• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Cần bao lâu để giác ngộ?

Dung Dị Tiểu Ca

Yếu sinh lý
1682177855229.png


Một thanh niên đi vào tu viện, anh ta hỏi trụ trì, “Phải mất bao lâu nữa tôi mới giác ngộ được?” Vị trụ trì trả lời, “Khoảng mười năm.” Người thanh niên nói, “Mười năm! Tại sao lại mười năm?” Trụ trì trả lời, “Ồ, hai mươi năm trong trường hợp của bạn.” Anh thanh niên hỏi, “Tại sao ông nói hai mươi năm?” Vị trụ trì nói: “Ồ, tôi xin lỗi. Tôi đã nhầm… ba mươi năm.”

Nếu bạn thực sự hiểu được câu chuyện này, bạn nhận ra rằng đặt câu hỏi thậm chí khiến bạn mất mười năm. Ngay khi suy nghĩ, “Bao giờ tôi mới thực sự được tự do?” xuất hiện, thời gian đã tự sinh ra chính nó. Và với sự ra đời này, bạn nghĩ rằng “Có lẽ ít nhất mười năm, có thể là mãi mãi.” Bạn có thể đi đâu để đến được đây? Bất kỳ bước nào cũng đưa bạn đến một nơi khác.

Điều này gây ngạc nhiên cho tâm trí vì tâm trí luôn nghĩ đến tự do, hoặc giác ngộ, kiểu như một dạng tích luỹ, và tất nhiên không có gì để tích lũy. Đó là việc nhận ra bạn là gì, bạn vốn luôn là gì. Sự nhận ra này nằm ngoài thời gian bởi vì nó là bây giờ hoặc không bao giờ.

Ngay khi ý tưởng về giác ngộ của bạn trở nên bị giới hạn bởi thời gian, nó sẽ luôn là về khoảnh khắc tiếp theo. Bạn có thể có một trải nghiệm tâm linh sâu sắc và sau đó hỏi, “Tôi sẽ duy trì trải nghiệm này trong bao lâu?” Chỉ cần bạn khăng khăng câu hỏi, bạn vẫn còn bị ràng buộc bởi thời gian. Nếu bạn vẫn quan tâm đến thời gian và những tích lũy tinh thần bạn có trong thời gian, bạn sẽ có được trải nghiệm bị giới hạn bởi thời gian. Tâm trí đang hành động như thể điều bạn đang tìm kiếm vẫn chưa hiện hữu ngay bây giờ. Hiện tại nằm ngoài thời gian. Không có thời gian, và nghịch lý là đây: điều duy nhất khiến bạn không nhìn thấy sự vĩnh hằng đó là tâm trí của bạn bị mắc kẹt trong thời gian. Nên bạn bỏ lỡ những gì thực sự đang ở đây.

Bạn đã bao giờ cảm thấy mình thực sự không thích ở đây lắm và muốn trải nghiệm sự vĩnh hằng tuyệt vời chưa? Đó là những gì người ta thường nghĩ nhưng không nói ra khi người thầy nói, “Hãy ở đây ngay bây giờ.” Bên trong bạn đang cảm thấy, “Tôi ở đây, và tôi không thích ở đây. Tôi muốn ở đó, nơi có sự giác ngộ.” Nếu bạn có một người thầy thực sự chân chính, bạn sẽ được bảo rằng bạn đã nhầm, bạn chưa từng ở đây. Bạn đã luôn ở trong thời gian, do đó, bạn chưa bao giờ thực sự xuất hiện ở đây. Cơ thể của bạn đã ở đây, nhưng phần còn lại của bạn đã đi nơi khác.

Cơ thể bạn đã trải qua thứ gọi là “cuộc sống,” nhưng đầu bạn đã trải qua cái gọi là “tưởng tượng của tôi về cuộc sống” hay “câu chuyện lớn của tôi về cuộc sống.” Bạn đã bị dính vào một sự diễn giải về cuộc sống, nên bạn chưa bao giờ thực sự ở đây.

Ở đây là Vùng Đất Hứa. Sự Vĩnh Hằng là ở đây. Bạn có bao giờ nhận thấy rằng bạn chưa bao giờ rời khỏi đây, ngoại trừ trong tâm trí của bạn? Khi bạn nhớ về quá khứ, bạn không thực sự ở trong quá khứ. Sự nhớ lại của bạn đang xảy ra ở đây. Khi bạn nghĩ về tương lai, sự phóng chiếu tương lai đó hoàn toàn ở đây. Và khi bạn đi đến tương lai, nó ở đây. Nó không còn là tương lai nữa.

Để ở đây, tất cả những gì bạn phải làm là buông bỏ con người bạn nghĩ mình là. Chỉ vậy thôi! Và rồi bạn nhận ra, “Tôi đang ở đây.” Ở đây là nơi những suy nghĩ không được tin. Mỗi lần bạn đến đây, bạn chẳng là gì cả. Không là gì một cách rực rỡ. Con số 0 tuyệt đối và vĩnh cửu. Sự trống rỗng đã thức tỉnh. Sự trống rỗng đầy ắp. Sự trống rỗng đó là tất cả.

Tác giả: Adyashanti, Emptiness Dancing
Biên dịch: Bùi Văn Quyết
Hiệu đính: Prana
Artwork: Zeng Hao
 

ewam

Yếu sinh lý
Lâu nhất là 3 A Tăng Tỳ kiếp từ khi có mong muốn giác Ngộ. Nhanh nhất thì trong một đời.
 

cosmow

Yếu sinh lý
Nó ở trong chính mình , đang bị tâm trí che phủ . Nếu muốn trải nghiệm đó thì hãy thực tập hàng ngày thôi 💖
 

Leo69er

Tao là gay
Đẩy đc mấy xô mà đi đâu cũng khoe khoang thế m
nói thật lại bảo tao khoe xàm lol, bất kì lý do gì thì sử dụng ma túy là con nghiện, nghiện là trạng thái bình thường của con người. có thằng nghiện rượu, có thằng nghiện gái, có thằng nghiện thủ dâm thì đương nhiên nghiện ma túy là điều bình thường.

ma túy tác động vào não mày gây ra các hiệu ứng gọi là giác ngộ cơ bản của thần kinh, nhẹ thì tự huyễn trong tiềm thức còn mạnh thì tác động dẫn tới ảo giác thực tại. mày kiểm soát được nó thì gọi là giác ngộ, mày bị chi phối và ảnh hưởng, nhịp tim tăng mạnh, thần kinh suy nghĩ hỗn loạn gọi là ngáo.

về cái việc gọi là giác ngộ an toàn, hay trải nghiệm an toàn thì tao có 1 cách khá hay. mày ngủ sớm từ 9 giờ và đặt chuông báo thức lúc 12h. mày tỉnh dậy xem 1 bộ phim ngắn hay đọc 1 bộ truyện về mấy cái củ lồn thần phật hay thiện chúa hay mấy kiến thức củ lồn về tôn giáo, máy uống 1/3 viên thuốc panadol. mày nghắm mắt và ngồi thiền suy nghĩ về mấy cái kiến thức củ lồn vừa mày tiếp thu, mày sẽ ngồi trong khoảng 1 tiếng nhắm mắt, mày cảm thấy khó ngủ và mệt mỏi chân nên mày nằm, mày nằm và nghĩ lan man nhưng cố gắng nghĩ về mấy cái củ lồn tâm linh kia đi. chắc khoảng nửa tiếng sau mày sẽ ngủ. lúc này cơ thể mày có tỉ lệ cao rơi vào trạn thái mơ tỉnh. mày kiểm soát được bản thân mày trong mơ, mày nhận thức đây là giấc mơ của mày, mày trải nghiệm cái gọi là không gian tiềm thức tâm linh của mày.
 

Hamtruyen45

Yếu sinh lý
Giác ngộ ở đây là đưa mày lên tầng ý thức cao hơn thôi ..Như mày thằng loser tầng 100 hít 1 hơi phê thì lên khoảng tầng 500-600 nơi người thường phải tu tập lâu vl ..Hết đá thì về lại tầng 100 ,thay vì phải bỏ chục năm tu tập thì mày cần 1 liều là lên được rồi ->nghiện ấy..
 
Bên trên