ bảo vệ hạnh phúc riêng cho tổ ẩm của họ, bảo vệ tương lai cho con cái họ, và bảo vệ cái mà họ đã và đang có.
Tao có ra gặp em vài lần, nhưng tao có lẽ là 1 thằng cố chấp..
Em nói - anh đã hy sinh quá đủ cho gia đình rồi, đã quá khổ rồi, bây h em muốn anh tĩnh tâm lại em muốn anh vuôn vén riêng cho chúng ta, cho tương lai chúng ta chứ ko phải lo cho cả gia đình anh trai. Họ cũng có cv và dự định của họ...
Tao cũng hiểu ra vấn đề và xin có tgian để tĩnh tâm lại. Quay lại SG chơi 1 ngày ở quận 1 với thằng bạn nối khố.. Tao lại tiếp tục cv như trước kia.
Tao đã ko còn lo cho cả a trai tao. Tao chỉ lo cho bà già, đưa bà đi du lịch, mua những thứ bà thích, nấu những thứ bà khen ngon..
Em thì vẫn lo lắng cho tao nhưng muốn sau khi cưới, tao chuyển ra đó sống cùng em. Phụ em quản lý các tiệm thuốc thôi. Kinh tế em lo.
Tao thì ko nghĩ như vậy. Yêu nhau thì sao cũng được, chứ cưới nhau về lại bám váy vợ, hạnh phúc ko sao, có chuyện nó chửi cho thì ko ngóc đầu lên được, dù gì tao cũng có tay nghề, bằng cấp. Cũng có thể kiếm tiền (nếu ra đó sống thì vẫn ok, bà già đã có chị dâu và ông a trai lo). Nhưng tao nghĩ xa, sợ lại bước vào vết xe đổ như vụ bé X. Phần bên nhà e cũng khá giàu, ae thành đạt cả. Và em cũng ngày 1 khắt khe hơn với tao, cả về câu nói. Lỡ có chuyện gì thì lại vác buồi đi tay trắng, trong khi sự nghiệp của tao dần khởi sắc.. Mà cưới nhau về, chồng Nam vợ Bắc cũng đéo được, cv em đang ổn định, em cũng ko muốn thay đổi môi trường sống.. Và chia tay..
H thì em cũng có chồng rồi. Tao chỉ theo dõi Facebook thôi, chứ từ đợt em thông báo lấy chồng và mời tao về dự là tao ko nc nữa, sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của em, và sợ chồng em ghen, sợ tình cảm còn rồi 2 đứa đi quá giới hạn.. Em là đứa đẹp nhất mà tao từng yêu....
Ngày tháng lại trôi qua như cuốn phim.. Vui có, buồn có, đắng cay cũng có và tao quay ra hận đời, hận tình, bao nhiêu cuộc tình đẹp đẽ thơ mộng mà ko đến được với nhau. Nó chỉ hạnh phúc lúc đầu thôi, chứ về sau lại kết thúc ko có hậu..
Tao vẫn làm và tập gym đều đặn, 1.7m mà nặng 72kg, dân tập gym thì như vậy là chuẩn rồi. Ngực đầy vuông vức, vai rộng với quả đầu được cắt tỉa gọn gàng thì tao khá sạch sẽ và manly..
Trong phòng tập lúc đó có 1 con bé tập cùng với nhóm bạn nó khá là ngon, mặt mũi tao chấm 7/10 thôi, nhưng tướng tá thì vl lắm, quần ngắn bó rọ lại để lộ cặp mông căng tròn, mu lol to và nhô ra, áo thì khoét sau đến nỗi em tập các bài áp ngực vào ghế tao sợ 2 túi silicon lòi mẹ ra ngoài.... Và e khá chảnh chọe, trai mà đi xe máy rủ đi chơi thì em ko thèm liếc mắt nhìn, SH đời mới còn may ra.... E này làm dân văn phòng, làm gì thì tao cũng đéo biết vì có hỏi đâu... Nhìn cái tướng này cũng đéo phải dân thùy mị ngoan hiền... Đang ngồi túm 5, tụm 3 ở quán nước kế bên phòng tập, em đi ra và leo lên xe chạy đi với vẻ mặt kiêu ngạo... Kiểu trên đời này chỉ có mình nó đẹp..
Mấy thằng bạn đã có vợ con rồi suýt xoa:
Ước gì được đút vào lolll sau quả mông đấy. ....
- B, mày húp đi
rồi mấy thằng cười hô hố
- đéo, có cái loll nó cho, loại này đại gia thôi mấy tml, mà đéo phải gu của tao, gu tao phải dân có học thức, nhìn kiêu sa thùy mị chứ ko phải loại chảnh chó như vậy... Cho tao, tao cũng đút vào ngay.... Rồi tao cười phá lên.
- ê, hay mày lấy xe tao đi đi. Tao có 2 cái mà tao dạo này ít đi, vợ tao đi 1 con. Tao thích đi xe máy hơn vì còn lượn lờ các quán nhậu. Đi oto phải về nhà luôn. Mụ vợ tao nó quản - thằng H nói
- thôi, vợ mày dữ thấy mẹ, mấy lần thấy vợ mày khó chịu, tao cũng ớn
- lấy đi đi, tao chạy xe đi làm tới ngã 4 là đổi xe, chiều lại đổi xe lại, mày mà bận thì tao lên cty mày lấy. Dụ chịch nát lol nó cho tao. Quay phim chụp hình lại cho ae thưởng thức... Và tao làm thật.. Đang hận đời.. Này thì chảnh chó, này thì kiêu ngạo, tao sẽ cho nát cái loll ra thì thôi....