“Chú ơi, chiều nay 4h em tan học, chú đến đón em rồi mình đi ăn kem nhé?”
Buổi sáng hôm đó, tôi đang ngồi làm việc trong văn phòng như thường lệ thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên như có một ngồi sao băng vừa vụt qua, nhảy thông báo, và hiện lên dòng tin nhắn đầy ngọt ngào của em.
Không có nổi 15 giây rảnh rỗi để đáp lại em vì camera giám sát ở khắp mọi nơi trong cái nhà tù điều hòa gọi là văn phòng này, thế nên một đứa nô lệ của tư bản như tôi chẳng thể làm gì hơn là kín đáo gõ nhanh 2 cái vào dòng tin của em.
Một icon hình trái tim nhanh chóng được gửi đến em của tôi thay cho lời hồi đáp. Vẻn vẹn chỉ vậy thôi, nhưng sợi xích gông xiềng đang đeo chặt trong tim tôi dường như đã nhẹ vơi đi trong một thoáng.
"Dạ sếp, chiều nay em xin phép được về sớm trước 1 tiếng rưỡi ạ!” - Tôi nhìn vào gã sếp trung niên có vẻ mặt cau có đang ngồi trên chiếc ghế da như một con cóc đang ngồi trên cái ngai vua của nó, khúm núm cúi người, rồi cất lời.
Sau khi để tôi đứng trong tư thế của một thằng hầu hèn mọn cũng phải tầm khoảng 5 phút, gã sếp đáng kính mới ngẩng đầu lên khỏi màn hình, sửa lại gọng kính mạ vàng của mình rồi hạch họe tôi:
“Lại xin về sớm à? Tháng này cậu xin tôi mấy lần rồi?”
Vẫn ở trong tư thế hết sức cung kính, tôi cẩn thận đáp lời:
“Dạ thưa sếp, dạo này gia sự nhà em có khá nhiều chuyện bất ổn cần em về để giải quyết. Sếp thông cảm giúp em…”
Còn chưa kịp để tôi nói hết câu, gã sếp đã cao giọng ngắt lời một cách chua loét còn hơn cả vị của chén mắm cái:
“Hừ! Tôi thông cảm cho cậu? Thế ai sẽ thông cảm cho công ty? Ai thông cảm cho những nhân viên khác? Ai thông cảm cho tôi đây hả?” - Vừa nói, gã sếp vừa quắc mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi như một con diều hâu đói khát đang muốn vồ lấy miếng thịt thối rữa.
“Dạ, em biết ở vị trí của sếp công việc gặp rất nhiều áp lực, vậy nên cuối tuần này em cũng đã đặt trước một phòng V.I.P riêng tại quán Karaoke đường Láng Hạ để sếp có thể giải tỏa căng thẳng. Hơn nữa, em cũng đã dặn dò bên đó phải chuẩn bị chu đáo đào tươi, vẫn còn xanh và non để cho sếp tráng miệng, giải nhiệt sau khi hết tiệc. Vậy nên kính mong sếp sẽ ghi nhận tấm lòng của em ạ”
Sau khi nghe xong những lời lẽ lễ phép của tôi, khuôn mặt cóc nhái của gã sếp trung niên bỗng giãn ra, và trên cái mồm như con cá trê của lão liền xuất hiện một nụ cười đầy chan hòa và bao dung như thể đức Phật hiển linh. Gã thoải mái phẩy tay rồi xởi lời:
“Được rồi! Nốt lần này thôi đấy nhé! Quý cậu lắm thì tôi mới du di cho cậu lần này đấy! Cậu ra ngoài đi để tôi còn sắp xếp”
“Dạ, em cảm ơn sếp rất nhiều ạ!”- Tôi cúi đầu chào thêm một cái nữa rồi mới rời đi khỏi phòng làm việc của lão.
Tựa người vào bức tường trên hành lang được lót thảm, tôi thở dài một hơi đầy phiền muộn, vấn tin số dư rồi không khỏi chậc lưỡi rũa thầm:
“Mẹ nó chứ! Lại phải tốn thêm mấy củ nữa rồi!”
***
Đúng hẹn, tôi đi con AB màu xanh nhám đến đứng trước cổng trường để đón em. Mặc dù đồng hồ đã điểm hơn 4 giờ chiều, thế nhưng cái nắng những ngày cuối hạ vẫn nhăm nhe như muốn lột da tôi. Lại còn được thêm quả áo sơ mi Việt Tiến 100% cotton nhưng lại 0% điều hòa, thế nên cả người tôi càng nóng tợn.
Nhưng mọi thứ đều trở nên đáng giá, khi tôi nhìn thấy em lạch bạch chạy lại phía nơi mình. Mái tóc em nhuộm chút vàng, dư âm những ngày còn sót lại khi chơi Tết, dù đã nhạt đi nhiều rồi, nhưng khi được nắng chiếu vào thì vẫn ngay lập tức tỏa sáng lóng lánh như vàng ròng. Cực kỳ bắt mắt.
Tóc em tết lại thành búi, để kiểu Braid Messy hair, vắt vẻo một bên áo, nhìn từ xa trông vừa đáng yêu, lại thấp thoáng chút gì đó quyến rũ khó diễn đạt thành lời.
Em tiến lại chỗ tôi, nở nụ cười ngọt ngào rồi cất tiếng hỏi:
“Chú đợi em có lâu không?”
“Rất lâu” - Tôi đáp
“Em xin lỗi mà…” - Em phụng phịu, ngước mắt lên nhìn tôi
Thấy hai cái má bánh bao của em, tôi cưng quá không kiềm được nên bèn cúi xuống, véo nhẹ.
Em nhăn mặt, lấy tay ôm má, rồi cười xuề:
“Giờ chú chở em đi chơi nhé?”
“Em thích đi đâu?” - Tôi hỏi
“Ở đâu mát mẻ một tí. Trời nóng khiếp lên được ý, làm em đổ mồ hôi ướt hết cả áo lót rồi đây này”
Nghe lời em nói như đang khiêu khích, tôi bèn cúi sát xuống gần cổ áo em, hít hà. Chẳng ngờ nổi tôi sẽ hành động đầy táo tợn như vậy ở chốn đông người, em liền ngượng ngùng, đưa hai tay lên đẩy mặt tôi ra, giọng rối rít:
“Biến thái! Em báo công an bắt bỏ tù chú bây giờ!”
“Công an bắt chú rồi lấy ai thương em?” - Tôi hỏi trêu
“Đầy! Biết bao nhiêu thằng muốn thương em nhưng không được!” - Em trả lời tự tin, nhưng không thèm giấu diếm sự kiêu ngạo trong câu nói của mình.
Tôi mỉm cười, bâng quơ:
“Nhưng không một ai có thể thương em nhiều như chú”.
Em không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng trèo lên yên sau xe, ôm eo tôi, tựa cằm vào vai tôi, giọng cay nghiến:
“Nhưng chú đâu chỉ thương mỗi mình em?”
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đưa em đi lượn vòng trên khắp những con đường Sài Gòn nắng đổ lúc chiều tà. Cuối cùng, do không chịu nổi khói bụi lúc tan tầm, tôi bèn chở em vào một nhà nghỉ kín đáo để hẹn hò, vườn địa đàng của riêng hai đứa tôi.
Sau khi đã bước vào phòng, em thuần thục ném balo lên ghế sofa, mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực cho đỡ khát. Sau đó thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt lúng liếng, nở nụ cười khiêu khích.
Rồi từng chút một, em chầm chậm trút bỏ áo khoác ngoài, sau đó là áo đồng phục, rồi quần dài, áo dài, hoa tai, áo lót, tất chân,... Mọi thứ đều được em cởi ra hết, vứt lộn xộn trên sàn. Em phơi bày hoàn toàn cơ thể trắng nõn, thơm ngát mùi xuân thì của em trước mắt tôi, chỉ để lại duy nhất mỗi một chiếc quần lót có hình con mèo, như một chốt chặn, nhằm che chắn nơi pháo đài cuối cùng.
Nhìn bộ dạng mời gọi của em, lửa dục vọng trong tôi liền gào lên như một con quỷ đói bị xổng chuồng. Tôi lao nhanh đến em, thô ráp ấn người em vào tường, áp sát cơ thể mình vào thân hình bé nhỏ chưa phát dục hoàn toàn của em. Hai cánh tay nhỏ xinh của em vòng qua lưng, ôm lấy chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của tôi.
Hơi thở em phả lên tai tôi, nóng rẫy. Em ôm tôi, mắt nhắm nghiền, rền rĩ như một con mèo khát đực.
Được thể, tôi càng hung hăng tợn, tôi siết em chặt hơn trong vòng tay mình, hôn lên cổ em, cắn vào tai em, nhào nặn khuôn ngực trắng trẻo của em đến đỏ ửng. Như thể là chàng Adam trong câu chuyện cổ, đang tham lam cắn miếng ngon của trái Cấm bị nguyền rũa.
Thế nhưng ngay khi những đầu ngón tay tôi chạm đến nơi tư mật của em, giọng em bỗng trở nên đầy kiêu ngạo như một vị quân chủ:
“Em không sợ đâu! Nhưng chú dám không?”
Tiếng em thì thầm bên tai như tiếng chuông vọng, đánh thức lý trí lẫn lương tri của tôi tỉnh dậy.
Tôi nhìn em, cổ họng khô khốc. Tôi thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt màu cà phê của em, nó như quỷ, không phải người.
Sự do dự khiến linh hồn tôi như bị xẻ ra làm đôi, còn trông em thì vẫn đầy hồn nhiên như lần đầu tiên hai ta gặp mặt. Thậm chí, như để châm thêm dầu vào lửa, em chầm chậm đưa những ngón tay mềm mại lên kéo gương mặt tôi sát lại, rồi dịu dàng hôn lên môi tôi. Chiếc lưỡi thơm của em vươn ra, liếm nhẹ bờ môi khô nẻ của tôi. Như một nàng mèo kiêu kỳ, đang vờn con mồi của nó.
Tôi nếm vị môi em, đáp lại, rồi dứt khoát đẩy em ra. Sau đó dùng dằng cởi áo, rồi tiến thẳng vào trong nhà tắm, mở vòi hoa sen, để xoa dịu con quỷ đang gào thét giữa hai chân mình.
Một lát sau, tiếng cửa phòng tắm khi được hé mở vang lên kẽo kẹt như tiếng rên rĩ của một con chim non đang khắc khoải những giây cuối đời. Không quay lại, nhưng tôi biết rằng người tiến vào chính là em, quả chuyện cũng đúng y như rằng. Khi không lâu sau, em tiến sát đến sau lưng tôi, áp khuôn ngực nhẵn nhụi vào lưng tôi, dùng hai tay chơi đùa với cơ thể tôi.
Tôi rùng mình, cố gắng hít vào một hơi thật sâu để tĩnh tâm lại. Nhưng khốn thay, tôi càng cố gắng tỏ ra thanh cao bao nhiêu thì cảm giác râm ran như điện khi em dùng hai đầu vú của mình chà sát vào lưng tôi khiến cho tôi càng trở nên quẫn trí.
“Chú hèn lắm!”
Vẫn dùng những ngón tay mơn man mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi, như một đứa trẻ đang chơi đùa một món đồ chơi, em cất tiếng:
“Gặp thằng khác là nó làm thịt em lâu rồi! Nhưng chú thì chỉ bóc bánh liếm chứ không ăn! Em không biết phải nói chú quân tử hay là đồ ngu nữa”
Nghe giọng em nói nhẹ như bâng mà tim gan tôi thấm thía từng câu từng chữ như khi bị dao đâm, kim chích.
“Đcmn chứ!” - Tôi gào lên thành tiếng.
Cuối cùng, chẳng còn chịu nổi nữa, tôi ném sạch lý trí của mình vào sọt rác rồi quay phắt người lại, nhấc bổng cả cái cơ thể chỉ nặng tầm khoảng 43 kgs của em lên khỏi mặt đất, để em tựa vào ngực mình, rồi lao nhanh ra cái giường lớn. Trên người cả hai chúng tôi khi đó đều trần truồng và ướt đẫm nước, lẫn ái tình dục vọng. Thế nên khi tôi ném em lên giường, cả chiếc giường cũng nhanh chóng bị ướt sũng theo. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện vặt vãnh đó cả.
Tôi nằm lên người em, tham lam hôn lên ngực em, em nhắm mắt vò tóc tôi như nghiện.
Buổi sáng hôm đó, tôi đang ngồi làm việc trong văn phòng như thường lệ thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên như có một ngồi sao băng vừa vụt qua, nhảy thông báo, và hiện lên dòng tin nhắn đầy ngọt ngào của em.
Không có nổi 15 giây rảnh rỗi để đáp lại em vì camera giám sát ở khắp mọi nơi trong cái nhà tù điều hòa gọi là văn phòng này, thế nên một đứa nô lệ của tư bản như tôi chẳng thể làm gì hơn là kín đáo gõ nhanh 2 cái vào dòng tin của em.
Một icon hình trái tim nhanh chóng được gửi đến em của tôi thay cho lời hồi đáp. Vẻn vẹn chỉ vậy thôi, nhưng sợi xích gông xiềng đang đeo chặt trong tim tôi dường như đã nhẹ vơi đi trong một thoáng.
"Dạ sếp, chiều nay em xin phép được về sớm trước 1 tiếng rưỡi ạ!” - Tôi nhìn vào gã sếp trung niên có vẻ mặt cau có đang ngồi trên chiếc ghế da như một con cóc đang ngồi trên cái ngai vua của nó, khúm núm cúi người, rồi cất lời.
Sau khi để tôi đứng trong tư thế của một thằng hầu hèn mọn cũng phải tầm khoảng 5 phút, gã sếp đáng kính mới ngẩng đầu lên khỏi màn hình, sửa lại gọng kính mạ vàng của mình rồi hạch họe tôi:
“Lại xin về sớm à? Tháng này cậu xin tôi mấy lần rồi?”
Vẫn ở trong tư thế hết sức cung kính, tôi cẩn thận đáp lời:
“Dạ thưa sếp, dạo này gia sự nhà em có khá nhiều chuyện bất ổn cần em về để giải quyết. Sếp thông cảm giúp em…”
Còn chưa kịp để tôi nói hết câu, gã sếp đã cao giọng ngắt lời một cách chua loét còn hơn cả vị của chén mắm cái:
“Hừ! Tôi thông cảm cho cậu? Thế ai sẽ thông cảm cho công ty? Ai thông cảm cho những nhân viên khác? Ai thông cảm cho tôi đây hả?” - Vừa nói, gã sếp vừa quắc mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi như một con diều hâu đói khát đang muốn vồ lấy miếng thịt thối rữa.
“Dạ, em biết ở vị trí của sếp công việc gặp rất nhiều áp lực, vậy nên cuối tuần này em cũng đã đặt trước một phòng V.I.P riêng tại quán Karaoke đường Láng Hạ để sếp có thể giải tỏa căng thẳng. Hơn nữa, em cũng đã dặn dò bên đó phải chuẩn bị chu đáo đào tươi, vẫn còn xanh và non để cho sếp tráng miệng, giải nhiệt sau khi hết tiệc. Vậy nên kính mong sếp sẽ ghi nhận tấm lòng của em ạ”
Sau khi nghe xong những lời lẽ lễ phép của tôi, khuôn mặt cóc nhái của gã sếp trung niên bỗng giãn ra, và trên cái mồm như con cá trê của lão liền xuất hiện một nụ cười đầy chan hòa và bao dung như thể đức Phật hiển linh. Gã thoải mái phẩy tay rồi xởi lời:
“Được rồi! Nốt lần này thôi đấy nhé! Quý cậu lắm thì tôi mới du di cho cậu lần này đấy! Cậu ra ngoài đi để tôi còn sắp xếp”
“Dạ, em cảm ơn sếp rất nhiều ạ!”- Tôi cúi đầu chào thêm một cái nữa rồi mới rời đi khỏi phòng làm việc của lão.
Tựa người vào bức tường trên hành lang được lót thảm, tôi thở dài một hơi đầy phiền muộn, vấn tin số dư rồi không khỏi chậc lưỡi rũa thầm:
“Mẹ nó chứ! Lại phải tốn thêm mấy củ nữa rồi!”
***
Đúng hẹn, tôi đi con AB màu xanh nhám đến đứng trước cổng trường để đón em. Mặc dù đồng hồ đã điểm hơn 4 giờ chiều, thế nhưng cái nắng những ngày cuối hạ vẫn nhăm nhe như muốn lột da tôi. Lại còn được thêm quả áo sơ mi Việt Tiến 100% cotton nhưng lại 0% điều hòa, thế nên cả người tôi càng nóng tợn.
Nhưng mọi thứ đều trở nên đáng giá, khi tôi nhìn thấy em lạch bạch chạy lại phía nơi mình. Mái tóc em nhuộm chút vàng, dư âm những ngày còn sót lại khi chơi Tết, dù đã nhạt đi nhiều rồi, nhưng khi được nắng chiếu vào thì vẫn ngay lập tức tỏa sáng lóng lánh như vàng ròng. Cực kỳ bắt mắt.
Tóc em tết lại thành búi, để kiểu Braid Messy hair, vắt vẻo một bên áo, nhìn từ xa trông vừa đáng yêu, lại thấp thoáng chút gì đó quyến rũ khó diễn đạt thành lời.
Em tiến lại chỗ tôi, nở nụ cười ngọt ngào rồi cất tiếng hỏi:
“Chú đợi em có lâu không?”
“Rất lâu” - Tôi đáp
“Em xin lỗi mà…” - Em phụng phịu, ngước mắt lên nhìn tôi
Thấy hai cái má bánh bao của em, tôi cưng quá không kiềm được nên bèn cúi xuống, véo nhẹ.
Em nhăn mặt, lấy tay ôm má, rồi cười xuề:
“Giờ chú chở em đi chơi nhé?”
“Em thích đi đâu?” - Tôi hỏi
“Ở đâu mát mẻ một tí. Trời nóng khiếp lên được ý, làm em đổ mồ hôi ướt hết cả áo lót rồi đây này”
Nghe lời em nói như đang khiêu khích, tôi bèn cúi sát xuống gần cổ áo em, hít hà. Chẳng ngờ nổi tôi sẽ hành động đầy táo tợn như vậy ở chốn đông người, em liền ngượng ngùng, đưa hai tay lên đẩy mặt tôi ra, giọng rối rít:
“Biến thái! Em báo công an bắt bỏ tù chú bây giờ!”
“Công an bắt chú rồi lấy ai thương em?” - Tôi hỏi trêu
“Đầy! Biết bao nhiêu thằng muốn thương em nhưng không được!” - Em trả lời tự tin, nhưng không thèm giấu diếm sự kiêu ngạo trong câu nói của mình.
Tôi mỉm cười, bâng quơ:
“Nhưng không một ai có thể thương em nhiều như chú”.
Em không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng trèo lên yên sau xe, ôm eo tôi, tựa cằm vào vai tôi, giọng cay nghiến:
“Nhưng chú đâu chỉ thương mỗi mình em?”
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đưa em đi lượn vòng trên khắp những con đường Sài Gòn nắng đổ lúc chiều tà. Cuối cùng, do không chịu nổi khói bụi lúc tan tầm, tôi bèn chở em vào một nhà nghỉ kín đáo để hẹn hò, vườn địa đàng của riêng hai đứa tôi.
Sau khi đã bước vào phòng, em thuần thục ném balo lên ghế sofa, mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực cho đỡ khát. Sau đó thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt lúng liếng, nở nụ cười khiêu khích.
Rồi từng chút một, em chầm chậm trút bỏ áo khoác ngoài, sau đó là áo đồng phục, rồi quần dài, áo dài, hoa tai, áo lót, tất chân,... Mọi thứ đều được em cởi ra hết, vứt lộn xộn trên sàn. Em phơi bày hoàn toàn cơ thể trắng nõn, thơm ngát mùi xuân thì của em trước mắt tôi, chỉ để lại duy nhất mỗi một chiếc quần lót có hình con mèo, như một chốt chặn, nhằm che chắn nơi pháo đài cuối cùng.
Nhìn bộ dạng mời gọi của em, lửa dục vọng trong tôi liền gào lên như một con quỷ đói bị xổng chuồng. Tôi lao nhanh đến em, thô ráp ấn người em vào tường, áp sát cơ thể mình vào thân hình bé nhỏ chưa phát dục hoàn toàn của em. Hai cánh tay nhỏ xinh của em vòng qua lưng, ôm lấy chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của tôi.
Hơi thở em phả lên tai tôi, nóng rẫy. Em ôm tôi, mắt nhắm nghiền, rền rĩ như một con mèo khát đực.
Được thể, tôi càng hung hăng tợn, tôi siết em chặt hơn trong vòng tay mình, hôn lên cổ em, cắn vào tai em, nhào nặn khuôn ngực trắng trẻo của em đến đỏ ửng. Như thể là chàng Adam trong câu chuyện cổ, đang tham lam cắn miếng ngon của trái Cấm bị nguyền rũa.
Thế nhưng ngay khi những đầu ngón tay tôi chạm đến nơi tư mật của em, giọng em bỗng trở nên đầy kiêu ngạo như một vị quân chủ:
“Em không sợ đâu! Nhưng chú dám không?”
Tiếng em thì thầm bên tai như tiếng chuông vọng, đánh thức lý trí lẫn lương tri của tôi tỉnh dậy.
Tôi nhìn em, cổ họng khô khốc. Tôi thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt màu cà phê của em, nó như quỷ, không phải người.
Sự do dự khiến linh hồn tôi như bị xẻ ra làm đôi, còn trông em thì vẫn đầy hồn nhiên như lần đầu tiên hai ta gặp mặt. Thậm chí, như để châm thêm dầu vào lửa, em chầm chậm đưa những ngón tay mềm mại lên kéo gương mặt tôi sát lại, rồi dịu dàng hôn lên môi tôi. Chiếc lưỡi thơm của em vươn ra, liếm nhẹ bờ môi khô nẻ của tôi. Như một nàng mèo kiêu kỳ, đang vờn con mồi của nó.
Tôi nếm vị môi em, đáp lại, rồi dứt khoát đẩy em ra. Sau đó dùng dằng cởi áo, rồi tiến thẳng vào trong nhà tắm, mở vòi hoa sen, để xoa dịu con quỷ đang gào thét giữa hai chân mình.
Một lát sau, tiếng cửa phòng tắm khi được hé mở vang lên kẽo kẹt như tiếng rên rĩ của một con chim non đang khắc khoải những giây cuối đời. Không quay lại, nhưng tôi biết rằng người tiến vào chính là em, quả chuyện cũng đúng y như rằng. Khi không lâu sau, em tiến sát đến sau lưng tôi, áp khuôn ngực nhẵn nhụi vào lưng tôi, dùng hai tay chơi đùa với cơ thể tôi.
Tôi rùng mình, cố gắng hít vào một hơi thật sâu để tĩnh tâm lại. Nhưng khốn thay, tôi càng cố gắng tỏ ra thanh cao bao nhiêu thì cảm giác râm ran như điện khi em dùng hai đầu vú của mình chà sát vào lưng tôi khiến cho tôi càng trở nên quẫn trí.
“Chú hèn lắm!”
Vẫn dùng những ngón tay mơn man mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi, như một đứa trẻ đang chơi đùa một món đồ chơi, em cất tiếng:
“Gặp thằng khác là nó làm thịt em lâu rồi! Nhưng chú thì chỉ bóc bánh liếm chứ không ăn! Em không biết phải nói chú quân tử hay là đồ ngu nữa”
Nghe giọng em nói nhẹ như bâng mà tim gan tôi thấm thía từng câu từng chữ như khi bị dao đâm, kim chích.
“Đcmn chứ!” - Tôi gào lên thành tiếng.
Cuối cùng, chẳng còn chịu nổi nữa, tôi ném sạch lý trí của mình vào sọt rác rồi quay phắt người lại, nhấc bổng cả cái cơ thể chỉ nặng tầm khoảng 43 kgs của em lên khỏi mặt đất, để em tựa vào ngực mình, rồi lao nhanh ra cái giường lớn. Trên người cả hai chúng tôi khi đó đều trần truồng và ướt đẫm nước, lẫn ái tình dục vọng. Thế nên khi tôi ném em lên giường, cả chiếc giường cũng nhanh chóng bị ướt sũng theo. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện vặt vãnh đó cả.
Tôi nằm lên người em, tham lam hôn lên ngực em, em nhắm mắt vò tóc tôi như nghiện.