• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Tằn tiện

khaikhai

Yếu sinh lý
Mới hôm qua tôi đã về quê,để giải quyết việc tôi đã trốn khám nghĩa vụ ' câu chuyện khá dài và phiền phức nên tôi sẽ không kể ' . Đã lâu chưa về quê ,tôi thật sự yêu quê hương nhưng lại không thích ở nhà lắm căn bản về tính cách của tôi và bố quá trái ngược. Nên trên con đường về quê tôi thật sự đã nghĩ đi chơi đâu đó cho khuây khảo rồi mới về nhà. Chợt nhớ lại hai đứa cháu của mình lại là ngày chủ nhật nên tôi quyết định đến nhà chồng của chị tôi chơi. Đến nhà tôi chỉ thấy bà và hai đứa cháu đang chơi với nhau, 2 anh chị mặc dù là chủ nhật nhưng vẫn phải đi làm . Nói sao giờ,đó là cuộc đời của những người công nhân và tôi nghĩ tôi còn chả đủ tư cách để nói với mức lương bèo bọt của tôi trên Hà Nội. Chỉ còn lại mỗi mình bà ở nhà, tôi ngồi lại và tâm sự với bà .Đó là một người phụ nữ đã gần 60 tuổi , nét vất vả đến và mang đi sức khỏe của bà . Câu chuyện chắc chắn là bắt đầu với tôi ,bà hỏi về công ăn việc làm .Mặc dù tôi biết tôi có thể nói dối và đủ khéo léo để lừa phỉnh một người già ở quê nhưng tôi ai chọn cách nói thật. Kinh nghiệm cho tôi biết khi ta nói thật , người kia cũng sẽ đáp lễ .Bà đã hỏi móc tôi một câu : Với số tiền lương như thế và bốn năm nuôi tôi đại học, bố mẹ tôi sẽ còn phải vất vả nhiều. Đúng vậy, tôi chả có gì có thể cãi lại bà nhưng vẫn có tổn thương tự tôn . Tôi đã muốn hỏi móc lại bà ; Đó có phải là lý do mà bà không cho con mình học đại học không ? nhưng rồi lại thôi . Đại học giờ đây như buồi ,đó là điều thực tế . Tôi đã nghe quá nhiều và lần này tôi lại phải nghe lại những lời chê trách đó từ bà ' một người chưa từng bước ra khỏi quê hương ' nào là ' trong xóm bà có bao nhiêu đứa lên đại học ăn chơi báo cha báo mẹ , nào là bao nhiêu đứa con gái lên để làm đĩ ,để theo trai' . Rằng ra ngoài đời có bao nhiêu là cám dỗ , tôi xuôi theo câu chuyện và thể hiện mình là một người may mắn vì đã không dính vào những cái bẫy chết người đó .
Khi con người đó đã thể hiện và nói lên hết nỗi lòng đó , tôi nói rằng đại học kỳ thực có dạy tôi rất nhiều thứ ' tôi biết thừa bà sẽ phớt lờ ' nhưng đó là một mẹo trong giao tiếp ' muốn hay không muốn ta luôn có chút tôn trọng cho những người có tư tưởng đi ngược lại ta '. Tại sao bà phải nói nhiều về những đứa trẻ ,những con người đó như thế .Bà cho rằng ,bà đã bảo vệ đứa con trai của bà khỏi những cạn bẫy ư ? Bằng cách không cho nó học đại học ư ? Và giờ đây bà hùa theo câu chuyện của người khác để củng cố niềm tin , để đè nén nỗi bức rức của lương tâm. Tôi biết thừa và có lẽ bà cũng biết thừa . Đó là cái gia đình bà đã quá nghèo , chồng mất sớm bà đã phải nuôi một mình 3 đứa con . Đứa con út và là đứa con trai , đứa cháu đích tôn' anh rể tôi' .Bà đã chiều nó quá đáng , tính cách của hắn đã trở nên ham chơi nên bà biết nếu để hắn học đại học , gia đình sẽ không thể chịu được . Giờ đây châu chuyện có một khoảng im lặng , tôi không thể nói xấu anh rể tôi . Tất nhiên bà càng không thể mở miệng về người con của mình .
Tôi khéo léo chuyển câu chuyện , tôi hỏi han về gia cảnh bà , hỏi về sức khỏe của bà . Bà có một cơn đau khớp kéo dai dằng , tuổi xuân bà đã làm việc quá sức , giờ đây sức khỏe thoát khỏi con người đó và chỉ để lại bệnh tật. Như tìm đúng người tâm sự , bà đã dãi bày bao nhiêu ngày tháng bà chạy chữa .Nhưng trời ơi, con người này tằn tiện quá , tôi xem qua hộp thuốc chỉ thấy nhũng viên thuốc để trong túi nilong trắng nhỏ với mảnh giấy ghi đủ thứ thuốc gia truyền nào miền Bắc, Trung,Nam. Tằn tiện từ gia cảnh đến cách ứng sử , bà coi tôi chỉ là công cụ tâm sự vì ngay cả những đứa con của bà cũng xa lánh bà vì tính tằn tiện của bà . Bà chả thèm đưa tôi lời khuyên hay động viên nào 'mặc dù tôi đã nghe quá nhiều những lời động viên nhưng tôi biết đó là lòng tốt của người đi trước cho thế hệ đi sau' .Bà không hề có lòng tốt đó với tôi. Địt con mẹ con người này cứ kể mãi về cuộc đời khổ đau của mình , cuối cùng đâm ra trách đời trách phận .Trách lúc chồng bà sống không tham ô một xíu , trách giá như bà có thể vô tình một xíu . Tôi đâm ra chán vì bà bắt đầu nói xằng . Vô thức lúc đó lên tiếng ' có gì đâu mà . Ta gặp nhiều những kẻ đó rồi , những con người sống mãi trong vất vả , cuối cùng coi vất vả là chân lý sống của mình . Cho rằng sống càng vất vả thì càng ý nghĩa , bị những thánh ngôn và lời nói người đời lừa phỉnh ,cuối cùng mới muộn màng nhận ra . Bây giờ cho dù ta cho bà ta quyền lực thì bà ta cũng đéo dám tham ô, đéo dám làm xấu đâu. Con mụ già đấy chỉ nói cho vui mồm thôi, mày quan tâm làm gì'. Vô tình để sổng vô thức tôi cắt ngang câu chuyện của bà và bảo bà tôi đi dạo một chút . Nhanh chóng đứng dậy mặc kệ ánh mắt của bà .
Ngồi dưới đường tầm 30 phút , tôi nhìn thấy anh chị tôi đèo nhau về , tôi vẫy tay chào hỏi rồi cũng theo vể nhà .Về nhà , anh chị có biết tôi đến chơi nên đã mua đồ ăn sẵn ,chúng tôi dọn ra và bắt đầu dùng bữa . Một bữa cơm đầy xa lạ về những người mà ta đã hiểu rõ và mới hiểu rõ . Bữa cơn ban đầu yên bình ,sau hỗn loạn về lời qua tiếng lại của chị tôi và ông anh rể với bà già . Một cuộc chiến dai dẳng mà tôi nghĩ nhà nào cũng trải qua vì khác biệt cách nghĩ giữa hai thế hệ . Trong bữa cơm này, bà già đại diện là một con người tằn tiện, tiết kiệm .Còn bà chị và anh rể tôi đại diện cho một lối sống ham chơi ,buông thả. Cái địt con mẹ cả lò chúng nó , một lũ ngu . Bố mày là khách chúng mày không biết lịch sự thì thôi , kể xấu nhau nghe cho tao mà ăn lồn à . QUÁ CHÁN NẢN VÔ THỨC BẮT ĐẦU LÊN TIẾNG MÀ TÔI CŨNG CHẢ BUỒN KIỂM SOÁT NÓ . Nó cho tôi một món quà như lời cảm ơn , tôi nhìn thấy khuôn mặt của ông anh rể là một cơn lợn ham chơi ,mù làm tinh ăn . Tôi thấy khuôn mặt bà chị là một con chó trung thành sủa lên cùng tiếng của ông anh rể . Còn bà già đó là hình ảnh của một con trâu già đang bực tức vì quyền lực đang mất dần . Tôi cứ thưởng thức hình ảnh thú vị đó và thấy vô thức của mình cũng ẩn ý lắm . Thưởng thức mãi đến khi kết thúc bữa ăn , ánh mắt của tôi chuyển dần sang hai đứa cháu . Kỳ quái , chúng nó cũng đang bắt đầu hiện hình , những hình ảnh mơ hồ dần hiện rõ . Nhắm mắt lại và tôi biết tôi phải gông con quái vật lại ngay lập tức . Chuyển mắt sang chỗ anh chị ,trò chuyện mấy câu vu vơ ,rồi nhanh chóng xin phép ra về . Tôi không muốn biết số phận của hai đứa cháu , tôi sợ vô thức sẽ tiết lộ cho tôi quá nhiều . Trên đường về nhà mình , tôi phóng nhanh hết mức để cơn hứng phấn giúp tôi có sức mạnh kiềm lại con quái vật . Khi đã dừng chân trước cổng , tôi đã tưởng tượng ra đc khuôn mặt của bố mẹ tôi , lạ lùng là tôi không còn thấy nó khó chịu nữa . Thật hạnh phúc khi về đến nhà .
 
Bên trên