gagiaothong
Yếu sinh lý
Mùa Thu Lá Bay
Vào một ngày khi đang ngồi uống ly cà phê, chiếc loa cũ kĩ trong quán vang lên lời hát “Mùa thu lá bay anh đã đi rồi! Vỡ tan ôi bao giấc mông lứa đôi…” tôi vô tình nhớ đến một câu chuyện. Câu chuyện cũng giống như lời bài hát, trong đó có những khoảnh khắc. Tôi tự hỏi “khoảnh khắc cuối cùng là khi nào?” Phải chăng khoảnh khắc đó tồn tại trong giấc mộng liêu trai của người ở lại!
Thằng Hùng, quê Nghệ An, nó học cùng lớp đại học với tôi đến hết năm thứ 3 thì dừng học một năm thành ra học sau tôi một khóa. Tôi với nó chơi với nhau chỉ dừng ở mức độ quen biết. Trong khoa công trình, do đặc trưng của chuyên ngành lên có rất ít bạn nữ. Cùng chuyên ngành với tôi ở khóa dưới có 1 đứa con gái tên Phương. Thằng Hùng sau khi dừng học xuống khóa thì nó học cùng lớp cái Phương.
Thời đại học cái tính la cà quán nước như ngấm vào máu những thằng sinh viên ham vui như tôi. Những lúc ngồi quán nước chè vỉa hè ở cổng trường hay trong ký túc xá tôi vẫn thường thấy thằng Hùng và cái Phương đi ăn cùng nhau hoặc đèo nhau đi học. Chuyện tình yêu trong cái khoa công trình của trường Đại học giao thông vận tải này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. vì con gái trong khoa chẳng có mấy, mà nếu có thì toàn đứa chỉ thích vùi đầu vào học lên tự nhiên thằng Hùng và cái Phương hay được mọi người để ý. Đến khi lớp tôi bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp đại học vào cuối năm thứ 5 chúng tôi vẫn thấy 2 đứa nó nắm tay nhau đi dưới sân trường.
Tôi ra trường trước thằng Hùng một năm, sau khi ra trường tôi làm cho 1 công ty thuộc tổng 1, phần lớn các công trình của công ty ở trong nam. Vào một ngày đầu năm 2009, Lúc đang ở Hà Nội tôi có gặp thằng Hùng ở đường Cầu Giấy, ngồi uống nước với nhau tôi mới biết sau khi ra trường nó làm cho công ty Cavico và đang thi công công trình thủy điện Đam Bri ở Lâm Đồng. Trong lúc nói chuyện ánh mắt của nó hiện lên vẻ hạnh phúc, rồi nó khoe với tôi về dự định cuối năm nó với cái Phương tổ chức đám cưới. Tôi mỉm cười nghĩ đến cái kết thật đẹp cho tình cảm của 2 đứa.
Giữa năm 2009 chi nhánh của công ty tôi chuyển từ Thành phố Cà Mau về Quận 7 ở Sài Gòn. Vào một ngày nửa cuối tháng 7 năm đó tôi từ Cà Mau về Sài Gòn, Anh Thắng giám đốc chi nhánh gọi tôi lại bảo “Anh đọc báo trên mạng thấy có vụ lũ cuốn ở Lâm Đồng, chết mấy người ở công ty Cavico. Em xem có đứa nào cùng lớp không?”. Tự dưng lúc đó tôi lại nhớ đến thằng Hùng, Khi mở trang báo hiện lên trước mắt tôi là cả họ và tên của nó.
Lúc đó đã hơn 20 giờ, chiếc xe của công ty Cavico trên đường từ công trường thuỷ điện Đam Bri ra đến gần suối Đam Bri thì bị chết máy. Nước lũ bất ngờ đổ về và cuốn trôi chiếc xe cùng những người đi trên xe. Nó là 1 trong 3 người thoát ra được bên ngoài, nhưng do trời tối và nước chảy quá xiết lên chẳng thể thoát khỏi dòng nước lũ.
Tôi nghĩ sẽ chẳng có khoảnh khắc cuối cùng trong câu chuyện tình cảm nếu đến giây phút cuối cùng chúng ta vẫn còn trân trọng nhau. Biết đâu vào một ngày nào đó của rất nhiều năm sau này trong giấc mơ của một người lại có hình ảnh 2 người nắm tay nhau đi dưới sân trường!
Vào một ngày khi đang ngồi uống ly cà phê, chiếc loa cũ kĩ trong quán vang lên lời hát “Mùa thu lá bay anh đã đi rồi! Vỡ tan ôi bao giấc mông lứa đôi…” tôi vô tình nhớ đến một câu chuyện. Câu chuyện cũng giống như lời bài hát, trong đó có những khoảnh khắc. Tôi tự hỏi “khoảnh khắc cuối cùng là khi nào?” Phải chăng khoảnh khắc đó tồn tại trong giấc mộng liêu trai của người ở lại!
Thằng Hùng, quê Nghệ An, nó học cùng lớp đại học với tôi đến hết năm thứ 3 thì dừng học một năm thành ra học sau tôi một khóa. Tôi với nó chơi với nhau chỉ dừng ở mức độ quen biết. Trong khoa công trình, do đặc trưng của chuyên ngành lên có rất ít bạn nữ. Cùng chuyên ngành với tôi ở khóa dưới có 1 đứa con gái tên Phương. Thằng Hùng sau khi dừng học xuống khóa thì nó học cùng lớp cái Phương.
Thời đại học cái tính la cà quán nước như ngấm vào máu những thằng sinh viên ham vui như tôi. Những lúc ngồi quán nước chè vỉa hè ở cổng trường hay trong ký túc xá tôi vẫn thường thấy thằng Hùng và cái Phương đi ăn cùng nhau hoặc đèo nhau đi học. Chuyện tình yêu trong cái khoa công trình của trường Đại học giao thông vận tải này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. vì con gái trong khoa chẳng có mấy, mà nếu có thì toàn đứa chỉ thích vùi đầu vào học lên tự nhiên thằng Hùng và cái Phương hay được mọi người để ý. Đến khi lớp tôi bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp đại học vào cuối năm thứ 5 chúng tôi vẫn thấy 2 đứa nó nắm tay nhau đi dưới sân trường.
Tôi ra trường trước thằng Hùng một năm, sau khi ra trường tôi làm cho 1 công ty thuộc tổng 1, phần lớn các công trình của công ty ở trong nam. Vào một ngày đầu năm 2009, Lúc đang ở Hà Nội tôi có gặp thằng Hùng ở đường Cầu Giấy, ngồi uống nước với nhau tôi mới biết sau khi ra trường nó làm cho công ty Cavico và đang thi công công trình thủy điện Đam Bri ở Lâm Đồng. Trong lúc nói chuyện ánh mắt của nó hiện lên vẻ hạnh phúc, rồi nó khoe với tôi về dự định cuối năm nó với cái Phương tổ chức đám cưới. Tôi mỉm cười nghĩ đến cái kết thật đẹp cho tình cảm của 2 đứa.
Giữa năm 2009 chi nhánh của công ty tôi chuyển từ Thành phố Cà Mau về Quận 7 ở Sài Gòn. Vào một ngày nửa cuối tháng 7 năm đó tôi từ Cà Mau về Sài Gòn, Anh Thắng giám đốc chi nhánh gọi tôi lại bảo “Anh đọc báo trên mạng thấy có vụ lũ cuốn ở Lâm Đồng, chết mấy người ở công ty Cavico. Em xem có đứa nào cùng lớp không?”. Tự dưng lúc đó tôi lại nhớ đến thằng Hùng, Khi mở trang báo hiện lên trước mắt tôi là cả họ và tên của nó.
Lúc đó đã hơn 20 giờ, chiếc xe của công ty Cavico trên đường từ công trường thuỷ điện Đam Bri ra đến gần suối Đam Bri thì bị chết máy. Nước lũ bất ngờ đổ về và cuốn trôi chiếc xe cùng những người đi trên xe. Nó là 1 trong 3 người thoát ra được bên ngoài, nhưng do trời tối và nước chảy quá xiết lên chẳng thể thoát khỏi dòng nước lũ.
Tôi nghĩ sẽ chẳng có khoảnh khắc cuối cùng trong câu chuyện tình cảm nếu đến giây phút cuối cùng chúng ta vẫn còn trân trọng nhau. Biết đâu vào một ngày nào đó của rất nhiều năm sau này trong giấc mơ của một người lại có hình ảnh 2 người nắm tay nhau đi dưới sân trường!