Tao may mắn thôi. Trời thương người mà mày. Mưa tới đâu mát mặt tới đóThời học cấp 3 tụi t khờ bỏ mẹ..quen nhau nắm tay là sướng rồi...éo dám làm tới nữa.giỏi ăn nhậu chơi game thôi.
Tao may mắn thôi. Trời thương người mà mày. Mưa tới đâu mát mặt tới đóThời học cấp 3 tụi t khờ bỏ mẹ..quen nhau nắm tay là sướng rồi...éo dám làm tới nữa.giỏi ăn nhậu chơi game thôi.
Đỡ cái là cuộc sống t đỡ hơn m..ba t cũng ngành công an...xưa ba t còn đương chức thì nhà có điều kiện, đi học thầy cô, bạn bè ai cũng nể...khi sa cơ rồi thì t mới nhận ra nhìu chuyện...học hết cấp 3 gđ ai cũng khuyên đăng ký thi công an..gia đình sắp xếp(gđ t đa phần toàn ngành công an).riêng ba t ko khuyến khích cũng ko phản đối. Zậy là t éo thi công an mà thi đh ở sg.Đi xa nhà cho khôn ra.Tao may mắn thôi. Trời thương người mà mày. Mưa tới đâu mát mặt tới đó
Anh trai tao cũng khuyên ko nên vào công an, tao thấy đây là lời khuyên đúng đắn nhấtĐỡ cái là cuộc sống t đỡ hơn m..ba t cũng ngành công an...xưa ba t còn đương chức thì nhà có điều kiện, đi học thầy cô, bạn bè ai cũng nể...khi sa cơ rồi thì t mới nhận ra nhìu chuyện...học hết cấp 3 gđ ai cũng khuyên đăng ký thi công an..gia đình sắp xếp(gđ t đa phần toàn ngành công an).riêng ba t ko khuyến khích cũng ko phản đối. Zậy là t éo thi công an mà thi đh ở sg.Đi xa nhà cho khôn ra.
Tao thấy thân lắm tưởng a2 cho m vào gia phả rồi chứThôi a2 t chê t nên t vs bé Na chỉ mà mơ mộng
Thớt bằng tuổi t, nhà t cũng nghèo nhưng ý chí t đéo bằng 1/2 của M
Tao may mắn mày ạ, may mắn có người yêu kề vai sát cánh bên tao lúc tao khổ nhất cuộc đời, lúc mất em thì tao như thằng mất hồn, trả nghĩ tới yêu đương mẹ ai nữa. H mà e sa cơ lỡ bước thì tao sẽ giúp e như ngày xưa em giúp taoThớt bằng tuổi t, nhà t cũng nghèo nhưng ý chí t đéo bằng 1/2 của m
Cảm ơn mày, tao dân làm công nghiệp nặng nên công việc nhiều. Ae từ từ đợi tao. Tao rảnh tao sẽ viết, viết để tiếp thêm động lực cho ae vượt khó, vượt khổ như tao. Cảm ơn ae, từ từ tao viết chứ tao ko trốn mất đâuThôi ae đừng giục thằng thớt, bao giờ rảnh nó viết mới tập trung và cảm xúc. Giục quá nó làm việc mất tập trung nhỡ có chuyện gì lại khổ nó
Tao với mày bằng tuổi nhưng nhà tao k khổ như nhà mày. Vẫn vất vả nhưng k đến nỗi như vậy. Ông già tao cũng mất vì ung thư mà tao còn đéo đx chăm ngày nào. Đi lên viện 1 tuần thì bệnh viện trả về. Lúc tao về tới nhà thì ông hôn mê rồi cũng chả trăn trối lại đc câu nào cho mình. Ngày xưa khổ sở lắm, ông già tao đi trực mùa bão lũ đc gói mì tôm cũng k nỡ ăn mà mang về cho tao. Giờ mình làm ra tiền muốn đc phụng dưỡng thì lại k cònTao nhớ nhầm, 2008 - 6 môn, sách tao học là sách cũ. Học xong là bỏ, bọn 1991 học sách cải cách, năm tao thi còn căng vl, rớt như sung rụng, tao là 1 trong 6 đứa đậu tốt nghiệp đợt 1. Sau đó thi đợt 2 thì đậu nhiều hơn
Tao rõ ràng lắm, hồi ức thôi, qua rồi thì tao chỉ nhớ và ghim trong não. Chứ ko mơ màng gì tới nữa, tao đang sống cho hiện tại và tương lai, cho vợ và con tao - tao đang có 1 gia đình hạnh phúc. Tự nhiên tao va vào Xamvn rồi thổ lộ chuyện đời tư cho ae nghe thôi. Coi như tâm sự cùng ae những cảnh đời. Đời người của ae ai cũng như 1 cuốn phim cả, có hạnh phúc và sóng gió. Cảm ơn mày đã khuyên nhéT thấy m viết ntn là m đang trôi về cảm xúc cũ, nhưng t cũng nhắc m là đừng để cảm xúc cũ lắm át hiện tại nhé, hiện tại m đã có vk con rồi, khi viết ntn thì tất cả cảm xúc ùa về, khi cảm xúc cũ ùa về thì t chắc rằng cảm xúc với vk hiện tại của mày sẽ vơi đi, lội 17 page chưa có tml nào khuyên mày như tao đâu, hãy cân bằng cảm xúc nhé tml. Đọc hồi ký của mày thì tao cảm nhận dc hết vì tao cũng trong hoàn cảnh đó, để nhắc về chuyện chịch choạch thì ko biết ô trời phú cho tao hay sao mà từ cấp 1 t đã dc bà chị hơn t 2t dẫn dắt vào còn dg chích nhau.
Ờ đmm đúng rồi đấy tml.Đm m ở chỗ ga yb à bố m cũng thế
Má, t 92 cũng thấy mông lung quá. Nhà khó khăn nên hồi trẻ t cũng bán sức bán mạng đi làm chân tay, phục vụ karaoke đêm, bưng vác bia vs dọn dẹp suốt + thêm nghiện td kinh niên nữa thế là vài năm sau đau lưng. Hên giờ cũng đỡ đỡ mà h làm việc nặng éo đc. Học thì bị nhà bắt học trái ngành đéo biết cmg luôn,đi bộ đội về r ngụp lặn trên Sài Gòn bao năm làm đủ nghề r cũng về trắng tay. Vốn t cũng học dốt. Đc cái biết nghiên cứu vs tư vấn khách theo trend các mặt hàng hoá mỹ phẩm trên thị trường nên h t làm ctv bán nguyên liệu cho các bên làm sản xuất . Tương lai t thấy mịt mù quá. Cũng may quen đc con bồ qua app hẹn hò . Tưởng chơi chơi ai dè cũng đc gần 3 năm r. Mà nó nhỏ hơn t 8 tuổi. Uớc mơ hoài bão còn nhiều. Mà t thì nhiều lúc bất lực vl, tiền làm đéo đủ phục vụ nhu cầu của nó nữa. M còn cố đc thì cứ cố gắng nhưng chừa đường lùi dưỡng sức cho bản thân . Hoạ may cố quá thành quá cố , chưa kịp hưởng thụ thì đi tong tiền m làm ra cúng nạp cho bọn giết ng mang danh y tế.Văn bác hay!
Tôi thì sn 93, giờ thì ở tư bản bán sức lao động chân tay.
Hồi cấp 2, tính tán một con bé cùng lớp mà nghe lỏm sao tụi bạn nói chuyện với con bé đó chê t xấu trai quá, con bé sau đó cũng né t như né tà. Từ ngày đó tự ti vkl
Cũng cấp 2, đi học thêm ở nhà hàng xóm môn Anh, ditz mẹ, lão chủ nhà hàng xóm suốt ngày chê t xấu trai, mà t có làm éo gì hay phản ứng gì đâu , body shaming t hằng tuần, ngày đó t cũng vô tư, không nghĩ gì nhiều
Lên cấp 3, t cũng vô được trường chuyên ở thành Hồ. T tự ti vãi cả đái, k dám tán ai cả, nghĩ cũng tội cho đứa mình tán, rồi lũ bạn nói xấu rồi lỡ con bé đó ác cảm với mình…
Lên đh, tự nhiên t cũng có đứa khen nhìn ok, t bối rối vkl, sau đó cũng hồi phục lại sự tự tin và đi tán, cái đkm… nhỏ né như né tà luôn. T nghĩ chắc t cũng vô duyên… , mà t thấy đèn xanh green flag các kiểu mới dám thổ lộ… t tán đúng 2 đứa thời đh thôi…
R t đi xkld qua Nhật, khá chắc có đứa thích t, mà tương lai mờ mịt với nghề bán sức lao động quá, t không dám đáp lại luôn, lần tỏ tình thất bại thời đh t chán nản đi đá phò lần đầu và nhiều lần sau đó, t cũng nghĩ tội con bé t tính quen lúc này vì t nghĩ t “dơ bẩn” vì đi đá phò nhiều. Giờ đi xkld bên mỹ đế, có tuổi rồi nên t sống khép kín, t dần cảm thấy sắp thành vô tính rồi .
Đọc văn bác t tự hư cấu nghĩ về một cuộc đời song song, dòng thời gian t không thảm hại như lúc này
Ông già tao cũng ung thư, phát hiện được 6 tháng rồi mất, tao đang ở Nhật và bỏ tất cả để về phụng dưỡng đấng sinh thành. Coi như tao cũng không hối hận. Chỉ hối hận là tao ổn định hơi muộn, h muốn mua miếng ngon, áo đẹp cho ông già thì ông đã ko còn. Lắm lúc ngồi trước bàn thờ ông khóc mày ạ. Tao thì đậu tốt nghiệp cấp 3 cũng êm đềm lắm, tính bỏ thi đại học để phụ ông bà, sau bao đêm nằm suy nghĩ thì tao quyết định đi học cái chữ. Chỉ có cái bằng cấp thì mới thoát nghèo được. Chứ cứ cắm mặt vào mấy xào vườn, thu hoạch phụ thuộc vào thời tiết hay giá thị trường thì chỉ đủ ăn thôi....Tao với mày bằng tuổi nhưng nhà tao k khổ như nhà mày. Vẫn vất vả nhưng k đến nỗi như vậy. Ông già tao cũng mất vì ung thư mà tao còn đéo đx chăm ngày nào. Đi lên viện 1 tuần thì bệnh viện trả về. Lúc tao về tới nhà thì ông hôn mê rồi cũng chả trăn trối lại đc câu nào cho mình. Ngày xưa khổ sở lắm, ông già tao đi trực mùa bão lũ đc gói mì tôm cũng k nỡ ăn mà mang về cho tao. Giờ mình làm ra tiền muốn đc phụng dưỡng thì lại k còn
Năm 2008 thì tốt nghiệp nó làm chặt vì năm trc ấy bọn Đồi Ngô nó làm loạn phòng thi lên báo ầm ầm. Tao vẫn nhớ năm ấy tao thi đc 48.5đ cũng gọi là mức top ở trường rồi vì tao học đều các môn. Giờ bọn trẻ nó toàn kiểu 30/30 mà đi học rụng như sung ấy
Mày 92 thì nên xác định mối quan hệ. Yêu là cả 2 cùng vun đắp chứ đéo phải đi phụng dưỡng nó. Bố mẹ mày ở nhà kìa, về mà lo, mà chăm sóc. Quen vợ xấu cũng được. Già cũng được nhưng tôn trọng, biết quan tâm chăm sóc gia đình thì đời mày mới bớt khổ. Bọn genZ bây h phông bạt lắm, tao nhìn còn thấy sợ. Tụi nó h sống ảo vlMá, t 92 cũng thấy mông lung quá. Nhà khó khăn nên hồi trẻ t cũng bán sức bán mạng đi làm chân tay, phục vụ karaoke đêm, bưng vác bia vs dọn dẹp suốt + thêm nghiện td kinh niên nữa thế là vài năm sau đau lưng. Hên giờ cũng đỡ đỡ mà h làm việc nặng éo đc. Học thì bị nhà bắt học trái ngành đéo biết cmg luôn,đi bộ đội về r ngụp lặn trên Sài Gòn bao năm làm đủ nghề r cũng về trắng tay. Vốn t cũng học dốt. Đc cái biết nghiên cứu vs tư vấn khách theo trend các mặt hàng hoá mỹ phẩm trên thị trường nên h t làm ctv bán nguyên liệu cho các bên làm sản xuất . Tương lai t thấy mịt mù quá. Cũng may quen đc con bồ qua app hẹn hò . Tưởng chơi chơi ai dè cũng đc gần 3 năm r. Mà nó nhỏ hơn t 8 tuổi. Uớc mơ hoài bão còn nhiều. Mà t thì nhiều lúc bất lực vl, tiền làm đéo đủ phục vụ nhu cầu của nó nữa. M còn cố đc thì cứ cố gắng nhưng chừa đường lùi dưỡng sức cho bản thân . Hoạ may cố quá thành quá cố , chưa kịp hưởng thụ thì đi tong tiền m làm ra cúng nạp cho bọn giết ng mang danh y tế.