• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Hà Nội và những câu chuyện lãng đãng

davebeck

Yếu sinh lý
Bí Ẩn Của Ngõ Hoa Sương

Giữa lòng Hà Nội cổ kính, có một con ngõ hẹp mang tên "Ngõ Hoa Sương". Tên gọi bắt nguồn từ truyền thuyết về những bông hoa sương kỳ diệu nở rộ trên bậc thang đá mỗi sớm mai, tô điểm sắc màu cho cả con phố.

Tôi tình cờ lang thang trên con ngõ này vào một sớm mờ sương, sau cơn mưa đêm gột rửa bụi trần thành phố. Mùi hương hoa sương quyện với hơi ẩm trong không khí, đưa tôi trở về một thời xa xưa. Đây là con ngõ duy nhất ở Hà Nội vẫn lưu giữ câu chuyện dân gian về những cô gái hóa thân thành hoa.

Truyền thuyết kể rằng vào mỗi bình minh, các cô gái sẽ tụ họp tại ngõ hẹp, hóa thành muôn loài hoa xinh đẹp chào đón ngày mới. Họ mang theo những túi đựng hoa, và mỗi bước chân lại nở ra một loài hoa khác. Người ta đồn rằng nếu may mắn chạm mặt các nàng, bạn sẽ được phép quay về dĩ vãng gặp lại người mình yêu thương.

Trong lúc thả bộ, tôi chợt bắt gặp một cô gái mang theo túi hoa hồng. Khuôn mặt cô mang một vẻ quen thuộc lạ lùng. Tôi dừng chân, hỏi cô về truyền thuyết các nàng tiên hoa. Cô mỉm cười, cho biết đó chỉ là mảnh vỡ còn sót lại từ câu chuyện xa xưa. Các cô gái hoa thực ra là những linh hồn chết non, được các vị thần cho phép tạm trở lại trần gian hoàn thành ước nguyện lúc sinh thời.

Xúc động trước câu chuyện, tôi tò mò không hiểu tại sao cô lại chọn ngõ này làm nơi tụ họp. Cô đáp lại Ngõ Hoa Sương là cánh cửa duy nhất có thể đưa các nàng về quá khứ gặp mặt người thương. Tôi thấy mình như lạc vào một câu chuyện thần thoại đầy màu sắc huyền ảo.

Bất chợt, một âm thanh lạ vang lên, như tiếng nhạc cụ ngàn xưa. Ngoảnh lại, tôi trông thấy cô gái ban nãy đã hóa thân thành một đóa hồng khổng lồ và bắt đầu tấu khúc nhạc quyến rũ. Tôi bị cuốn vào một thế giới khác, nơi thời gian như ngừng trôi.

Khi điệu nhạc kết thúc, cô gái biến mất, chỉ còn lại túi hoa vô chủ. Phút chốc, cảnh vật biến đổi: các bậc thang hóa thành con dốc hiểm trở, không khí nồng nặc mùi tanh của máu. Tôi sợ hãi như lạc vào thế giới của những ác mộng. Chợt nhìn thấy hình ảnh hãi hùng: một nữ hoàng ngồi trên ngai vàng cũ kỹ, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ ngầu như máu.

Tôi hoảng hốt tháo chạy khỏi con ngõ quỷ quái. Khi ngoảnh lại, Ngõ Hoa Sương trở về vẻ thanh bình, bí ẩn như ban đầu. Tôi nhận ra chính mình đã trải qua một hành trình xuyên không gian, thời gian huyễn hoặc, để rồi mãi không quên những bí mật của ngõ hẹp kỳ lạ này.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Đêm Thánh Thần

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, khi bóng tối dần phủ xuống phố phường Hà Nội, người ta lại thì thầm về Đêm Thánh Thần - một tục lệ bí ẩn được lưu truyền qua bao thế hệ.

Tôi hồi tưởng lại đêm đông giá lạnh ấy, khi đứng trên bậc thềm cao nhất của lầu Nguyệt Quang, phóng tầm mắt qua thung lũng sông Hồng. Những ánh đèn vàng rực rỡ của thành phố như một tấm thảm lấp lánh dưới chân tôi. Làn gió đông mát lạnh vuốt ve mái tóc, mang theo hương thơm của hoàng hôn và khói thuốc lá từ những con phố xưa cũ. Tôi như được đưa trở về thời hoàng kim của Hà Nội - thành phố của vẻ đẹp cổ kính, của sự bình yên và những điều bí ẩn.

Theo lời kể của các cụ già, Đêm Thánh Thần là đêm tiến hành nghi lễ cúng Trời Đất thiêng liêng. Họ tin rằng trong đêm huyền diệu ấy, các vị thần sẽ giáng trần, lắng nghe tâm nguyện của dân chúng và ban phước lành. Trong đêm đó, mọi nhà đều mở cửa đón chào các vị thần, thắp nến lung linh, nấu xôi thơm lừng và bày mâm cỗ cúng đầy ắp.

Tôi được dẫn tới một ngôi nhà cổ trên phố Hàng Gai, một kiến trúc có từ thời nhà Lê. Chủ nhân - một phụ nữ lớn tuổi tên Bà Sáu, đón tiếp tôi bằng nụ cười hiền từ và ánh mắt sâu thẳm. Bà kể rằng gia đình mình đã tổ chức Đêm Thánh Thần từ nhiều năm nay, và đêm nay là một đêm vô cùng đặc biệt.

Bước vào trong nhà, một bàn thờ cổ kính đập vào mắt tôi với đủ mọi lễ vật: trái cây tươi, xôi dẻo thơm, và vô vàn món ngon vật lạ khác. Bà Sáu giải thích đó là bàn thờ dâng lên các vị thần linh. Không gian như đưa tôi về một thời xa xưa, khi người dân Hà thành vẫn gìn giữ đức tin nơi thần thoại và truyền thuyết.

Ở góc phòng, một đạo sĩ già ngồi thiền định, khoác trên mình bộ đạo bào xanh thẫm, mắt nhắm nghiền. Ông được mời tới làm chủ lễ cho buổi cúng Trời Đất thiêng liêng. Giọng ông trầm ấm, cất lên lời cầu chúc cho người dân Hà Nội, cho từng mái nhà, cho mùa màng bội thu.

Bất chợt, ngọn nến chao nghiêng, và một luồng gió mát rượi tràn ngập không gian. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của các vị thần linh đang vây quanh, bầu không khí trở nên trang nghiêm và linh thiêng hơn bao giờ hết.

Đạo sĩ từ từ đứng dậy, bước ra khoảng sân sau, tôi và bà Sáu lặng lẽ theo sau. Trăng đã lên cao, soi rọi cảnh vật đêm khuya một màu huyền ảo. Đạo sĩ đứng bất động, cất cao giọng tụng niệm những câu thần chú huyền bí.

Bỗng một tiếng sấm vang rền như xé toạc bầu trời đêm, một luồng gió lốc xoáy cuốn qua sân. Đạo sĩ quỳ sụp xuống, tiếp tục lầm rầm đọc thần chú. Rồi một vầng sáng chói lòa phá tan bóng tối. Từ trong vầng sáng ấy, một con rồng khổng lồ, uy nghi bay vút lên không trung.

Tôi sững sờ chết lặng, mắt mở to không tin vào những gì vừa chứng kiến. Con rồng vượt qua vầng sáng huyền ảo, khuất dần vào màn đêm. Kết thúc nghi lễ, đạo sĩ tiến về phía chúng tôi, thông báo rằng đó là một vị thần linh cao cả đã giáng thế gửi lời phù hộ cho người dân kinh kỳ.

Tôi rời khỏi ngôi nhà cổ với tâm trạng lâng lâng khó tả. Cảm giác như đã trở về thời xa xưa khi Hà Nội còn giữ nguyên vẻ đẹp huyền bí và thiêng liêng, khi con người luôn gìn giữ niềm tin vào thế giới thần tiên. Hơn cả, tôi đã được chạm tới một khía cạnh rất riêng, rất đặc biệt của Hà Nội - một mảnh ghép bí ẩn mà rất ít người từng được biết.

Ngoảnh lại nhìn lần cuối, căn nhà của bà Sáu đã chìm vào bóng tối, cánh cửa gỗ đóng kín. Một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí, phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ, một câu chuyện thần thoại huyền hoặc về đêm Hà Nội xa xưa huyền bí...
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Giai Điệu Của Bóng Tối

Hà Nội chìm trong hoàng hôn tím, khi mặt trời khuất dần sau dãy phố cổ, để lại một dải sắc hồng pha lê trên nền trời. Tôi đứng bên bậc thang mòn của Nhà thờ Lớn, mải mê ngắm cảnh con phố chật hẹp với những ô cửa gỗ, mái ngói cũ và nền gạch nghiêng tà. Một không khí bí ẩn len lỏi khắp ngõ ngách Hà thành, khơi gợi cảm giác lạ thường, như thể thành phố đang chờ đợi một điều gì chưa từng có.

Tôi được giới thiệu gặp ông Quốc - một cụ già ẩn chứa nhiều câu chuyện thú vị về Hà Nội xưa. Cụ Quốc tiết lộ rằng Hà Nội từng có một truyền thống nghệ thuật độc đáo, hầu như ít ai biết tới, đó là "hát then" (còn gọi là hát ru). Hát then là một loại hình biểu diễn kết hợp giữa đàn nguyệt, đàn bầu và trống chầu, tạo nên một không gian âm nhạc đưa người nghe chìm vào cõi mộng mị, quên đi bộn bề cuộc sống.

Cụ Quốc dẫn tôi tới phố Hàng Bông - một con hẻm nhỏ ẩn mình giữa phố cổ, nơi tụ hội của những nghệ nhân hát then tài hoa. Chúng tôi ghé thăm căn nhà của cô Tuổi - một nghệ sĩ then lão thành. Dù đã 80 xuân xanh, giọng hát của cô vẫn ngân nga réo rắt, như đang thầm thì với những linh hồn xa xăm.

Cô Tuổi tâm sự rằng hát then là nghệ thuật truyền miệng qua nhiều thế hệ, và chỉ những người được chọn mới có thể thụ hưởng. Mỗi lần ngân nga điệu then, cô như nhìn thấy bóng dáng người xưa hiện về trước mắt. Với cô, hát then là báu vật tinh thần của Hà Nội cổ kính, và cô luôn tự hào được góp một phần công sức gìn giữ nét văn hóa ấy.

Câu chuyện của cô Tuổi khơi dậy trí tò mò trong tôi. Tôi quyết định tham dự một buổi trình diễn then tại ngôi đình cổ nằm trên đỉnh đồi. Trong không gian trang nghiêm của gian đình, các nghệ nhân then chuẩn bị cho màn biểu diễn đặc sắc.

Tiếng hát của cô Tuổi, tiếng đàn nguyệt réo rắt của anh Nhân, và tiếng trống trầm hùng của anh Tú hòa quyện, mở ra một không gian huyền ảo đến kỳ lạ. Tôi như lạc vào một thế giới khác, xen lẫn giữa mê hoặc và rờn rợn.

Bỗng, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trên sân khấu, hòa mình vào điệu nhạc u huyền. Tôi nghĩ đó là một phần trong tiết mục, nhưng bóng ma ấy cứ lặp đi lặp lại, lần lượt nhập vai từng nghệ sĩ. Nỗi sợ hãi dần len lỏi, bủa vây lấy tôi.

Tôi biết mình từng nghe nhiều giai thoại về những hồn ma bóng quế, song lần đầu tận mắt chứng kiến lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Chân tay run rẩy, tôi vội chạy khỏi gian đình, không dám ngoái lại phố Hàng Bông lần nào nữa.

Kể từ đêm ấy, tôi không bao giờ nghe lại những giai điệu then xưa cũ. Tin đồn đến tai tôi rằng cô Tuổi đã qua đời, và nghệ thuật hát then dần mai một. Liệu phải chăng những bóng ma kia đã đoạt hồn cô Tuổi, hay chính cô đã trói buộc họ vào cõi trần. Điều duy nhất tôi biết chắc, nghệ thuật hát then đã in đậm trong tâm trí tôi cảm giác rợn người, mãi đến tận ngày hôm nay.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
BÓNG ĐÊM TRÊN SÔNG

Khi màn đêm buông xuống, thành phố chìm vào giấc ngủ say, một con tàu kỳ lạ xuất hiện trên mặt sông Hồng như một bóng ma lặng lẽ. Con tàu ấy mang tên "Đêm Khuất", chỉ hiện diện vào những đêm trăng tròn và biến mất vào lúc bình minh.

Với hàng trăm chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu và giai điệu trầm bổng của tiếng nhạc phương Tây, Đêm Khuất như mở ra một thế giới mới đầy huyền ảo. Lần đầu nhìn thấy con tàu ấy, tôi không khỏi sững sờ trước vẻ đẹp choáng ngợp và bí ẩn của nó.

Một người đàn ông bạc tóc trong trang phục trắng tinh xuất hiện trên boong tàu, nở nụ cười và mời tôi bước lên. Như thể có một thứ ma lực, tôi không thể cưỡng lại sự cuốn hút từ nơi này. Khi lên tàu, tôi bị choáng ngợp bởi những kiến trúc độc đáo, cổ vật quý giá và tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Đây chính là một chuyến phiêu lưu thực sự vào cõi mộng.

Người đàn ông đứng trước mặt tôi, với giọng nói trầm ấm: "Chào mừng đến với Đêm Khuất, nơi giấc mơ và thực tại hòa quyện vào nhau". Ông dẫn tôi xuống một căn phòng, nơi treo bức tranh khổng lồ vẽ cảnh Hà Nội với sông Hồng, nhà thờ, phố xá vô cùng sinh động đến mức khó tin. "Đây chính là Hà Nội qua góc nhìn của tôi - thành phố của cổ tích và những giấc mơ." - Ông khẽ nói.

Tại một căn phòng khác, một bức chân dung người đàn ông bạc tóc với ánh mắt rạng ngời niềm vui chiếm trọn tâm trí tôi. Đó không ai khác chính là vị chủ nhân bí ẩn của Đêm Khuất - kẻ tạo nên những câu chuyện mộng mơ về Hà Nội.

Trên boong tàu dưới ánh trăng bạc, Hà Nội hiện lên tuyệt đẹp và huyền ảo đến mê hoặc. Người đàn ông nhìn tôi, mỉm cười và khẽ nói: "Hà Nội của tôi, một thành phố của giấc mơ và huyền thoại." Tôi vẫn còn chìm đắm trong sự ngỡ ngàng, khó hiểu về những gì đang diễn ra trước mắt.

Con tàu đưa tôi trở lại bờ sông, trước khi kịp nhận ra, nó đã biến mất vào bình minh. Tôi tự hỏi: "Đây là một giấc mơ, hay tôi đã thật sự trải qua cuộc phiêu lưu trên Đêm Khuất?" Câu hỏi ấy vẫn còn đó, nhưng tôi biết chắc một điều - cuộc gặp gỡ kỳ lạ này cùng với hình ảnh của Hà Nội diệu kỳ sẽ mãi là một phần của tâm trí, như một kỷ niệm đáng nhớ không bao giờ phai nhạt.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
LÊNH ĐÊNH DƯỚI ÁNH SÁNG CỦA NGUYỆT

Hà Nội, thành phố ngàn năm văn hiến, nơi chứa đựng bao bí ẩn và di sản quý báu. Trong lòng thành phố này, có một truyền thống đặc biệt khiến người ta ngước nhìn lên bầu trời - lễ hội Thượng Điền. Đêm Đông chí, khi trăng tròn vằng vặc, người dân Hà thành lại tụ họp quanh Hồ Tây, chờ đón sự kiện trọng đại: ngôi sao sáng nhất trong năm.

Truyền thuyết kể rằng, trong đêm trăng tròn Đông chí, một người đặc biệt sẽ được lựa chọn để thắp sáng ngọn đèn lớn nhất thành phố. Người ấy sẽ cùng mặt trăng soi rọi khắp nơi, mang tới vận may và thịnh vượng cho Hà Nội. Họ được tôn vinh là "Thiên thần của nguyệt".

Tôi từng may mắn chứng kiến lễ hội Thượng Điền và gặp gỡ vị Thiên thần ấy. Cô gái trẻ tên Linh, có đôi mắt trong veo và mái tóc đen huyền. Linh được chọn nhờ sở hữu nội lực đặc biệt - khả năng cảm nhận sự thay đổi của thời tiết và tiên đoán tương lai.

Đêm Đông chí ấy, hàng ngàn người quây quần bên Hồ Tây, hân hoan chào đón Linh - Thiên thần của nguyệt. Không gian như bừng sáng, từ màn đêm đen thẳm chuyển sang sắc vàng rực rỡ hòa cùng vầng trăng tròn trịa. Linh thắp ngọn đuốc khổng lồ trên bục cao, khói hương mỏng manh tỏa ra, mang theo mùi gỗ đàn huyền bí. Cô tựa một thiên thần kiều diễm với đôi mắt lấp lánh và tóc mây bay trong gió.

Bất chợt, cơn gió mạnh ập tới, lay động ngọn đèn lớn. Linh ngước nhìn trời cao, giọt lệ lăn dài trên má. Tôi không hiểu vì sao, nhưng lòng cảm nhận điều chẳng lành. Rồi trong tích tắc, Linh biến mất cùng tia chớp lóe sáng. Ngọn đèn phụt tắt, Hà thành chìm vào màn đêm u tối. Mọi người bàng hoàng, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một giọng nói vô hình vang vọng: "Cô ấy đã hóa thành ánh sáng của nguyệt". Ngỡ ngàng và kinh ngạc, đám đông nhận ra Linh đã được chọn trở thành một phần của ngôi sao sáng nhất, một mảnh ghép của vũ trụ bao la, mang tới điềm lành cho thành phố.

Kể từ đó, mỗi lần ngước nhìn trời đêm, tôi đều nhớ về Linh - Thiên thần của nguyệt. Tôi vẫn còn nhớ giọt nước mắt của cô, câu nói bí ẩn vọng về. Và trên kia, tôi tin rằng Linh vẫn đang mỉm cười, soi sáng và che chở cho mảnh đất Hà Thành thân yêu này.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bóng Ma Trong Mưa

Tối hôm đó, mưa rơi lạnh lẽo trên khắp Hà Nội. Bầu trời tối đen như mực, hòa quyện với màn đêm bao trùm thành phố. Mưa thấm sâu vào từng ngõ ngách, len lỏi vào tâm hồn người dân nơi đây. Trong đêm ấy, Hà Nội lại một lần nữa trở thành một nơi linh thiêng, nơi những ký ức xa xưa từ quá khứ trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Tôi đứng lặng lẽ dưới chân cầu Long Biên, ngắm nhìn dòng sông Hồng hiền hòa uốn lượn và ngọn tháp cổ kính của chùa Trấn Quốc phía xa. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngọn tháp dường như ẩn chứa một bí mật huyền bí nào đó, tựa như đang bảo vệ một linh hồn đặc biệt.

Ngày xưa, tôi từng nghe kể về một truyền thuyết cổ xưa rằng vào những đêm mưa như thế này, một cô gái mặc áo dài trắng muốt thường xuất hiện tại chùa Trấn Quốc, như thể đang sống lại trong giấc mơ của thành phố. Tôi chưa bao giờ tin vào điều đó, cho đến khi chính mắt mình chứng kiến sự xuất hiện của cô.

Từ trong màn đêm, cô ấy hiện ra từ từ với bộ áo dài trắng tinh khôi và gương mặt thanh tú như ngọc. Không một lời nói, chỉ một nụ cười dịu dàng trên môi, cô tiến lại gần tôi, xóa nhòa mọi khoảng cách. Tim tôi đập rộn rã, như thể đang bị cuốn vào một thế giới hoàn toàn khác.

Tôi lặng lẽ theo bước chân cô qua những con phố nhỏ, băng qua những hàng cây già cỗi và len lỏi vào một ngõ nhỏ sâu hun hút mang tên Phủ Taylor. Nép mình trong ngõ là một căn nhà cổ kính đã bị lãng quên, chỉ còn lại một bức tường cũ nát và một bức tranh sơn mài đã phai màu.

Cô ấy đưa tay chạm nhẹ lên bức tường, như đang đánh thức một hồi ức đã ngủ quên. Bỗng nhiên, bức tường ấy tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo và bức tranh sơn mài cũng trở nên sống động trở lại. Trong tranh, một cô gái mặc áo dài trắng và một chàng trai mặc áo dài xanh đang đứng bên nhau dưới tán trúc xanh mát.

Cô gái mỉm cười rồi đưa tay về phía tôi, mời gọi tôi bước vào gần hơn. Ánh mắt cô chứa đựng cả một thế giới huyền bí và một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi nhận ra rằng cô không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà còn là linh hồn của chính Hà Nội, được tạo nên từ máu, nước mắt và tình yêu của người dân nơi đây.

Cô dẫn tôi qua hết ngõ này đến ngõ khác, băng qua những con đường ngoằn ngoèo để rồi dừng chân tại một ngôi đền cổ nằm trên đồi Nhại. Kì lạ thay, ngôi đền bỗng sáng lên và xuất hiện một pho tượng bằng đá cổ kính với đôi mắt đen láy như đang nhìn thấu tâm can tôi.

Cô lại mỉm cười, đưa tay chỉ về phía pho tượng, như muốn gửi gắm một điều gì đó. Đột nhiên, pho tượng động đậy và thốt lên bằng một giọng trầm đục: "Hà Nội chỉ là một giấc mơ, và ta chỉ là một phần của giấc mơ ấy."

Tôi giật mình tỉnh lại và thấy mình đang đứng một mình dưới chân cầu Long Biên. Ngọn tháp cổ kính của chùa Trấn Quốc vẫn đứng đó, lặng lẽ giữa màn đêm Hà Nội huyền ảo. Trong khoảnh khắc này, thành phố như một giấc mơ, nơi những ký ức xưa cũ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Và cô gái áo trắng, cô vẫn đứng đó trên đỉnh tháp, mỉm cười nhìn tôi, như đang mời gọi tôi bước vào thế giới của cô.

Nhưng rồi khi ngoảnh lại, tôi chỉ thấy mình đơn độc giữa màn mưa lạnh lẽo của đêm tháng Ba. Tuy nhiên, tôi biết rằng, Hà Nội đã mang đến cho tôi một điều gì đó đặc biệt, một bí mật về một thành phố linh thiêng, nơi quá khứ và hiện tại chạm vào nhau, nơi những linh hồn cổ xưa vẫn còn vấn vương mãi không thôi.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Bóng Ma Trong Tranh

Trên con phố cổ Hàng Gai, quán cafe nép mình trong một ngôi nhà xưa cũ, có một bức tranh mang vẻ đẹp huyền bí. Bức tranh vẽ một cô gái đứng bên bờ hồ vào lúc hoàng hôn, đôi mắt cô hướng về phía mặt nước phẳng lặng như đang đợi chờ một điều gì đó. Người ta đồn rằng, cô gái ấy chính là người mẫu cho bức họa này, được một họa sĩ tài hoa vẽ nên hơn một thế kỷ trước.

Ngược dòng thời gian về thế kỷ 19, khi Hà Nội còn trong thời Pháp thuộc, vị họa sĩ ấy đã ghi lại nét đẹp của cô gái con nhà quyền quý tên Lan. Vẻ đẹp và tấm lòng nhân hậu của Lan đã khiến cả thành phố phải ngưỡng mộ. Cô thường dạo quanh Hồ Gươm, trò chuyện và lắng nghe người dân. Có một sức hút kỳ lạ toát ra từ Lan, như thể cô có khả năng điều khiển nước và gió.

Định mệnh đã đưa họa sĩ gặp Lan và ông đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng. Bức tranh ra đời như một cách lưu giữ hình bóng người con gái. Thế nhưng, ngay sau khi bức tranh hoàn thành, Lan đột ngột biến mất không dấu vết. Dân gian đồn đoán rằng linh hồn cô đã hòa vào thiên nhiên, trở thành một thực thể siêu nhiên.

Từ đó, hễ đến đêm trăng rằm, Lan lại hiện về bên bờ hồ, đứng đợi một ai đó. Nếu bất kỳ ai đáp lại lời mời gọi của cô, họ sẽ bị cuốn vào một thế giới huyễn hoặc mà cô tạo ra. Nhưng điều đặc biệt là, nếu người ấy đủ can đảm và chân thành, họ sẽ được chứng kiến sức mạnh thật sự của Lan - khả năng thống lĩnh gió và nước.

Giờ đây, ngôi nhà xưa ấy đã trở thành một quán cà phê nổi tiếng, với bức tranh cổ được treo trên tường như một báu vật. Tuy nhiên, dường như với năm tháng, bức tranh đã thay đổi. Ánh mắt Lan không còn hướng xuống mặt hồ, mà nhìn thẳng vào người xem, như muốn nói lên một điều gì.

Vào một đêm trăng tròn, Nam, một vị khách bước chân vào quán cà phê. Bức tranh thu hút ánh nhìn của anh ngay lập tức, như thể có một ma lực vô hình. Anh không thể rời mắt khỏi nó. Bất chợt, Lan trong tranh bước ra, tiến dần về phía Nam. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí anh, như bị một sức mạnh vô hình kiểm soát.

Chỉ trong chớp mắt, Nam thấy mình lạc vào một không gian khác, đứng bên bờ hồ dưới ánh trăng rằm. Lan hiện ra trước mặt anh, đôi mắt cô nhìn thẳng vào tâm hồn anh. Mê hoặc, anh không thể cưỡng lại. Lan đưa tay chạm vào mặt nước và ngay lập tức, mặt hồ gợn sóng, cuốn Nam vào một thế giới hư ảo của riêng cô.

Khi tỉnh lại, Nam thấy mình nằm trên chiếc ghế trong quán cà phê, bức tranh vẫn treo trên tường như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng kể từ đó, hình bóng Lan cứ ám ảnh tâm trí Nam. Vào mỗi đêm trăng rằm, anh lại tìm về quán cà phê, hy vọng được gặp lại cô gái huyền bí ấy.

Rồi một đêm Nam tìm đến, bức tranh cổ bỗng biến mất. Thay vào đó, một bức họa mới xuất hiện, vẽ chân dung một người đàn ông, với đường nét giống hệt Nam. Dưới bức tranh, dòng chữ "Nguy hiểm từ hồ sâu" như lời cảnh báo màu máu. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Nam, anh quay lại nhìn mặt hồ phía sau. Dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt của chính anh hiện lên trên mặt nước, nhìn lại anh đầy ma mị.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ngọc Ái

Khi những cơn mưa chiều rời khỏi Hà Nội, thành phố dường như chìm vào giấc ngủ, mang theo bao kỷ niệm xưa cũ. Màn đêm buông xuống, phủ lên từng góc phố một sự tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường le lói như những con mắt đang canh giấc cho bao mộng mơ. Ẩn sâu trong một góc khuất của thành phố, một ngôi nhà cổ kính cất giữ câu chuyện của một người phụ nữ tên Ngọc Ái.

Ngọc Ái, một mỹ nhân một thời của Hà Nội, sở hữu vẻ đẹp mê hồn với mái tóc đen huyền và đôi mắt xanh biếc như trời thu. Giờ đây, dù đã bước qua tuổi sáu mươi, cô vẫn sống một mình trong căn nhà xưa cũ, bao quanh mình là những hoài niệm và giấc mơ của tuổi xuân.

Đã hơn bốn mươi năm trôi qua kể từ khi Ngọc Ái bắt đầu cuộc sống trong căn nhà này. Cuộc đời cô đã gặp gỡ nhiều người đàn ông, nhưng chỉ có một người duy nhất chiếm trọn trái tim cô, đó là Trịnh. Anh là một họa sĩ tài hoa, với những bức tranh tuyệt mỹ và giọng hát ngọt ngào. Tình yêu của họ mãnh liệt và sâu đậm, nhưng rồi một ngày, Trịnh biến mất không dấu vết.

Suốt bốn mươi năm, Ngọc Ái sống trong cô đơn, chỉ còn những ký ức và mộng mơ để níu giữ. Cô lang thang trên những con phố vắng, ánh mắt luôn mang nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng cô không bao giờ từ bỏ hy vọng, tin rằng một ngày nào đó, Trịnh sẽ trở về.

Rồi một đêm, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện trước cửa nhà Ngọc Ái. Anh tên là Quang, với đôi mắt sâu thẳm và mái tóc đen nhánh, gợi nhớ đến hình bóng của Trịnh. Trái tim Ngọc Ái rung động, cảm xúc dâng trào. Cô hỏi Quang: "Có phải anh chính là Trịnh?" Quang mỉm cười bí ẩn: "Tôi không phải Trịnh, nhưng tôi biết về anh ấy."

Ngọc Ái như một con thiêu thân lạc vào ánh sáng từ Quang. Cô mời anh vào nhà, lắng nghe từng lời kể về Trịnh, về sự biến mất bí ẩn của anh và sự thật ẩn giấu suốt bốn mươi năm qua. Lòng cô tràn ngập hy vọng, tin rằng Quang chính là Trịnh ngày trở lại sau bao năm xa cách.

Nhưng sự thật tàn nhẫn đã vỡ lẽ. Quang không phải là Trịnh. Anh chỉ là một kẻ lừa đảo đẹp trai với trái tim đen tối. Anh lợi dụng Ngọc Ái, mong chiếm đoạt tài sản của cô. Cô đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào nhoáng của anh mà không nhận ra bản chất thật.

Khi Quang biến mất cùng với của cải, Ngọc Ái cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cô cay đắng nhận ra, một kẻ đẹp trai như Quang đã lừa dối tình cảm của mình. Cô không thể tin được rằng, một con người có thể sống với trái tim đen tối đến thế.

Từ đó, Ngọc Ái chìm vào nỗi đau và tuyệt vọng vô tận. Cô lang thang suốt đêm trên những con phố vắng, nhận ra rằng cái chết là điều không thể tránh khỏi. Cô chỉ mong được ra đi trong căn nhà cũ kỹ của mình, nơi chứa đựng bao kỷ niệm về tình yêu đã mất.

Khi Ngọc Ái trút hơi thở cuối cùng, căn nhà cổ trở thành một nơi ma ám, với những bóng ma của quá khứ và những giấc mơ dang dở. Người ta đồn rằng, mỗi đêm, hồn ma của Ngọc Ái lại hiện về trên con phố xưa, với mái tóc đen mượt và đôi mắt biếc, vẫn kiên nhẫn chờ đợi Trịnh trở về, như đã từng chờ đợi suốt bốn mươi năm, và sẵn sàng hút hồn bất cứ chàng trẻ đẹp trai nào.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
MƠ VỀ KHOẢNG TRỜI

Giữa lòng Hà Nội cổ kính, nép mình trong một con ngõ nhỏ là hiệu sách Làn Sương. Đây không phải là một hiệu sách bình thường. Làn Sương chuyên bán những cuốn sách ảo - thứ chỉ có trong mơ và tưởng tượng.

Chủ hiệu sách là Sương, một người đàn ông trung niên kỳ lạ với khuôn mặt vuông vắn và đôi mắt đen láy luôn ánh lên tia nhìn xa xăm. Giọng nói trầm ấm của ông như một giai điệu thăng hoa, mời gọi người ta lạc vào thế giới hư ảo diệu kỳ.

Một ngày Thu, Linh - cô gái trẻ đôi mươi với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ, bước chân vào Làn Sương, tò mò tìm kiếm thứ gì đó mới lạ.

Sương trao cho Linh một lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy mây và sương mờ ảo: "Đây là lọ ước mơ - thứ quý giá nhất của tôi. Chỉ những người có thể nhìn xa hơn thực tại mới có thể sở hữu nó".

Mở lọ ước mơ, Linh ngạc nhiên thấy thế giới trở nên mờ ảo, hư hư, thực thực. Sương dẫn cô đi xuyên qua từng con ngõ, từng góc phố, khám phá những câu chuyện ẩn sau từng gánh hàng rong, từng mảnh đời nhỏ bé.

Trong con ngõ "Giấc Mơ", Linh gặp Mộng - người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm và giọng nói du dương ngọt ngào. Mộng bán những giấc mơ với đủ sắc màu và hình dáng. Linh chọn cho mình một giấc mơ tuyệt đẹp về một chuyến du hành vào chốn thần tiên.

Băng qua dãy phố "Lời Thầm", Linh chạm mặt Thầm - cụ già đôn hậu với khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt tinh anh. Thầm là người gìn giữ những bí mật sâu kín và lời thì thầm của phố phường. Linh nghe được một bí mật động trời giúp cô hiểu thêm về thành phố yêu quý của mình.

Rồi Linh dừng chân tại khu vườn "Sắc Hoa" rực rỡ, thăm Hương - cô gái dịu hiền có nụ cười tỏa nắng và mùi hương quyến rũ. Hoa của Hương mang những cảm xúc hạnh phúc, hy vọng, mơ ước. Linh chọn một đóa hồng nhung đỏ thẫm tượng trưng cho tình yêu nồng cháy.

Cuối hành trình, đôi chân mỏi mệt đưa Linh tới phố "Đêm Thâu", nơi hội tụ những bóng đêm huyền bí và câu chuyện ẩn giấu sau màn đêm Hà Nội. Ở đây, Đêm - chàng trai cao lớn, phong trần cùng nụ cười bí ẩn và giọng nói trầm ấm, trao tặng Linh một đêm lấp lánh ánh sao, để cô tận hưởng vẻ đẹp lung linh của thủ đô về đêm.

Trở về Làn Sương với bao điều mới lạ, Linh bùi ngùi: "Tôi đã mang về nhiều thứ, nhưng sao lòng vẫn thấy bâng khuâng, hụt hẫng." Sương mỉm cười an ủi: "Có lẽ em đã tìm thấy thứ quan trọng nhất từ chuyến hành trình - đó là sự trải nghiệm, là khả năng nhìn mọi thứ bằng con mắt tâm hồn để thấy vẻ đẹp ẩn sâu bên trong."

Tạm biệt Làn Sương, Linh ngẩng cao đầu bước ra phố lớn, lòng thấy thanh thản lạ. Thế giới quanh cô đã thay da đổi thịt. Mây giăng kín bầu trời xanh thẳm. Tòa nhà, cột điện hóa thành lâu đài, cổ thụ thơ mộng. Cả thành phố như một bức tranh sống động với bao sắc màu lạ kỳ và tiềm năng vô tận.

Còn hiệu sách Làn Sương kỳ bí cùng chủ nhân Sương vẫn lặng lẽ chờ đợi, sẵn sàng đưa những người khách tiếp theo khám phá thế giới đầy mê hoặc, hư hư thực thực của những trang sách ảo diệu.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Cánh Chim Bay Qua Mùa

Nép mình giữa lòng phố cổ Hà Nội là một con ngõ nhỏ không tên, chỉ người dân địa phương mới biết. Con ngõ bình dị với những tòa nhà cũ kỹ, sơn tường phai màu và những cửa hiệu nhỏ san sát nhau bán đủ thứ lặt vặt.

Nhưng có một điều đặc biệt ở đầu ngõ - chiếc cổng son nhỏ với hình ảnh chim bay được vẽ nổi bật. Đằng sau cánh cổng ấy không phải một tòa nhà, mà là một khoảng sân rộng được bao quanh bởi những nóc nhà, tạo nên một không gian riêng tư mang tên "Cánh Chim Bay Qua Mùa".

Để đến được nơi đây, bạn phải lần theo những bước chân qua con ngõ, ngang qua những cánh cửa đóng kín và tiếng rao bán lao xao, rồi dừng lại trước cánh cổng sơn đỏ thắm. Đứng trước nó, bạn sẽ có cảm giác thời gian như ngưng đọng, tựa như đang đứng trước cánh cửa dẫn tới một thế giới khác.

Một ngày mùa thu, tôi đến nơi đây để tìm gặp một người quen. Nghe đồn rằng ở "Cánh Chim Bay Qua Mùa" có ai đó giúp lấy lại những ký ức đã mất. Tôi mệt mỏi bởi cuộc sống xô bồ, chỉ còn lại những ký ức rời rạc về một thời xa xưa.

Khi cánh cổng được mở ra, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế xích đu, tay cầm ấm trà thơm. Bà là người quen, nhưng trông hơi khác lạ với mái tóc xoăn đen và đôi mắt xanh biếc sâu thẳm.

"Cháu muốn tìm lại ký ức đã quên", tôi thỏ thẻ.

Bà mỉm cười, đưa tôi chén trà thơm: "Hãy thưởng thức, nó sẽ giúp cháu nhớ lại những điều đã mất".

Nhấp ngụm trà nóng, từng mảnh ký ức bắt đầu ùa về. Tôi thấy mình hồn nhiên chạy trên bãi cỏ bên cạnh chú cún lông vàng. Rồi tôi ngồi trong một lớp học với thầy giáo nghiêm nghị. Kế đến là bữa tiệc linh đình bên những người bạn thân...

Nhưng rồi tôi nhận ra những ký ức đó thật xa lạ, chúng không phải của riêng tôi. Trong đó hiện lên hình ảnh của một người đàn ông mắt xanh tóc dài, một cô gái tóc ngắn tươi cười rạng rỡ...

"Sao cháu lại có những ký ức này?" tôi ngỡ ngàng hỏi bà.

Bà nhẹ nhàng đáp: "Chốn này chỉ là giấc mơ, nơi mọi ranh giới đều bị xóa mờ. Và cháu, cháu đang lạc vào một giấc mơ".

Tôi đứng dậy nhìn quanh, bắt gặp rất nhiều gương mặt xa lạ đang chìm sâu vào dòng ký ức của riêng họ.

"Liệu tôi đã tìm lại ký ức của chính mình?" Tôi thắc mắc.

Bà thủng thẳng: "Tại sao cháu phải tìm lại quá khứ? Ngay đây cháu đã có một cuộc đời mới rồi".

Tôi lại gần cánh cổng điêu khắc con chim và chợt nhận ra, nó chính là cánh cửa dẫn tới vô vàn thế giới, chứ không chỉ riêng "Cánh Chim Bay Qua Mùa".

Bước qua cánh cổng, tôi ngoái lại phía sau. Thế nhưng không gian bỗng nhiên vắng lặng. Người phụ nữ, chiếc ấm trà, khu vườn xanh mát, tất cả đều biến mất. Chỉ còn tôi với vô vàn ký ức rời rạc và nỗi hoài nghi bao trùm.

Quay gót trở về con ngõ nhỏ, tôi bàng hoàng nhận ra không hề có cánh cổng son hay khoảng sân mang tên "Cánh Chim Bay Qua Mùa". Mọi thứ vẫn bình lặng như bao ngày tháng trước. Một mớ nghi vấn dấy lên trong lòng tôi.

Giữa dòng người tấp nập qua lại, tôi tự hỏi:

"Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ?"
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Thành phố trong gương

Hà Nội - thành phố ngàn năm văn hiến, nơi những con phố uốn lượn và dòng sông Hồng lặng lẽ chảy. Nhưng ít ai biết rằng, thành phố này còn ẩn chứa một bí mật khác, một thế giới song song phản chiếu qua những tấm gương cổ kính.

Vào một đêm trăng tròn yên ả, Linh - cô gái trẻ đầy tò mò, tình cờ nhận được lá thư bí ẩn không rõ người gửi. Dòng chữ nguệch ngoạc trên mảnh giấy đã ố vàng theo thời gian: "Hãy tìm đến tấm gương cổ nhất thành phố vào đúng nửa đêm".

Lòng tràn ngập hoang mang xen lẫn háo hức, Linh lần theo những con hẻm nhỏ tối tăm, ánh đèn đường leo lét hắt bóng mờ ảo. Rồi cô đứng trước một tấm gương cũ kỹ, bụi bám đầy phản chiếu hình ảnh của chính mình. Nhưng kỳ lạ thay, gương mặt cô trong gương lại mang nét hư ảo, xanh xao như một linh hồn đã chết từ lâu.

Đúng lúc ấy, một người đàn ông kỳ dị trong trang phục cổ xưa, tóc bạc phơ, đôi mắt thấu suốt tâm can xuất hiện sau lưng Linh. Ông tự xưng là "Người giữ gương", có thể dẫn cô khám phá những bí ẩn sâu kín của Hà Nội nếu cô chấp nhận trả cái giá tương xứng.

Và thế là Linh, dẫu chưa hiểu hết những nguy hiểm phía trước, vẫn gật đầu đồng ý, để rồi bị cuốn vào một cuộc hành trình vượt ra ngoài những gì cô từng biết về thành phố này. Qua từng con đường không tên, từng căn nhà quá khứ, Người giữ gương dẫn cô đến một khu vườn kỳ bí.

Giữa nhưng rặng cây cổ thụ, mọc lên một Hà Nội hoàn toàn khác, một thành phố trong gương, tồn tại song song nhưng vĩnh viễn bị che khuất. Ở đó, Linh gặp lại chính mình nhưng với gương mặt đã già nua, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đầy kinh nghiệm và đau thương.

Người giữ gương mở ra một lời đề nghị hấp dẫn nhưng đầy rủi ro: Linh có thể bước qua cánh cổng phản chiếu, sống lại cuộc đời này hoặc bắt đầu một hành trình mới trong thế giới bên kia gương, nếu cô dám đánh đổi.

Trăn trở giữa hiện thực và ảo ảnh, Linh cuối cùng quyết định bước qua thế giới trong gương, nơi chỉ có những linh hồn lạc lối và cô bắt gặp một phiên bản của chính mình đã chết từ lâu nhưng tâm hồn vẫn đau đáu nỗi niềm.

Sau cuộc gặp gỡ định mệnh trong thành phố ảo, Linh bừng tỉnh và khám phá ra sự thật: mỗi tấm gương đều là một cánh cổng dẫn vào thế giới khác. Cô lựa chọn quay trở lại, nhưng lần này với góc nhìn đã thay đổi hoàn toàn về thế giới xung quanh.

Gương mặt Linh giờ đây già dặn, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc. Linh đã nhận ra sự thật về bản thân - cô đã chết từ lâu và tấm gương chỉ là cầu nối giữa cõi âm và dương. Giờ đây, cô đã hòa mình vào Hà Nội, thành một phần của những câu chuyện bí ẩn nơi đây.

Và rồi Linh trở thành Người giữ gương mới, âm thầm chờ đợi những kẻ tò mò, những người sẵn sàng đánh đổi để có cơ hội khám phá một Hà Nội hoàn toàn mới qua thế giới trong gương kỳ ảo.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Cánh đồng mơ ước

Giữa lòng Hà Nội cổ kính, ẩn mình sau những tán lá rì rào và những con ngõ quanh co, là một cánh đồng mơ ước không tên. Không ai biết nó tồn tại, chỉ những tâm hồn chơi vơi mới tìm thấy lối vào bí ẩn.

Linh - cô gái quê lên thành phố với hi vọng tìm lại mối tình xưa, lang thang qua từng góc phố, bước chân mỏi mòn, trái tim héo úa. Sau bao ngày tìm kiếm vô vọng, Linh chỉ còn lại nỗi cô đơn cùng lá thư không hồi âm.

Định mệnh dẫn lối khi Linh tình cờ phát hiện một cánh cửa khuất sau bức tường rêu phong trên đường Nguyễn Thái Học. Lối đi nhỏ sau cánh cửa đưa cô đến cánh đồng mơ ước - nơi cô từng ngỡ chỉ có trong truyền thuyết.

Giữa cánh đồng ngập tràn sắc hoa và hương thơm ngọt ngào, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Linh gặp ông lão Điền với mái tóc bạc và ánh mắt tinh anh. Ông là linh hồn của cánh đồng, gắn bó với nơi đây từ bao năm qua.

Lời kể của Điền hé lộ bí mật: cánh đồng là nơi chữa lành những tâm hồn tan vỡ, những trái tim mất phương hướng. Nơi đây mang đến hi vọng, cho phép người ta tìm lại những điều đã mất và bắt đầu cuộc sống mới.

Dù chưa thực sự tin vào phép màu, nhưng Linh vẫn cảm nhận được sự bình yên kì lạ nơi đây. Cô quyết định ở lại bên Điền, chăm sóc cánh đồng và kiên nhẫn chờ đợi tình yêu quay về.

Từng ngày trôi qua, Linh ngạc nhiên nhìn Điền trẻ lại từng chút. Mái tóc bạc dần hóa đen, ánh mắt càng thêm tinh anh. Trong một giấc mơ, hình bóng người xưa hiện về, nhưng Linh chợt nhận ra sự thật đau lòng - người ấy đã ra đi mãi mãi.

Linh bàng hoàng hỏi Điền: "Sao ông lại giữ hình bóng người ấy ở đây?"

Điền mỉm cười đáp: "Ta không giữ ai cả, chỉ đơn thuần cho họ cơ hội tìm lại niềm tin và lựa chọn cuộc đời mới."

Linh rời cánh đồng, lòng thanh thản hơn dù chẳng tìm lại được mối tình xưa. Cô đã học cách sống với hi vọng, vượt qua nỗi cô đơn để bắt đầu hành trình mới.

Nhưng khi sắp bước khỏi cánh đồng, Linh bỗng nghe tiếng gọi tên mình. Quay lại, cô sửng sốt khi Điền bỗng hóa thành hình bóng người yêu cũ.

"Anh... đã chết rồi mà..." - cô lắp bắp.

"Không, anh chưa từng chết. Anh vẫn luôn chờ đợi em nơi cánh đồng mơ ước này." - Điền mỉm cười.

Linh lặng người, nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Sự thật và mộng mị đan xen. Chỉ có Điền mới nắm giữ chìa khóa của bí mật nơi đây.

Và rồi, Linh biến mất giữa cánh đồng, để lại Điền một mình với sứ mệnh chữa lành những tâm hồn khổ đau. Cánh đồng mơ ước vẫn đó, âm thầm chờ đón những trái tim cô đơn tìm về bến bình yên.
 

davebeck

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Hà Nội của những giấc mơ

Nép mình trong sương sớm, giữa những con phố cổ kính phía Tây Hà Nội, là một khu vực bí ẩn ít người hay biết. Đó là xứ sở của những giấc mơ, nơi ranh giới giữa thực tại và hư ảo dần phai nhòa.

Nơi đây, một ngôi nhà cổ kính đứng lặng lẽ với lớp sơn màu thời gian, cửa sổ nhỏ cao ngang tầm mắt. Căn nhà là điểm dừng chân cho những kẻ lang thang tình cờ ghé qua, kể những câu chuyện còn vương vấn trong tâm trí.

Một sớm tháng Năm nắng vàng, tôi thơ thẩn trên con ngõ nhỏ, chìm đắm trong hương thơm của cà phê và điệu nhạc piano réo rắt. Đi ngang qua căn nhà xưa cũ, tôi chợt thấy trên tường dán tờ giấy với dòng chữ lạ: "Nơi đây là nơi gửi gắm những giấc mơ của tôi".

Mở cánh cửa gỗ kỹ cọt kẹt, tôi bước vào một thế giới của những giấc mơ. Bên trong là không gian gọn gàng với kệ sách bụi phủ và cây đàn piano cũ kỹ nằm yên trong góc phòng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ và quan sát. Trên một chiếc ghế bành, người phụ nữ tóc bạc mỉm cười hiền hòa. Bà không nói gì nhưng tôi biết bà là người trông coi nơi này.

Tôi an tọa, và rồi dần dà, những giấc mơ của tôi hiện về. Kìa là chàng trai tóc đen mắt biếc đứng trên đồi Hoàng Cầu, phóng tầm mắt ngắm nhìn phố phường. Rồi là cô gái mái tóc dài, mắt xanh biếc ngồi bên hồ Gươm, chờ đợi một ai. Và cả cụ già râu tóc bạc phơ, mắt buồn tênh đứng trên cầu Long Biên, lặng nhìn dòng sông Hồng...

Thực và mơ hòa quyện vào nhau, ranh giới mờ nhòa. Ngôi nhà như một xứ sở thần tiên, nơi thời gian và không gian mất đi ý nghĩa. Từng mảnh ký ức của những con người xa lạ ập đến, kể cho tôi nghe những câu chuyện của họ.

Một ngày nọ, khi đang chìm đắm trong suy tư, tôi chợt nghe tiếng đàn guitar và lời hát vang lên. Bước ra ngoài, tôi thấy ông lão đang ngân nga một khúc ca về Hà Nội xưa. Ngồi lắng nghe giai điệu dịu dàng, tôi bèn hỏi tên ông. "Ta là người canh giữ những giấc mơ", ông đáp.

Tò mò, tôi hỏi lý do vì sao những giấc mơ lại tụ về nơi này. Ông mỉm cười, trầm ngâm: "Giấc mơ là của đời, còn ta chỉ là kẻ lưu giữ chúng. Có những giấc mơ của ta, cũng như của bao người đã khuất và người còn sống, tất cả đều gửi gắm nơi đây".

"Nhưng tại sao lại như vậy?" Tôi thắc mắc.
"Bởi tất cả chúng ta đều nằm trong một giấc mơ lớn của cuộc đời", ông đáp, ánh mắt xa xăm.

Lặng ngồi trong gian phòng cũ, tôi thấy giấc mơ của mình, của những kẻ lạ, hòa vào giấc mơ của Hà Nội. Ngôi nhà này là nơi trú ngụ của ký ức, nơi thời gian và không gian chỉ còn là khái niệm mong manh. Và thủ đô ngàn năm là một bức tranh của những mảnh đời, những ước vọng chạm nhau.

Lúc tôi cáo từ, người phụ nữ tóc bạc vẫn lặng lẽ mỉm cười: "Cháu có thể quay lại bất cứ lúc nào". Tôi gật đầu, hẹn ngày tái ngộ.

Bước khỏi căn nhà, nhìn ngắm lại phố xưa, tôi nhận ra Hà Nội chính là thành phố của những giấc mơ. Và ngôi nhà nhỏ này là nơi gọi mời những tâm hồn đồng điệu, để họ kể cho nhau nghe câu chuyện của đời mình.

Một tuần sau, tôi quay trở lại ngôi nhà ký ức. Mở cửa bước vào, không gian bên trong tối om và vắng tanh. Tiếng gọi người trông coi vang vọng không một hồi âm. Tôi lần mò khắp nơi, chỉ thấy mảnh giấy nhỏ dán trên tường với dòng chữ quen thuộc: "Những giấc mơ ta gửi lại nơi đây, xin đừng tìm kiếm ta nữa".

Lặng người ra về, nhìn lại mái nhà xưa nhuốm màu thời gian, tôi chợt hiểu ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Ông lão, người phụ nữ, và cả những linh hồn lạc bước chỉ là nhân vật trong một cõi mơ hư ảo. Mà tôi, cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ của bức tranh Hà Nội trong giấc ngủ dài vô tận.
 
Bên trên