Xúc xích dâu bưởi
Yếu sinh lý
Gia đình có con gái được chọn để lột da sống coi đây là 1 niềm vinh dự lớn lao.
Sinh ra đã bị cắt lưỡi và tai, vĩnh viễn không thể có tình yêu, đến năm 16 tuổi lại trực tiếp bị đục hộp sọ và đổ thủy ngân vào người, đó chính là số phận của những cô gái Tây Tạng được chọn làm trống da người. Khi thủy ngân đã lấp đầy toàn bộ cơ thể, da của cô gái sẽ được lột ra thành từng mảnh để làm một chiếc trống da người trước khi cô bất tỉnh. Trước đây, loại trống này thường được sử dụng như một công cụ quan trọng trong lễ hiến tế của các Lạt ma Tây Tạng. Và tất nhiên, người thân của cô gái được chọn không những không cảm thấy đau buồn mà còn coi đây là một niềm vinh dự cực kỳ lớn lao.
Hình ảnh chiếc trống da người trong một viện bảo tàng ở Trung Quốc. May mắn là về sau, hình tế ...
Được biết, để tìm được da người tinh khiết nhất, các vị Lạt ma Tây Tạng sẽ đi đến tất cả những gia đình nông nô nghèo khó và chọn những bé gái còn đang chập chững tập đi, tập nói, có ngoại hình ưa nhìn và nước da trắng để làm vật hiến tế. Bé gái bị chọn làm vật hiến tế sẽ phải trải qua màn tra tấn đầu tiên cực kỳ dã man và đau đớn, đó là xỏ lỗ tai và cắt lưỡi.
Các Lạt ma Tây Tạng tin rằng trên thế giới này đầy rẫy sự bẩn thỉu, nếu các dụng cụ dùng để hiến tế nghe thấy những lời tục tĩu này, chúng sẽ trở nên ô uế. Đặc biệt, trong toàn bộ quá trình cắt lưỡi và tai, thuốc mê sẽ không được sử dụng. Dù cho các bé gái có la hét cỡ nào cũng không thể thoát khỏi nỗi đau bị cắt mất một phần bộ phận của cơ thể. Khi vết thương dần dần lành lại, thế giới của họ vĩnh viễn chìm trong yên lặng. Đối với người Tây Tạng mà nói, lúc đó trái tim cùng thân thể của những bé gái này mới được coi là thuần khiết vô hạn.
Trong quá trình nuôi dưỡng vật hiến tế, ngoại trừ việc được ăn thực phẩm sạch, các cô gái còn được yêu cầu bôi một loại thuốc đặc biệt lên lưng. Điều này sẽ giúp cho làn da có độ đàn hồi hơn, giúp âm thanh của tiếng trống nghe thanh tao hơn. Để duy trì sự thánh thiện, các cô gái cũng không được phép làm những việc dâm dục.
Tuy nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên để các cô gái trở thành trống da người. Đến năm 16 tuổi, trong thế giới im lặng, toàn bộ làn da của họ sẽ bị lột ra khi còn sống, kỹ thuật này cực kỳ tàn nhẫn. Các cô gái vẫn sẽ hoàn toàn tỉnh táo cho tới khi lớp da cuối cùng bị lột ra. Các Lạt ma sẽ khoét một lỗ nhỏ trên hộp sọ của cô gái, đổ thủy ngân vào lỗ đó từng chút một, để thủy ngân lấp đầy các khoảng trống trên hộp sọ, đi vào mạch máu, ruột và dạ dày, chảy đến mọi đầu dây thần kinh.
Khi thủy ngân đã lấp đầy mọi kẽ hở trên cơ thể cô gái, toàn bộ da người sẽ bị loại bỏ chỉ bằng một cái búng tay. Đây cũng là nguyên liệu chính để làm "chiếc trống da người". Những cô gái không có da sẽ bị đập hộp sọ và dán lại với nhau để tạo thành thân chính của trống, trông giống như số "8". Xương chân được tách ra để làm dùi trống.
Dưới chế độ nông nô trong xã hội Tây Tạng cũ, mọi người tin chắc rằng việc đánh "trống da người" trong các hoạt động hiến tế có thể giúp linh hồn con người vượt qua sinh tử, thoát khỏi luân hồi và đạt được sự cứu rỗi cuối cùng. Bên cạnh đó, ngoài trống da người, ở Tây Tạng còn có thangka (một loại tranh cuộn tôn giáo) làm bằng da người với thủ pháp đẫm máu hơn, đủ để cho thấy sự tàn bạo trong việc hiến tế của xã hội Tây Tạng cũ.
Cùng nghe về truyền thuyết "trống da người": Khi phương pháp thực hiện lại bằng cách lột da sống, đổ thủy ngân, cắt lưỡi và tai của thiếu nữ 16 tuổi
Sinh ra đã bị cắt lưỡi và tai, vĩnh viễn không thể có tình yêu, đến năm 16 tuổi lại trực tiếp bị đục hộp sọ và đổ thủy ngân vào người, đó chính là số phận của những cô gái Tây Tạng được chọn làm trống da người. Khi thủy ngân đã lấp đầy toàn bộ cơ thể, da của cô gái sẽ được lột ra thành từng mảnh để làm một chiếc trống da người trước khi cô bất tỉnh. Trước đây, loại trống này thường được sử dụng như một công cụ quan trọng trong lễ hiến tế của các Lạt ma Tây Tạng. Và tất nhiên, người thân của cô gái được chọn không những không cảm thấy đau buồn mà còn coi đây là một niềm vinh dự cực kỳ lớn lao.
Hình ảnh chiếc trống da người trong một viện bảo tàng ở Trung Quốc. May mắn là về sau, hình tế ...
Được biết, để tìm được da người tinh khiết nhất, các vị Lạt ma Tây Tạng sẽ đi đến tất cả những gia đình nông nô nghèo khó và chọn những bé gái còn đang chập chững tập đi, tập nói, có ngoại hình ưa nhìn và nước da trắng để làm vật hiến tế. Bé gái bị chọn làm vật hiến tế sẽ phải trải qua màn tra tấn đầu tiên cực kỳ dã man và đau đớn, đó là xỏ lỗ tai và cắt lưỡi.
Các Lạt ma Tây Tạng tin rằng trên thế giới này đầy rẫy sự bẩn thỉu, nếu các dụng cụ dùng để hiến tế nghe thấy những lời tục tĩu này, chúng sẽ trở nên ô uế. Đặc biệt, trong toàn bộ quá trình cắt lưỡi và tai, thuốc mê sẽ không được sử dụng. Dù cho các bé gái có la hét cỡ nào cũng không thể thoát khỏi nỗi đau bị cắt mất một phần bộ phận của cơ thể. Khi vết thương dần dần lành lại, thế giới của họ vĩnh viễn chìm trong yên lặng. Đối với người Tây Tạng mà nói, lúc đó trái tim cùng thân thể của những bé gái này mới được coi là thuần khiết vô hạn.
Trong quá trình nuôi dưỡng vật hiến tế, ngoại trừ việc được ăn thực phẩm sạch, các cô gái còn được yêu cầu bôi một loại thuốc đặc biệt lên lưng. Điều này sẽ giúp cho làn da có độ đàn hồi hơn, giúp âm thanh của tiếng trống nghe thanh tao hơn. Để duy trì sự thánh thiện, các cô gái cũng không được phép làm những việc dâm dục.
Tuy nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên để các cô gái trở thành trống da người. Đến năm 16 tuổi, trong thế giới im lặng, toàn bộ làn da của họ sẽ bị lột ra khi còn sống, kỹ thuật này cực kỳ tàn nhẫn. Các cô gái vẫn sẽ hoàn toàn tỉnh táo cho tới khi lớp da cuối cùng bị lột ra. Các Lạt ma sẽ khoét một lỗ nhỏ trên hộp sọ của cô gái, đổ thủy ngân vào lỗ đó từng chút một, để thủy ngân lấp đầy các khoảng trống trên hộp sọ, đi vào mạch máu, ruột và dạ dày, chảy đến mọi đầu dây thần kinh.
Khi thủy ngân đã lấp đầy mọi kẽ hở trên cơ thể cô gái, toàn bộ da người sẽ bị loại bỏ chỉ bằng một cái búng tay. Đây cũng là nguyên liệu chính để làm "chiếc trống da người". Những cô gái không có da sẽ bị đập hộp sọ và dán lại với nhau để tạo thành thân chính của trống, trông giống như số "8". Xương chân được tách ra để làm dùi trống.
Dưới chế độ nông nô trong xã hội Tây Tạng cũ, mọi người tin chắc rằng việc đánh "trống da người" trong các hoạt động hiến tế có thể giúp linh hồn con người vượt qua sinh tử, thoát khỏi luân hồi và đạt được sự cứu rỗi cuối cùng. Bên cạnh đó, ngoài trống da người, ở Tây Tạng còn có thangka (một loại tranh cuộn tôn giáo) làm bằng da người với thủ pháp đẫm máu hơn, đủ để cho thấy sự tàn bạo trong việc hiến tế của xã hội Tây Tạng cũ.