Fear of Gout
Tao là gay
Bình thường thì tui cũng chẳng bao giờ mảy may nghĩ tới cái bệnh gout, tui cũng chả có chút kiến thức gì về nó, và những gì tui biết cũng tầm thường như người khác, đó là: Bị gout thì là do tham ăn, tham nhậu, béo phì nôn, bét nhè, lười, xấu tính, đáng chê. Và tui nghĩ rằng, mình đã giảm 7-8kg trong thời gian sau tết, tuy ko bằng ai nhưng mình như trẻ đi vài tuổi, tuy đã hơn 30t nhưng mình hơi gầy, thế thì chắc mẻm mình sẽ đứng ngoài cái phạm vi dòm ngó của bệnh Gout.
Hay nói cách khác, tôi nghĩ tôi sẽ ko bao giờ bị gout với cái cân nặng và lối sống 1 tháng nhậu 1 lần
Cho đến ngày hôm bữa đó...xỏ đôi giày nhựa Nhật vào, định chạy bộ cho vui chân, thì bước đi thấy hơi nhoi nhói ở xương ngón cái....ban đầu chả nghĩ gì đâu, vì cái nhói đó cũng ko tới độ đi ko được, vẫn đi tốt và chạy cũng được, và ko phải nhói ở khớp lồi của ngón cái.
Nhưng....nghĩ lại thì cái nhói của nó cũng khá nhức, đủ để làm cái não mình quan tâm tới nó, mình cứ didnhninh là do giày dỏm, bước đi nó gập giày xuống chỗ ngón đó nên lâu thành viêm cơ....đau.
Vốn cái tính mình lo xa, nên mình nghĩ ra đủ khả năng, khả năng là viêm da, viêm gân, viêm cơ....và mình chợt tái mặt khi nghĩ tới 1 khả năng xấu nhất là: hay là Gout
Nhưng gout nó đau như thế nào, mù tịt, và xét nghiệm gout như nào, mình lên gg sơ sơ thì thấy là phải xem Uric máu (tới lúc này mới biết Uric là họ hàng với gout) ....thế là ko hiểu sao, cái buổi tối hôm đó cứ hồi hộp 1 cách lạ kì, mong cho sáng nhanh nhanh để mai đi test gout ngay và luôn. Có ông còn bảo đi test Uric máu rẻ lắm, vài chục ngàn là có, làm tôi càng háo hức.
Và thế là tôi đến khám máu. Không khí tại phòng khám nó rất là trời ơi, chen lấn, chờ gọi số, bệnh tật...chán nản...và bỗng dưng tôi có cái cảm giác sợ sợ lạ thường (kiểu giác quan thứ 6) linh cảm cái gì đó chẳng lành....rồi bùm 1 cái, tờ giấy kết quả khám máu đã thò ra, tôi dòm thấy con số in đậm là 428, trong khi khung tham chiếu là 180-420, đề chữ H bên cạnh, lúc đó tôi vẫn chưa có kiến thức để hiểu 428 nghĩa là sao, nhưng nỗi lo sợ cứ dâng cao dần, hỏi (bà) bác sĩ "như thế em bị rồi à?"
Bà bác sĩ cứ trả lời quanh quẹo, hình như bà ko có kiến thức gì mấy, cứ nói kiểu lớt phớt là "mới 428 thì có gì đâu mà sợ hả em, kiêng nhậu, kiêng bò, hải sản..." Nhưng nói kiêng...có nghĩa là tôi đã có cái gì đó trong người rồi chứ gì? Tôi phải thay đổi, tôi ko đc ăn tự do, tôi ko đc nướng thịt vào buổi tối và nhâm nhi ngắm trăng nữa, cuộc sống sẽ thay đổi rất nhiều với cái 428 đó....
Và do trong não vẫn chưa trang bị nhiều kiến thức, tôi chấp nhận những câu trả lời hàng 2 của bà bác sĩ vô tác dụng này, về nhà với 1 đống nỗi lo chồng chất....và tôi google thêm về bệnh gout, tá hoả ra rằng gout nó thật sự là 1 hung thần, vua của các nỗi đau, cơn đau của các vị vua, họ mô tả cơn đau của nó bằng tiếng Anh "FULL BLOWN" (một cú đòn toàn diện, tuyệt sát???? đù má!) Và khi 1 người (mỹ) trải nghiệm 1 cơn đau FULL BLOWN thì họ chỉ muốn được chết ngay để thoát khỏi nỗi đau. Trời ơi!
Với sự sợ hãi vì bị google doạ, bị reddit hù, tôi lo lắng khám thêm máu vài nơi nữa và 1 nơi có chiếc máy (chắc là hư) ra kết quả 350 làm tôi mừng hụt, sau đó lại đi nơi khác với trị số cao tới 469 làm tâm trạng tôi như rơi xuống vực sâu, sau đó nữa những kết quả toàn là same same 430, 425, 416....làm tôi dần quên đi cái kết quả hiếm hoi 350 kia, và tin rằng mình đã bị Uric Cao, và cũng dần dần sợ rằng mình đúng là ở giai đoạn 1 gout (như 1 số trang ba trợn viết đại) không biết khi nào tới giai đoạn 2 .
Giờ tôi như biến thành người khác, đi làm như cho có, ăn như cho đúng nghĩa vụ, trước kia tôi từng hơi khó chịu khi nhà làm có 1 con gà mà ông em ăn hơi nhiều quá, còn giờ thì tôi không nghĩ vậy nữa, ai ăn nhiều càng tốt, để tôi ăn thật ít những món có đạm đó....Tôi chỉ sống chìm trong bóng tối của sự lo âu, buồn bã, tạm bợ...có lẽ cho tới hết đời.
Biết thế ngày hôm đó đừng đi khám máu, biết thế ngày hôm đó đừng xỏ giày vào chạy. Cứ sống vô tư như 1 thằng ngu, 1 thằng ko có kiến thức, 1 thằng không biết gì đi, tôi sẽ hạnh phúc hơn.
Hay nói cách khác, tôi nghĩ tôi sẽ ko bao giờ bị gout với cái cân nặng và lối sống 1 tháng nhậu 1 lần
Cho đến ngày hôm bữa đó...xỏ đôi giày nhựa Nhật vào, định chạy bộ cho vui chân, thì bước đi thấy hơi nhoi nhói ở xương ngón cái....ban đầu chả nghĩ gì đâu, vì cái nhói đó cũng ko tới độ đi ko được, vẫn đi tốt và chạy cũng được, và ko phải nhói ở khớp lồi của ngón cái.
Nhưng....nghĩ lại thì cái nhói của nó cũng khá nhức, đủ để làm cái não mình quan tâm tới nó, mình cứ didnhninh là do giày dỏm, bước đi nó gập giày xuống chỗ ngón đó nên lâu thành viêm cơ....đau.
Vốn cái tính mình lo xa, nên mình nghĩ ra đủ khả năng, khả năng là viêm da, viêm gân, viêm cơ....và mình chợt tái mặt khi nghĩ tới 1 khả năng xấu nhất là: hay là Gout
Nhưng gout nó đau như thế nào, mù tịt, và xét nghiệm gout như nào, mình lên gg sơ sơ thì thấy là phải xem Uric máu (tới lúc này mới biết Uric là họ hàng với gout) ....thế là ko hiểu sao, cái buổi tối hôm đó cứ hồi hộp 1 cách lạ kì, mong cho sáng nhanh nhanh để mai đi test gout ngay và luôn. Có ông còn bảo đi test Uric máu rẻ lắm, vài chục ngàn là có, làm tôi càng háo hức.
Và thế là tôi đến khám máu. Không khí tại phòng khám nó rất là trời ơi, chen lấn, chờ gọi số, bệnh tật...chán nản...và bỗng dưng tôi có cái cảm giác sợ sợ lạ thường (kiểu giác quan thứ 6) linh cảm cái gì đó chẳng lành....rồi bùm 1 cái, tờ giấy kết quả khám máu đã thò ra, tôi dòm thấy con số in đậm là 428, trong khi khung tham chiếu là 180-420, đề chữ H bên cạnh, lúc đó tôi vẫn chưa có kiến thức để hiểu 428 nghĩa là sao, nhưng nỗi lo sợ cứ dâng cao dần, hỏi (bà) bác sĩ "như thế em bị rồi à?"
Bà bác sĩ cứ trả lời quanh quẹo, hình như bà ko có kiến thức gì mấy, cứ nói kiểu lớt phớt là "mới 428 thì có gì đâu mà sợ hả em, kiêng nhậu, kiêng bò, hải sản..." Nhưng nói kiêng...có nghĩa là tôi đã có cái gì đó trong người rồi chứ gì? Tôi phải thay đổi, tôi ko đc ăn tự do, tôi ko đc nướng thịt vào buổi tối và nhâm nhi ngắm trăng nữa, cuộc sống sẽ thay đổi rất nhiều với cái 428 đó....
Và do trong não vẫn chưa trang bị nhiều kiến thức, tôi chấp nhận những câu trả lời hàng 2 của bà bác sĩ vô tác dụng này, về nhà với 1 đống nỗi lo chồng chất....và tôi google thêm về bệnh gout, tá hoả ra rằng gout nó thật sự là 1 hung thần, vua của các nỗi đau, cơn đau của các vị vua, họ mô tả cơn đau của nó bằng tiếng Anh "FULL BLOWN" (một cú đòn toàn diện, tuyệt sát???? đù má!) Và khi 1 người (mỹ) trải nghiệm 1 cơn đau FULL BLOWN thì họ chỉ muốn được chết ngay để thoát khỏi nỗi đau. Trời ơi!
Với sự sợ hãi vì bị google doạ, bị reddit hù, tôi lo lắng khám thêm máu vài nơi nữa và 1 nơi có chiếc máy (chắc là hư) ra kết quả 350 làm tôi mừng hụt, sau đó lại đi nơi khác với trị số cao tới 469 làm tâm trạng tôi như rơi xuống vực sâu, sau đó nữa những kết quả toàn là same same 430, 425, 416....làm tôi dần quên đi cái kết quả hiếm hoi 350 kia, và tin rằng mình đã bị Uric Cao, và cũng dần dần sợ rằng mình đúng là ở giai đoạn 1 gout (như 1 số trang ba trợn viết đại) không biết khi nào tới giai đoạn 2 .
Giờ tôi như biến thành người khác, đi làm như cho có, ăn như cho đúng nghĩa vụ, trước kia tôi từng hơi khó chịu khi nhà làm có 1 con gà mà ông em ăn hơi nhiều quá, còn giờ thì tôi không nghĩ vậy nữa, ai ăn nhiều càng tốt, để tôi ăn thật ít những món có đạm đó....Tôi chỉ sống chìm trong bóng tối của sự lo âu, buồn bã, tạm bợ...có lẽ cho tới hết đời.
Biết thế ngày hôm đó đừng đi khám máu, biết thế ngày hôm đó đừng xỏ giày vào chạy. Cứ sống vô tư như 1 thằng ngu, 1 thằng ko có kiến thức, 1 thằng không biết gì đi, tôi sẽ hạnh phúc hơn.