Giáo chủ Phương Lạp
Yếu sinh lý
Tuổi thơ của DeptrainhatmienBac(Viết tắt là Tun) là những chuỗi ngày "chơi đổng, chơi nghiễng". Cùng đám đàn anh bắt đầu tập tành những thú vui đầu đời. Một hôm anh Bình "mặt xấu" sau chuyến đá xe thành công trót lọt đã rủ Tun đi chơi một món mà theo lời ảnh là "đặc sản". Ảnh cao hứng:
- Mày đi "xào ướt" với tao một cái cho biết với người ta.
Tun xụ mặt không biết đó là gì. Nhưng tuổi trẻ ham vui, lại được theo đàn anh học hỏi nên gã khoái chí lắm. Thế là nó đặt đít lên con xe wave tàu đã mục hết dàn lông để thẳng tiến ra công viên. Tới đó, Tun thắc mắc liền hỏi Bình "mặt xấu":
- Ủa? tới đây tìm gì vậy anh?
Bình "mặt xấu" ngó quanh một lúc rồi chỉ tay vào một "cô bé" mặc áo hai dây đang đứng láo liêng nhìn dòng người qua lại:
- Mày tới biểu con nhỏ đó lại đây!
Tun nghe lời đàn anh, lập tức tiến tới gần cô bé nọ, hất hàm nói:
- Em! Lại đằng kia cho anh hai của anh hỏi này cái!
Cô bé nhìn thấy Tun thấp bé lại kêu mình bằng em, liền nguýt một cái. Giọng ồm ồm nói:
- Em mụ nội mày! Thằng nào đòi kiếm tao đâu?
Tun nghe giọng của "cô bé" vừa phát ra liền biết đây không phải là con gái hay phụ nữ gì ráo trọi. Mà là một thằng "lại cái" tô son môi đỏ chót. Tun quay người tới chỗ Bình "mặt xấu". Gã pê đê kia cũng cất bước theo sau. Tun vừa đi vừa ngẫm nghĩ "Cha nội này định chơi trò gì đây? Không lẽ kêu thằng bê này lại lắp đít mình?". Gã pê đê vừa tới liền nhận ra "mối quen" nên nở một nụ khào khào cười thân thiện. Bình "mặt xấu" hất mặt về phía Tun rồi nói:
- Em giúp nó vào đời giùm anh!
Gã pê đê vừa quay qua, Tun đã chạy bắn khói!
Về tới nhà, Tun vẫn còn cảm thấy ám ảnh vụ hồi nãy. Nó lẩm bẩm:
- Xém chút nữa là tiêu "đời trai" rồi. Mẹ bà thằng Bình! Tưởng gì, rủ mình chơi bê mới ghê!
Tun nằm chửi đổng một chút rồi nhìn lên mái nhà. Chợt nó thở dài, nghĩ về tương lai ngày sau sẽ ra sao. Chẳng lẽ phải làm lính, làm đệ cho tụi Ba già cả đời? Ánh mắt nó lóe lên một tia sáng, cho thấy rằng nó không cam tâm như vậy. Trên tường, kế bên cái giường nó ngủ chi chít những dòng chữ "Sinh ra để làm đại ca". Hai chữ "đại ca" đã ám ảnh Tun từ tấm bé. Để đạt được sự oai phong lẫm liệt đó. Nó đã chấp nhận đánh đổi cả tương lai và sự kỳ vọng của gia đình để bước vào con đường này. Đó là con đường mà nó đã chọn.
- Mày đi "xào ướt" với tao một cái cho biết với người ta.
Tun xụ mặt không biết đó là gì. Nhưng tuổi trẻ ham vui, lại được theo đàn anh học hỏi nên gã khoái chí lắm. Thế là nó đặt đít lên con xe wave tàu đã mục hết dàn lông để thẳng tiến ra công viên. Tới đó, Tun thắc mắc liền hỏi Bình "mặt xấu":
- Ủa? tới đây tìm gì vậy anh?
Bình "mặt xấu" ngó quanh một lúc rồi chỉ tay vào một "cô bé" mặc áo hai dây đang đứng láo liêng nhìn dòng người qua lại:
- Mày tới biểu con nhỏ đó lại đây!
Tun nghe lời đàn anh, lập tức tiến tới gần cô bé nọ, hất hàm nói:
- Em! Lại đằng kia cho anh hai của anh hỏi này cái!
Cô bé nhìn thấy Tun thấp bé lại kêu mình bằng em, liền nguýt một cái. Giọng ồm ồm nói:
- Em mụ nội mày! Thằng nào đòi kiếm tao đâu?
Tun nghe giọng của "cô bé" vừa phát ra liền biết đây không phải là con gái hay phụ nữ gì ráo trọi. Mà là một thằng "lại cái" tô son môi đỏ chót. Tun quay người tới chỗ Bình "mặt xấu". Gã pê đê kia cũng cất bước theo sau. Tun vừa đi vừa ngẫm nghĩ "Cha nội này định chơi trò gì đây? Không lẽ kêu thằng bê này lại lắp đít mình?". Gã pê đê vừa tới liền nhận ra "mối quen" nên nở một nụ khào khào cười thân thiện. Bình "mặt xấu" hất mặt về phía Tun rồi nói:
- Em giúp nó vào đời giùm anh!
Gã pê đê vừa quay qua, Tun đã chạy bắn khói!
Về tới nhà, Tun vẫn còn cảm thấy ám ảnh vụ hồi nãy. Nó lẩm bẩm:
- Xém chút nữa là tiêu "đời trai" rồi. Mẹ bà thằng Bình! Tưởng gì, rủ mình chơi bê mới ghê!
Tun nằm chửi đổng một chút rồi nhìn lên mái nhà. Chợt nó thở dài, nghĩ về tương lai ngày sau sẽ ra sao. Chẳng lẽ phải làm lính, làm đệ cho tụi Ba già cả đời? Ánh mắt nó lóe lên một tia sáng, cho thấy rằng nó không cam tâm như vậy. Trên tường, kế bên cái giường nó ngủ chi chít những dòng chữ "Sinh ra để làm đại ca". Hai chữ "đại ca" đã ám ảnh Tun từ tấm bé. Để đạt được sự oai phong lẫm liệt đó. Nó đã chấp nhận đánh đổi cả tương lai và sự kỳ vọng của gia đình để bước vào con đường này. Đó là con đường mà nó đã chọn.