Vụ Hồ Duy Hải, tôi và nhà báo Minh Tâm – Minh Thông, là 3 người đầu tiên có mặt tại hiện trường (cách cơ quan cũ của tôi – Báo Long An, 6 – 7km). Tôi cũng là người giữ nhiều bút lục nhất (chỉ sau luật sư).
Về chuyện
cán bộ lấy nữ trang của Hồ Thu Thủy (em ruột Hải) đưa vào tang vật vụ án, mọi người tương đối rõ nên tôi không nhắc lại.
Riêng tội “cướp” của Hồ Duy Hải, thì hồ sơ rất bậy.
Theo bản án, Hải đã chiếm đoạt được tài sản của hai nạn nhân và sau đó đem đi tiêu thụ. Cụ thể, Hải đã lấy những tài sản sau:
Về nữ trang: lấy của Vân: 1 dây chuyền, 1 vòng đeo tay vàng và 1 nhẫn. Hồng: 1 đôi bông tai, 1 dây chuyền vàng, 1 lắc đeo tay và 2 nhẫn vàng kiểu”. Sau đó đem bán tại Cửa hàng vàng bạc chợ An Đông được 3.500.000 đồng”.
Tài sản khác: “điện thoại Nokia 1100, bán cho tiệm Thiện Mỹ được 200.000 đồng” và “khoảng 40-50 sim điện thoại” sau đó “bỏ vào bọc rác phi tang gần nhà số 111/2 Trần Bình Trọng, Q5”.
Bản án nhận định kết luận trên “Phù hợp với lời khai của anh Nguyễn Văn Mừng, Nguyễn Văn Hộ, Lê Thị Thu Hiếu, Nguyễn Mi Sol, Đinh Phú Hùng, Đặng Thị Phương Thảo là những người thân của 2 bị hại”. Tuy nhiên, hồ sơ vụ án cho thấy thực chất không hề có sự “phù hợp”. Cụ thể:
Về tài sản của Hồng, bản án nói Hải lấy “1 lắc đeo tay”, có sự khác biệt về kiểu dáng. Theo ông Mừng (ba Hồng) và chị Hiếu thì Hồng có “1 chiếc lắc gọng vàng cứng”. Nhưng anh Nguyễn Mi Sol, tại “BB ghi lời khai” lại khai Hồng có “1 cái lắc kiểu trái châu móc máy”. Còn Hải khai lấy của Hồng “1 vòng đeo tay dạng xích”.
Về tài sản của Vân: Bản án nói Hải lấy: “1 vòng đeo tay và 1 nhẫn”. Nhưng theo ông Hộ (ba Vân), chị Hiếu và anh Mi Sol – thì Vân có “1 đôi bông tai và 1 sợi dây chuyền”- không hề có vòng đeo tay. Như vậy bản án đã kết luận Hải lấy tài sản mà Vân không có(?).
Chưa kể theo “Biên bản xét nghiệm ở hiện trường” (BL 45), thì két sắt bưu cục vẫn còn chùm chìa khóa và trong đó vẫn còn : “2 nhẫn vàng và 893.000 đồng”. Như vậy 2 chiếc nhẫn này của ai? Sao lại cho rằng Hải đã lấy?
Việc tiêu thụ tài sản không rõ ràng:
Theo Cáo trạng, Hải bán nữ trang tại “Cửa hàng vàng bạc đá quý chợ An Đông” và cửa hàng “có làm hóa đơn nhưng Hải vứt bỏ sau đó. Nhưng chị Nguyễn Kim Chi, người giao dịch (tại bút lục 169, 170) khai “không thể xác định, không nhớ được” ai là người bán. Còn bà Đặng Thị Liên, chủ cửa hàng thì cho biết “ khi mua chỉ viết giấy tính tiền”, không có hóa đơn. (bút lục 171, 172).
Chiếc điện thoại Nokia 1100: ban đầu Hải khai bán cho một thanh niên lạ mặt, sau đó khai bán cho cửa hàng ĐTDĐ không nhớ tên. Theo Cáo trạng, Hải bán điện thoại cho Cửa hàng điện thoại di động Thiện Mỹ. Nhưng bà Nguyễn Thị Huệ – chủ tiệm Thiện Mỹ khai “không nhớ được người bán” (Bút lục 178, 179).
Như vậy, rõ ràng không hề có sự “phù hợp” như Cáo trạng đã nêu.
Nói tóm lại, 17 anh thẩm phán gần như không dám cho điều tra lại và đang cố đấm ăn xôi.
Chỉ có điều, sạn nhiều xôi ít.
Bạn nào cần bút lục lời khai các chủ tiệm, thì mình sẵn sàng. Các bạn tới hỏi chủ, bảo đảm họ không nhớ gì đâu.