• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện ma bên lào. Thật có bịa có. Ai thích thì đọc không thì thôi miễn bình luận

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Yên tâm bạn ơi, tôi với cương vị là dư luận viên xin phép thay mặt anh em an ninh mạng, anh em bồ công anh đang quản lý forum này, chấp thuận cho tôi bốc phét để tiêu diệt cái lũ tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy và mê tin dị đoan.
Cháu nó hoang tưởng thì nên ảo tưởng 1 mình thôi, chứ tuyên truyền bố láo ăn cắp thì các chiến sĩ đảng viên hãy cứ để cho tổ dân phố đập bỏ mẹ chúng nó đi :))
Bố cái thằng ảo tưởng. Ngu còn lì
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 8: Đồ cổ

(Chuyện lan man, không liên quan tới ma quỷ và hơi dài, thấy không thích thì bỏ qua nhé)
Tôi vừa đi một quãng đường hơn 300km về, khá mệt, đúng ra tôi định tắm rửa và nghỉ vì mai còn đi tiếp, nhưng có một sự tình cờ, vô tình khiến tôi thấy là lạ đôi chút nên ngồi dậy viết bài này chia sẻ cho mọi người cùng đọc nhé.

Số là khi nãy, tầm 10h chủ nhật (24/10/2021) khi tới Siemriep anh em tôi có ghé vào thăm một người bạn cũ, anh là chủ một nhà hàng truyền thống ở đây. Chúng tôi biết anh từ năm 1994 trong một mối “nhân duyên” cũng lạ (tôi sẽ kể cho mọi người nghe ở một câu chuyện khác). Anh là người Hoa lai Ấn (Chà và) công việc chính của anh khi rơi vào tay chúng tôi năm 94 là buôn lậu cổ vật. Giờ anh không còn làm công việc đó mà chuyển sang kinh doanh ẩm thực…

Anh em lâu ngày gặp nhau, nhà hàng lớn rất nhiều phòng riêng, và đông thực khách, nhưng anh không mời chúng tôi vào phòng ăn mà anh mời chúng tôi vào phòng riêng của anh trên lầu 3, đó là thể hiện sự quý mến với bạn bè thân hữu của anh…

Căn phòng đẹp, kín đáo toàn bằng gỗ quý từ nền tới trần, cả những tiện nghi như bàn ghế, tủ và gạt thuốc lá luôn… đều toàn gỗ pơmu, cẩm lai, gụ, tử đàn, huỳnh hương, và ngà voi… tôi thật sự choáng ngợp vì biết giá trị căn phòng này nếu tính ra tiền Việt chắc phải trăm tỷ bạc mất…

Vừa ăn uống anh em vừa tâm sự hỏi thăm nhau… câu chuyện lan man rồi vô tình xoay lại công việc cũ của anh ngày xưa: Buôn lậu cổ vật.

Anh là một con người bí ẩn, là một kho kiến thức về đồ cổ, về tâm linh và phong thuỷ… rất giỏi tiếng Việt và Thái nên chúng tôi hoàn toàn hiểu được những gì anh tâm sự giãi bày chia sẻ…

Anh từng lặn lội khắp nơi, từ núi cao tới vực sâu, rừng hoang tới biển rộng còn nhiều hơn chúng tôi cộng lại… từ ngày mới giải phóng được ít năm…

Tôi có một bộ sưu tập khoảng gần 10 chiếc đt Nokia 8800… biết tôi thích dòng đt đó, năm 2006 anh kỷ niệm tôi một chiêc Nokia 8800 gold, đó là chiếc đt vỏ mạ vàng bình thường như bao chiếc khác, nó chỉ có sự khác biệt chút ít là, hai miếng da dán ở nắp phím và nắp pin (lưng máy) được làm bằng da… người, chứ không phải da của bất cứ con vật nào.

Nguồn gốc của chiếc đt này từ Thái lan, của một sĩ quan quân đội, khi trúng mìn bị cưa mất một chân ông ta đã yêu cầu quân y giữ lại đoạn chân bị cưa, và lột lấy miếng da rồi sử lý hóa chất xong, làm miếng dán chiếc đt, và chiếc hộp quẹt (bật lửa) Dupong bằng vàng của mình. Rồi cũng từ một mối nhân duyên chiếc đt này tới tay anh bạn tôi, và anh đã kỷ niệm tôi cũng vì nhân duyên… khi gặp anh tôi đã không bóp cò…

Lần thứ hai là năm 2007 tôi lại ghé thăm anh, cũng rất lạ… hôm đó trời mưa tầm tã mấy ngày, xe chúng tôi bị hư hỏng khá nghiêm trọng… tôi phải gọi anh cầu cứu, qua đt anh nhận ra tôi lập tức dù đó không phải số đt tôi thường dùng, anh cười rất to và nói, Các em cứ ở yên đó nghỉ ngơi đi không phải sửa xe nữa, anh cho người vào đón ra và kéo xe các em ra, về nhà anh nghỉ… mà mày cũng tệ, qua đây không hư xe thì mày đâu vào thăm anh! Tôi kinh hãi… vì quả thật, tôi không có ý định vào thăm anh phần vì công việc, phần vì sự trọng thị của anh khiến tôi áy náy… Sở dĩ anh “mày, tao” với tôi là vì sau lần gặp đầu tiên, tôi đã ghé thăm anh bất ngờ không hẹn trước… lần đó anh ngỏ ý muốn nhận tôi làm anh em kết nghĩa, tôi đã đồng ý, không phải vì anh là người giàu có, quyền lực… mà vì tôi cảm nhận sự kết nghĩa này rất chân thành khi tôi chỉ là một kẻ sống vô gia cư, chết vô địa táng màn trời chiếu đất, với hai tay không…

Khi tới nhà anh, lúc đó anh đang buôn bán xe ô tô rất mạnh và rộng, kẻ ăn người ở đầy nhà với cả trăm chiếc xe đắt tiền… vẫn vào phòng riêng của anh nhậu nhẹt, anh nói thủng thẳng, Tao biết thằng Út (là tôi) sẽ qua tìm tao mà… quay qua vợ anh hỏi, Vợ thấy anh nói đúng không? Chị dâu mặt rất nghiêm trọng nói với tôi, Cách đây bốn hôm, đang ngủ đêm tự nhiên anh dậy lúc 11 rưỡi đêm (cách sinh hoạt của anh cũng rất lạ, anh chỉ ngủ từ 9 – 10 giờ tối tới 2 – 3 giờ là dậy…) anh nói với chị, thằng Út Việt nó qua chơi đấy… chị ngơ ngác mãi mới nghĩ ra tôi…

Đêm đó khi anh em đã xuống phòng dưới nghỉ ngơi, chỉ còn hai anh em, anh mở khóa căn phòng thờ bằng gỗ phía trên mời tôi lên, sau khi hai anh em ngồi dưới tấm da báo ngay dưới bệ thờ anh bảo tôi, Anh có cây này, muốn tặng chú, chú đủ sát khí để dùng nó, nhưng nếu chú không lấy cũng không sao, anh không buồn đâu… rồi anh vỗ vỗ vào vai tôi xong đứng dậy tới hai hàng kệ gỗ hai bên bệ thờ, cẩn thận dùng hai tay đỡ xuống một hộp gỗ màu đen…

Đó là một chiếc hộp gỗ mun đã cũ và nhiều chỗ nứt vỡ sứt xát… bên trong là một thanh kiếm cũ. Thanh kếm có chuôi bằng ngà màu xám đục, trông rất bình thường, không hoa văn, không họa tiết cầu kỳ… Tôi khẽ nhích thanh kiếm ra khỏi vỏ, có một cảm giác rùng mình thoảng qua rất lạ… thanh kiếm có màu đen xỉn, như làm bằng gì đó chứ không phải bằng kim loại…

Anh đứng lên thắp nhang xông trầm… rồi quỳ xuống cẩn thận rút thanh kiếm ra hẳn khỏi vỏ, vỏ cũng bằng mun đen bóng, có ba đai bằng đồng phía chuôi, và đầu vỏ được bọc một khoanh chừng 10cm…

Thanh kiếm màu đen, mũi vát kiểu kiếm Nhật, hơi cong, dài chính xác từ chuôi tới đầu là 77cm (sau này tôi đã đo) có mùi rất tanh, trên lưỡi có hai đường rãnh sâu. Đó là một thanh kiếm được đánh đơn giản bằng tay chứ không phải máy móc, và có một màu đen lạ lùng…

Anh bảo tôi, Đây không phải cây kiếm Nhật bình thường, cây kiếm Nhật bình thường dài tới 1,2m lận. Đây là một cây kiếm của một sĩ quan Nhật chết trận ở Cáp Nhĩ Tân, những bạn buôn cũ của anh đã quá sợ hãi cây kiếm này và họ đã phải nài nỉ anh mang đi mà không phải bỏ ra một xu nào, họ còn phải cảm ơn anh rối rít khi mang thanh kiếm đó đi khỏi nhà họ.

Đó là thanh kiếm được rèn và tôi bằng máu người. Thợ rèn thường tôi thép sau khi nung đỏ bằng nước muối, nhưng thanh kiếm này thì khác, sau khi nung đỏ nó được đâm xuyên qua người những tù nhân, và tiếp tục được nung và đập bằng búa, sau đó lại đâm xuyên qua người tù nhân còn sống, người này chết thì được thay thế bằng người tù khác… cứ như vậy cho tới lúc nó được rèn xong, tổng cộng là 47 người, có tất cả 47 vạch in trên sống kiếm… Tại sao lại là 47? Sau này tìm hiểu tôi mới biết câu chuyện “Bốn mươi bảy Rô nin” của người Nhật (mọi người xem Gg sẽ rõ).

Khi hoàn thành, cây kiếm có một màu đen xỉn, và bốc lên mùi tanh khủng khiếp, nó không giống như mùi han gỉ của sắt thép, mà một mùi tanh của thứ khác. Đó là máu người.

Sau này trong giới đồ cổ lậu cũng truyền tai nhau về những cây kiếm kiểu đó, nghe nói nó được rèn ra đúng 47 cây tất cả… và những cây kiếm đó có những giá trị rất lớn ngoài giá trị thời gian của cổ vật, còn là giá trị về tâm linh nữa. Người Tàu nhanh nhạy nhất trong mọi mánh lới làm đồ giả cổ, đã nhanh chóng sản sinh ra những cây kiếm giống y chang như vậy, cả hình thức lẫn màu sắc… trông như thật, rất nhiều kẻ buôn lậu cổ vật đã ngậm đắng nuốt luôn khi bỏ ra cả đống tiền để mua những cây kiếm “mết in chi na” đó với hy vọng kiếm bộn bạc… bởi vì có làm giả bằng cách nào, giống như thế nào đi nữa, nhưng có một chi tiết mà chỉ những cây đại thụ trong giới cổ lậu mới rành đó là cách thử nó thật hay không, buôn lậu thì không thể đem đến những nơi có máy móc phân tích thành phần kim loại, cacbon, thép… vv, mà có thử thì nó làm bằng thép thì vẫn là thép không phải bằng gỗ được… Vì những cây kiếm thật được Phát xít Nhật sản sinh ra đó, nó có một đặc điểm mà những kẻ làm giả không cách gì làm được ngoài cách bắt chước thợ rèn ngày xưa, đâm xuyên qua tù nhân khi tôi kiếm…

Đó là nó hút máu người. Chính tay tôi đã thử nó, khi giọt máu người rơi xuống lưỡi kiếm… ngay lập tức nó lan ra và như ngấm xuống gỗ chứ không phải thép, nó giống như tờ giấy thấm vậy, chứ không đọng hay dính trên mặt thép như những thanh kiếm thường… Máu rỏ vào đó không cần lau đi nó cũng tự mất, soi lên ánh điện sáng cũng chỉ thấy một lớp mờ mờ nâu nâu và hơi ẩm ẩm chút… Tôi không hiểu tại sao lại thế nên cũng không dám kết luận điều gì, chỉ dám kể những gì mắt thấy…

Chính từ những thanh kiếm này mà thập niên 80 – 90 có rất nhiều người lùng tìm mua kiếm Nhật, họ cứ đồn thổi kiếm Nhật quý giá lắm, tốt lắm, hiếm lắm… và các tay trùm lừa khựa đã bán được vô khối “củi khô” cho những kẻ tay mơ, nghe hơi bắc nồi chõ…

Việc sưu tầm kiếm Nhật này giống y như phong trào sưu tầm đồng 2 đô la vậy, ai cũng thích sưu tầm, nhưng mấy ai hiểu được vấn đề thật sự đâu.

… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv1.com/chuyen-doi-linh/

Khi rút thanh kiếm đó ra khỏi vỏ, nói thật rằng tôi rùng mình, dù lúc đó tôi chưa biết lai lịch, xuất xứ của nó… cảm giác khó tả khi nhìn thanh kiếm này, nó như toát lên một thứ sát khí khủng khiếp… Trời đêm, mưa lạnh… mà mồ hôi tôi rịn ra, khi cầm nó trên tay thấy đầu óc chao đảo, và cảm thấy những luồng khí nóng rực như bùng lên trong người, mặt tôi đỏ bừng, mắt như trợn lên…(sau này anh tôi nói lại tôi mới biết, còn khi đó đâu có gương đâu mà soi sắc diện mình ra sao) thanh kiếm đó rất nhẹ trong tay tôi…

Sau khi tra kiếm vào vỏ, quấn một lớp vải điều xung quanh hộp kiếm cẩn thận, anh quỳ xuống tôi cũng quỳ theo anh, anh chắp tay lầm rầm rất lâu, rồi thảy âm dương hai đồng tiền cổ quay rất lâu và sập xuống như có nam châm hút. Thuận!

Hai anh em đóng cửa lại, tôi đỡ hộp kiếm quấn vải điều đi xuống phòng dưới như bê hài cốt Liệt sĩ, chân nhẹ bẫng… bước xuống từng bậc.

Anh tâm sự với tôi, không phải ai cũng có thể sở hữu những cây kiếm loại này vì sát khí của nó rất mạnh, những người yếu vía có thể xây xẩm choáng váng hoặc mềm nhũn khi đối diện những cây kiếm này. Đây thường là những “báu vật” dành cho những Thầy Pháp vì khi gần thanh kiếm Pháp của họ tăng rất mạnh… Anh nói, nếu chỉ rút ra để xem thì tuyêt đối không được rút ra khỏi vỏ vào ban ngày có ánh mặt trời, và còn một điều nữa nhưng thuộc về cấm kỵ nên tôi không được phép nói ra mong mọi người thông cảm.

Sau mấy năm giữ gìn thanh kiếm kỷ vật của anh tặng, tôi đã sang tận nhà anh, hỏi và xin phép anh để tặng lại thanh kiếm cho một người anh đáng kính của tôi ở Việt Nam… anh đồng ý, vì tôi quá nghèo không có khả năng để làm hẳn một phòng thờ riêng bằng gỗ để để thanh kiếm đó… nói thật lòng, tôi rất tiếc và áy náy suốt trong lòng… nhưng theo lời anh tôi nói… Không phải mình không có duyên, mà còn nhiều vấn đề liên quan tới tâm linh phía sau nữa… mà khi không làm tròn vẹn thì hãy để nó cho người khác làm tốt hơn…



Đồ cổ là vậy, đến với nó là duyên, sở hữu nó cũng là duyên… bạn có thể có rất nhiều tiền, và cao siêu về kiến thức cổ vật… nhưng không phải thích là có thể mua bán để sở hữu nó… tôi nói điều này có thể nhiều người sẽ nhạo báng tôi là mê tín hay tào lao… cũng không sao cả, mỗi người có một quan điểm riêng, tôi cũng không thuyết phục bạn phải theo quan điểm của tôi… Đồ cổ, cổ vật nó có “linh hồn”. Linh hồn đó nó không giống như linh hồn của con người, mà còn mạnh và bí ẩn hơn nữa… Tôi cảm nhận thấy rất từ rất nhiều những sự việc đã xảy ra khi sở hữu những món đồ cổ linh thiêng, tôi không buôn bán, không tìm kiếm, săn lùng hay trộm cướp (dù thừa khả năng và điều kiện làm việc đó) mà thường được sở hữu những món đồ cổ quý giá (đối với cá nhân tôi thôi, còn với nhiều người có khi nó chỉ là đồ bỏ, chẳng có chút giá trị gì…) khi mình trân trọng và nâng niu nó không phải vì nó có giá trị vật chất, mà nâng niu nó về giá trị thời gian, thì nó sẽ mang tới nhiều bất ngờ cho mình, những bất ngờ may mắn, và tốt đẹp…

Anh tôi thì giàu lắm, anh có cả một căn hầm hai tầng ở dưới nền nhà, thiết kế hiện đại để bày cổ vật, theo anh nói, cổ vật nên để dưới đất âm, hoặc trên phòng thờ riêng trên cao, phòng gỗ hay phòng xây còn tùy theo phong thuỷ của từng món đồ đó nữa, và anh thường xuyên xông trầm trong những căn phòng để đồ, có giá bàn như kiểu bàn thờ và để những ly nước trắng, có chỗ thì để bệ xông trầm, có chỗ thì cắm nhang như ban thờ gia tiên vậy… chứ đồ cổ không nên bày trưng như khoe khoang cho mọi người xem, không phải là sợ họ lấy mất… mà nó ở ý nghĩa khác. Có những món đồ đem lại cho người này xui xẻo, nhưng qua tay người khác lại chỉ toàn may mắn, điều đó là thật, tôi từng thấy và tin… tùy thuộc vào duyên, và tâm của mỗi người. Còn nếu mù tịt về kiến thức cổ vật như tôi thì không nên dính dáng vào như buôn bán hay sưu tầm… vì có thể thừa tiền mua thêm họa ngay.

Còn sự vô tình kỳ lạ như tôi nói ở đầu bài là, khi tôi gặp lại anh tôi… anh em nói chuyện lan man rồi lại quay qua chuyện đồ cổ… Tới lúc về nhà, khi mở tin nhắn ib ra tôi giật mình vì thấy tin nhắn của một bạn của tôi, cũng ở trong gr này (xin phép không nói tên) có hỏi về vấn đề liên quan tới cổ vật… những chuyện mà anh em tôi vừa nói với nhau lúc trước xong!!!

Bạn hỏi về cách làm sạch cổ vật về mặt tâm linh… bạn nói mới va chạm nên chưa nắm rõ… nhưng tôi đoán chắc rằng bạn phải có kiến thức rất khá về cổ vật tuy khiêm tốn nên nói vậy, những kẻ tay mơ, hay trọc phú đua đòi thường hay hỏi câu khác bạn. Tin là cổ vật có tâm linh chắc hẳn bạn có biết rõ về điều đó rồi… Trong những nơi để cổ vật, âm khí thường rất mạnh, ban đêm tiếng loảng xoảng binh đao, tiếng gào thét, khóc than… đủ cả, rồi những hiện tượng dị thường luôn xuất hiện… bản thân tôi đã gặp, khi tôi bước xuống những bậc thang đá ở ở đền thờ những linh hồn nổi tiếng Campuchia Wats Phru trong chiều tà âm u tranh tối tranh sáng, ngôi đền đổ nát hoang tàn sừng sững giữa rừng hoang… tôi đã sững người khi nhìn thấy hai hàng quân lính cầm khiên và gươm cong… đứng hai bên cúi đầu im lặng, mờ mờ ảo ảo, không riêng tôi mà cả bốn anh em tôi cùng thấy, phía dưới hầm còn kinh hơn, những tiếng Khơrme cầu nguyện gì đó rì rầm rì rầm như có hàng trăm người đang cùng đọc, tiếng gõ đều đều… dù ngôi đền đã bỏ hoang dễ tới cả nghìn năm… rễ cây to bằng cả người ôm ngoằn ngoèo như những con rắn khổng lồ trùm kín khắp nơi. Rồi trong căn phòng để đồ của anh tôi luôn có những tiếng động lạ phát ra, như tiếng những con trâu thở phì phì, những tiếng kim loại lách cách, loảng xoảng… rồi những bóng ma không đầu cứ lổm ngổm bò như những con sâu quanh những giá để vũ khí gươm giáo… căn hầm rất kiên cố và hiện đại có hẳn hệ thống chống ẩm, mốc, hơi nước… và rất sạch sẽ, nhưng bước xuống ban đêm là đủ thứ mùi xộc vào mũi, mùi thối của xác chết, mùi tanh của máu, mùi khét của thịt cháy, mùi người già… nồng nặc, một lúc mới quen dần, rồi có những món đồ hoặc những bức tượng… khi bạn xoay đi đâu, đêm sau xuống nó lại tự xoay trở lại vị trí cũ… sợ nhất là những món đồ bị ếm (của phương Đông) và bị nguyền (của phương Tây) chúng thường đem lại cảm giác ghê rợn khi đối diện, anh cho tôi xem những đoạn camera ghi lại có những cây bút cứ lăn qua lăn lại, và chiếc đồng hồ cứ đêm thỉnh thoảng lại chạy ngược lại, những chiếc quạt đan bằng lông chim đại bàng cứ như con chim đang đập cánh, nhưng không hề rơi ra khỏi giá để đồ, kinh nhất là một pho tượng vũ nữ Chăm bằng đá ong, mất một cánh tay và một phần ba đầu… thỉnh thoảng nó lại nghiêng ngả dữ dội nhưng không đổ xuống…

Còn những chuyện lạ lùng nữa rảnh rỗi tôi xin kể cho mọi người nghe thêm, giờ tôi phải đi công việc rồi, hẹn mọi người lần sau ạ
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 9

Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một vài câu chuyện nhỏ nhỏ, về những nơi tôi từng ở, từng gặp… tiếp chuyện hôm trước bỏ dở.
Năm 1994 tôi ở Lào, chỗ tôi ở là Mường Hìm, thuộc tỉnh Xầm nưa. Lúc tôi ở vẫn còn cực kỳ nguyên sơ, chưa đông đúc như bây giờ, rừng còn rất nhiều, toàn rừng già nguyên sinh, và thú rừng cũng còn rất nhiều, ở Mường phin hay phinh gì đó tôi không nhớ rõ tên, đoạn từ Xầm nưa đi U đom say… thỉnh thoảng động rừng vẫn nghe tiếng hổ gầm uồmm… uồmm… nghe vang cả rừng. Tôi có hai ba lần nhìn thấy nó qua ống nhòm từ xa, con hổ vằn vàng đen to, nó đứng ngay bờ cỏ tranh bên kia sông, chúng tôi đứng bên này, cách chừng hơn trăm mét, nó rất bình thản khi nhìn thấy con người… đủng đỉnh bước.

Tôi rất tò mò về loài này, và có kỷ niệm khó quên với nó, đó là hồi mới sang Cam, chúng tôi ở ngay chân dãy núi Kan đăng, bọn tôi khi đó còn trẻ trâu và hay tò mò dại dột… Một hôm, vào tầm cuối mùa khô là tháng 4 trời âm u, ngột ngạt, mây đen vần vũ nhưng không mưa, rừng động, mấy anh em rủ nhau vác súng vào rừng đi săn, nói là đi săn cho oai chứ thực ra có biết tý kinh nghiệm săn bắn gì đâu, mò vào rừng cứ thấy con gì nhúc nhích là bòm thôi… bốn thằng rủ nhau đi, rừng ở nơi này vẫn còn hổ, dân địa phương chỉ cho tôi cách biết rừng có hổ, là khi có những đàn chim gì đó màu xanh to cỡ con chim cu gáy ở mình, thỉnh thoảng lại bay vỡ đàn nháo nhác, kêu quéc quéc inh ỏi. Nên đi rừng đêm hay ngày chúng tôi đều chặt những cây lồ ô cỡ cườm tay vạt nhọn đầu, vác chĩa ngược lên trời để tránh bị hổ vồ, nhất là ai đi cuối đoàn càng phải cẩn thận, vì nghe thợ săn nói “ông” (cách họ gọi con hổ) thường hay vồ người đi sau, nó giống như ma quỷ cũng hay giỡn người đi sau. Đi suốt từ 10 giờ sáng tới chiều tà cũng bòm được 1 con mễn còi…(nó giống con nai mà nhỏ nhỏ như con chó nhà vậy) vác về, vui như hội, hý hửng… quên hết cả vác cây chống hổ vồ… về gần tới chỗ ở, từ xa đã nhìn thấy nhưng phải đi qua một eo núi, gần suối nước, người ta ở miền Trung hình như gọi là Truông thì phải, truông này gần nước nên khá rậm rạp, nhiều cây to với những tảng đá… tới đó mát mẻ, cả bọn dừng lại rửa mặt mũi và ngồi nghỉ.

Tôi đứng cách xa ba chú kia chừng hơn chục bước chân, và leo lên một tảng đá to để quan sát rừng bằng ống nhòm, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi rất lạ, khét khét… nồng nồng, thum thủm thối, tôi bỏ ống nhòm nhìn quanh, chợt gai người… ngay dưới tảng đá có một con rắn cạp nong khoang đen khoang trắng rất to đang ngoe nguẩy rất chậm và kỳ lạ… hơi nhích ra chút nữa để nhìn con rắn thì tôi điếng người… một con hổ to tướng, nó màu vằn đen đang thu lu trong tư thế rình mồi, cái đuôi dài ngoe nguẩy làm tôi tưởng con rắn, hai tai cúp ra đằng sau, cặp mắt trừng trừng lạnh lẽo nhìn tôi, tôi ngây người đứng im nhìn lại nó… thực lòng lúc đó tôi không biết phải xử lý kiểu gì với ông nội này, vì chưa gặp bao giờ và không có giáo trình nào dạy vụ này cả… ? ?, lúc đó lại có một thằng đi tới định leo lên tảng đá cùng tôi, tôi giơ tay ra hiệu cho nó, tín hiệu nguy hiểm đứng yên, nhưng nó không để ý và luôn mồm hỏi mượn ống nhòm… tới lúc nhìn ra thì nó không hiểu chuyện gì quáng quàng gọi 2 thằng kia mang súng ra, cả bọn dáo dác… thì vút cái, con hổ tung ngươi phóng đi nhìn vừa nhanh, vừa mạnh… nó vọt xuống phía dưới và phóng vào rừng lẹ làng chỉ trong mấy giây…

Tôi bàng hoàng ngồi thụp xuống, toát mồ hôi, không có kinh nghiệm đi rừng nhưng tôi biết sức mạnh của con mãnh thú kia, nó nặng phải hơn trăm kg, lại là loại vằn đen, người ta nói cọp đen dữ hơn cọp vàng… khi đó tôi chỉ cần nhoài ra thêm, làm nó cảm thấy bị tấn công thì theo đặc tính loài này nó sẽ luôn tấn công trước, không bị nó tha đi nhưng chắc cũng chẳng còn sống nổi với nó. Nó phóng vào rừng rồi gầm như thét lên oàmmm… oàmmm, đinh tai… ngay chỗ nó nằm rình có hai cục bọt mép nó sùi ra to cỡ vốc tay, vừa tanh vừa thối hoắc…

Lần đó tôi nhớ đời.

Còn ở Lào, một hôm có anh bạn lớn tuổi hơn tôi, anh làm kiểm lâm, tên Khỉn, anh rất quý tôi nên rủ anh em vào nhà anh uống rượu, tới đêm chỉ còn hai anh em ngồi nói chuyện, hai thằng kia say đi ngủ hết, anh nói rất khề khà chậm rãi, đúng chất người Lào, Em có hung tinh, sau này cuộc đời gian khổ lắm, hay gặp hiểm nguy… anh kỷ niệm em cái này, anh đứng dậy mở thùng lấy ra cho tôi một chiếc nanh hổ. Em xỏ dây đeo vào cổ cho nó chắn bớt nạn tai…

Anh kể cho tôi nghe về cái nanh hổ, con hổ này chính tay anh bắn nó, anh và cha cùng bạn thợ săn lùng nó gần một năm trời, đủ thứ bẫy nhưng không hạ được nó… theo lời anh kể… con hổ này đã thành tà, nó đã vồ và ăn thịt một ông thợ săn già, một thanh niên đi làm rừng, một bà cụ già ở nhà trông trẻ nhỏ, một người lính… 4 người, có người nó chỉ tha đi chưa kịp ăn, có người nó ăn chỉ còn nửa người, riêng ông thợ săn già chỉ còn mỗi cái sọ, loài hổ khi đã quen máu người thì nó rất tinh ranh ma quái, theo lời anh nói, nó có thể nghe được tiếng người, và biết con người sẽ làm gì để giết nó, nên khi đi săn loại này thợ săn thường chỉ nói thì thầm và ra hiệu với nhau, và chỉ có cách bắn nó chứ bẫy không thể được.

Anh kể cho tôi nghe về đặc tính loài này với giọng thì thầm nho nhỏ, tôi thấy nỗi sợ hãi trong lời nói, thái độ của anh khi nhắc tới loài này. Nó là con vật tinh ma, anh kể, nghe ông anh kể lại… ngày xưa có con hổ đen tua cau, do thời Phỉ Vàng pao loạn lạc người chết nhiều, cứ nghe súng nổ là nó không chạy đi mà mò tới nơi đó ăn xác người… rồi thành tinh, đêm trăng nó giả đò đứng dưới sàn nhà giả giọng chồng gọi vợ hạ thang, mở cửa… người vợ tưởng chồng ra mở cửa và mấy ngày sau dân làng đi tìm chỉ còn thấy mỗi cái đầu, nhất là những thợ săn đi rình nó, bị nó quay vào làng gọi cửa và vồ người vợ tha đi ăn… sau nếu về đêm đến đầu sóc là họ bắn súng để người nhà biết mới được mở cửa… người ta còn kể đêm trăng nó biến thành một ông già đầu trọc lóc ngồi giữa những trảng trống, rừng thưa… xung quanh là những hồn ma bị nó bắt về phải hầu hạ nó, và chỉ đường cho nó về bắt người nhà, nên người Lào nhà ai mà có người bị hổ vồ tha mất xác là từ chạng vạng tới sáng họ luôn đóng cửa, dù ai gọi thế nào họ cũng không mở cửa ban đêm, đàn ông không đi săn đêm, đàn bà thì không ra suối tắm gội, đi rừng thì luôn phải đi ở giữa, còn một mình họ không đi rừng. Ngoài ra họ còn phải mỗi tháng vào ngày rằm trăng sáng, họ phải treo một tảng thịt heo hoặc trâu bò ở sàn để cúng “ông” (tức con hổ)… anh kể rằng tục xa xưa là vậy.

Qua anh kể tôi mới biết nhiều về loài này, khi bắn nó xong, việc đầu tiên thợ săn già nhất phải đốt râu nó, và lấy dao cắt một mảng da ở trán nó, vì râu hổ rất độc, người ta vẫn đồn lây râu hổ, cắm vào củ măng chưa nhú, ngâm vào nước tiểu nó sẽ sinh ra một thứ giòi rất kinh khủng, người miền Trung Việt Nam kể là người cầm đồ thuốc độc dùng loại giòi đó phải không mọi người? (Ai biết về chuyện cầm đồ thuốc độc, xin chỉ giáo ạ). Còn cắt da ở trán nó là vì trên trán loài hổ có những vằn lông như chữ Vương, là Vua… người ta kỵ huý chữ đó… nhưng hổ săn ở rừng và quen máu người họ mới phải làm vậy.

Chiếc nanh hổ tôi vẫn còn giữ và đang đeo trên cổ, tôi không biết là công dụng chống hung, tà… như lời anh Khỉn nói, có hiệu nghiệm không, chỉ thấy là nó có tác dụng khi trẻ em nhỏ khóc đêm, người già nói bị trêu, mà treo ở chỗ nằm của trẻ, nó thôi khóc ngay, điều này tôi đã thử gần 10 nhóc rồi, bạn bè họ vẫn thường nhờ tôi, và nữa là những người bị vong nhập thấy cái răng này rúm người lại, vong ra ngay… nếu vong người nhà thì chân tay co quắp và ôm chặt lấy đầu mắt nhắm tịt không dám nhìn… tôi đã thử bốn lần, cũng có thể là do vô tình… không loại trừ nhé – chứ chưa chắc là do chiếc răng nanh này.

Tôi nghe anh Khỉn nói, đàn ông đeo răng nanh trên, còn đàn bà thì răng nanh dưới, răng nanh trên thì dài hơn và có đường gân như lưỡi dao ở giữa.

Chỉ có điều lạ là những chiếc nanh hổ đeo lâu, thường tự nứt vỡ thành từng mảnh, không riêng chiếc răng của tôi, và chỉ răng nanh trên mới nứt vỡ, còn răng dưới lại không sao…

Câu chuyện tôi kể đây, chỉ mang tính chất đọc cho vui ạ, tôi chỉ kể những chuyện bản thân mình đã trải qua hoặc nghe những người khác kể lại một cách nghiêm túc. Tôi không bắt các bạn phải tin vào bất cứ điều gì. Đơn giản chỉ là nghe cho vui thôi.

Mai rảnh tôi sẽ hầu chuyện quý vị tiếp.

Chào cả nhà, mong mọi người bình an.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 10

Xin chào các anh chị em, như đã hứa hôm qua, giờ được rảnh, tôi sẽ kể tiếp cho mọi người nghe tiếp một câu chuyện nhỏ. Câu chuyện này tôi trong cuộc và được nhìn thấy tận mắt, anh em tôi không biết đã nhìn thấy cái, bắt được thứ gì đêm đó. Kiến thức là vô hạn, mà sự hiểu biết là hữu hạn… nên có ai biết những thứ gì tương tự như tôi thấy xin giải thích thêm cho tôi ạ.
Năm 92 chúng tôi 9 anh em ở Pailin, Baat Dambang nơi tôi vừa dời đi hôm qua, chỗ này gần biên giới TL, sát tỉnh Chalthaburi, khi đó đang mùa mưa, mưa rất nhiều… có khi cả ngày lẫn đêm, rừng già, đường không có và lũ nhỏ liên tục xảy ra. Chúng tôi vào một khu nhà cũ lợp băng tôn khá kiên cố, tuy đã đổ nát hoang tàn rồi, nơi này khi trước Ponpot rút chạy đã lùa dân đi theo để dựng lên tập trung người dân ở đó. Có khá nhiều những căn cứ như này dọc từ hướng núi Cao me lai qua tới đây, trong những khu rừng già… giờ gần như đều bỏ hoang và đổ nát hoặc bị pháo dập tan tành hết.

Chúng tôi ở tạm nơi này để tránh mưa gió, thú rừng, và lũ vì vị trí của nơi này khá đắc địa, đó là khoảng rừng thưa, bằng phẳng, đủ độ cao để quan sát nhiều hướng phía dưới, ngay cạnh đó có một khe có một suối nước, mùa mưa nên nước rất nhiều tuy hơi đục…

Khu nhà này xưa là căn cứ cũ của pốt nên có hầm hào phòng ngự xung quanh rất cẩn thận… bỏ hoang lâu nên sạt lở và cây dại mọc um tùm, mìn cài dày đặc phía triền bên dưới…

Giữa những căn nhà có môt sân khá rộng, có bệ và cột như để treo cờ của chúng. Ngay lúc mới vào sau khi lục soát khắp nơi không thấy gì, dù vào chưa hết từng căn nhà vì quá nhiều… chúng tôi tập trung tại căn nhà ngay trước cây cột cờ giữa sân, chắc là nhà của những kẻ chỉ huy Ăngka vì được làm kiên cố hơn, có cả bàn ghế đóng bằng cây, và chỗ ngủ hẳn hoi, vương vãi trên nền vẫn còn những quần áo màu đen rách rưới bẩn thỉu dưới đất, hai tấm ảnh Pp và Mao treo bên trên đã nghiêng ngả nhưng chưa rơi xuống, những bức tường xung quanh bằng gỗ đã mục hết chân, cỏ và cây dại mọc cả vào trong nhà, có khá nhiều rắn ở đây, chúng tôi bắt được cả chục con có con dài tới 4m, anh em dỡ những vách gỗ của mấy căn nhà xung quanh đốt một đống lửa để nướng những con rắn ăn, ngồi hơ quần áo bị ướt mấy ngày… đang ngồi túm tụm thì hai thằng em xuống khe lấy nước chạy về thông báo, hình như có pốt anh ơi, bọn tôi nhanh chóng tản ra chia 3 mũi áp vào khe phía hai thằng em vừa về báo… kiểm tra khắp nơi, không thấy gì ca… tôi hỏi thằng em, nãy mày thấy gì em? Nó nói: Thằng S đi trước mang túi nước, em đi sau tìm xem có còn ít rau nào không, định hái về ăn, thì thấy xoạt cái rồi cả tiếng chó rừng chút chút nữa…(pot hay dùng ám hiệu như chó rừng kêu chút chút) hai thằng rõ ràng cùng thấy ba bốn bóng đen lủi ngay sườn khe chỗ bụi đóp gai kia anh… theo tay hai thằng chỉ, tôi nhảy qua khe nước bò sang đó, thận trọng ra hiệu anh em chú ý trên và dưới tôi, một thằng em tên G nữa bò theo tôi… Nhưng không có gì ở bên sườn đó cả, kiểm tra dấu vết cũng không có, cả sườn chắc trước kia bọn chúng phạt sạch rải mìn chống bộ binh nên giờ chỉ có cỏ tranh và lác chứ không có cây lớn, phía dưới là rừng khộp thưa và trống trải anh em tôi vừa quan sát vừa di chuyển xuống, thằng G nói nhỏ, dịch qua trái anh ơi, bên phải là baĩ mìn… vì bên trái là bờ khe nước, tôi vừa phải nhìn dưới chân sợ mìn vừa phải dòm xung quanh như thằng ăn trộm gà, tới hai hòn đá khá to, tôi nghi ngờ phía sau hòn đá, nên ra hiệu cho G vòng qua hai anh em hai bên… tuy nhiên, chả có gì phía sau hòn đá cả, nhìn dấu vết thì hoàn toàn không có người, quá kinh nghiệm về lần dấu vết rồi nên tôi băn khoăn nghĩ mơ hồ… hay… Chợt thằng G kêu khẽ, Ui… đm… anh ơi… tôi quay qua nó, nó chỉ xuống khúc dưới của khe… cơ man là xương, xương sườn còn nguyên hộp, xương ống, xương sống… tùm lum, cái đen cái trắng, cái vàng… đầu lâu, lớn nhỏ đủ cả, cả tóc nữa những túm tóc màu đen lẫn trong đất, cách chúng tôi chừng hơn mét… hai anh em nhìn một lúc rồi quay lên. Về lại bên này bờ đất, giơ tay báo yên… cả lũ tụm lại hỏi… Thấy gì không anh? Tôi nó Có, nhưng chết hết lâu rồi, chắc toàn là dân…

Cả bọn lục tục kéo về, tôi đi đầu tiên khi gần tới dãy nhà gần khe, thoáng thấy một bóng như thập thò ngay đầu căn nhà gỗ, thằng L phía sau tôi cũng nói, A ơi nó trên dãy nhà… tôi hô anh em, Vây… rồi cùng L rút dao găm phóng lên phia cửa trước dãy nhà, chúng tôi úp vòng quanh… nhưng ngẩn ra với nhau, vì chả thấy gì cả, tôi lờ mờ thấy gì đó “khai khai” (anh em tôi thường nói vui với nhau khi thấy hiện tượng tâm linh là thấy mùi khai khai, còn gặp kích thì thấy mùi khét khét) nên bảo anh em, Thôi, kệ mẹ nó đi… vào nướng rắn ăn rồi nghỉ, tối cắt gác…

Tất cả kéo vào nhà ngồi quanh đống lửa… cả bọn vừa ăn vừa quan sát xung quanh và căng mũi ngửi hít gió…

Tầm 4 giờ tôi đứng lên rủ thằng T đi một vòng xung quanh để nắm được vị trí cho rõ, không lát trời tối khó nhìn, ở rừng 5 giờ là tối rồi… T đi sau tôi, thỉnh thoảng dừng lại nghiêng ngó vào những căn nhà bỏ không, rồi lẩm bẩm bảo tôi… Đây khai phết đấy anh ạ. Tôi bảo nó, Ừ anh cũng thấy vậy, nãy tao nghi nghi lúc ở khe lên rồi, mà kệ mẹ nó… tối ngủ anh em thay nhau gác.

Lúc quay lại thì mấy thằng tản đi những căn nhà xung quanh vác về mấy tấm ván để kê nằm, thằng N hớn hở bảo tôi, anh ơi em thấy nhà bếp của tụi nó rồi a e mình xuống khu đó nằm ổn hơn, còn lành lắm, lò bếp còn nguyên… bọn tôi cùng xuống xem, đúng là hai căn bếp ăn này còn khá tốt, bọn tôi vác ván về quây lại và ghép làm chỗ nằm… thằng nào không nằm thì căng võng, rồi sắp chỗ ngủ cắt gác từ phía trong ra nhé, tôi giao hẹn. Trời đêm đó rả rích mưa suốt đêm, mệt nhưng tôi ngủ luôn thấp thỏm không ngon giấc, có cảm giác bất an kỳ lạ…

Hôm sau nắng hửng, cả lũ thằng thì nằm ngủ thằng thì chui vào những dãy nhà mò mẫm xem xét những thứ còn vứt lại trên nền, toàn bọn cứng cựa nên chúng không ngại và mò mè bất cứ chỗ nào, chứ nếu người thường nhất là các bạn hay đi phượt hay khám phá những nơi như này ở Cam thì không nên vào những nơi kiểu này vì rất dễ dính mìn đó.

Tôi nằm trên chiếc võng căng trong góc, nơi đó quan sát được cửa ra vào và cả phía ngoài nơi những gò đất công sự đắp cao, lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép… chợt có cảm giác gì đó rất lạ, nếu ai qua lính biết cảm giác bị người khác ngắm bắn như nào, giống mọi người thường nói “như có ai đang nhìn mình” vậy, tôi vẫn nằm im chỉ khẽ liếc mắt lên “soi” xung quanh… gian bếp rộng không có ai, nhưng phía bờ công sự bên ngoài, tôi điếng người… một bộ mặt ngay trên bờ hào nhìn tôi chằm chằm thật, xin thề… đó là một gương mặt đàn bà rõ ràng, tóc ngắn tới cằm, bù xù, ánh mắt vô cảm và đen sẫm gương mặt bẩn thỉu như bôi một lớp than nhem nhuốc… cai đầu cứ lắc lư lắc lư nhè nhẹ, và miệng hơi nhệch nhệch kỳ lạ… phía dưới người thì mờ mờ đen xỉn… đoán là “thứ gì đó” nên tôi nheo mắt lại vờ không thấy để kín đáo nhìn cho kỹ, vì theo lời nhiều người dạy, muốn nhìn “họ” thì đừng nhìn chằm chằm mà nên nheo mắt lại giảm bớt ánh sáng, vì mắt con người tất sáng và có tinh… như khi bạn đi săn, bạn có nấp kín và chỉ nằm im quan sát bằng mắt thôi, chim thú thấy ánh mắt bạn là bung chạy ngay chứ chưa cần thấy rõ cả người…

Cái đầu đó cứ thụt thò thụt thò ngay bờ đất… vài phút sau nó thụt hẳn xuống, tôi bật khỏi võng quăng sổ lao ra chỉ chưa tới chục bước chân… nhưng sau bờ hào đó không có gì cả cách tầm hai mét là lòng hào, nhưng không hề có dấu vết đột nhập… hoang mang. Đây không phải lần đầu tôi thấy những hình ảnh đó, những hình ảnh lạ lùng, có khi nhìn qua ống nhòm từ rất xa, có khi thấp thoáng cách chừng chục bước chân, có lần gần nhất là đối diện bên bàn ngồi uông nước…

Tôi tìm thằng T, một thằng em rất biết về những chuyện như này, nó nói, đầy đây anh ạ.

Anh em tôi ăn uống xong vác thêm cây cho vào đống lửa ngồi tán dóc một lúc rồi tùy nghi, tùy ngủ thức… chỉ còn bốn anh em tôi ngồi chia nhau thuốc lá hút, mưa tạnh từ sáng, ngoài trời trăng mờ mờ, đột nhiên thằng G lấy ngón chân bấm vào chân tôi, liếc nhìn nó, theo ánh mắt nó đá ra hai dãy bếp lò cũ… tôi thấy một hai bóng đen đen bò bò… thập thò, rồi lúc sau chợt mất hút…

Tất cả bốn anh em cùng thấy nhưng bọn tôi đều im lặng giả đò như không thấy gì… ngồi thêm lúc nữa, mấy anh em đi ngủ…

Tôi ít ngủ nên gác đầu tới 2/3 giờ sáng tôi mệt thì mới gọi anh em dậy còn không mệt tôi có thể thức suốt đêm gác hộ anh em khác, nằm trên võng lần này tôi mắc võng chéo lại vị trí buổi sáng, chỗ này nhìn ra phía dãy bếp lò, tôi nằm im quan sát, nhưng không thấy gì, cứ suy nghĩ lan man rồi không để ý tới cái bếp… tầm hai giờ hơn tôi chợt giật nảy người suýt lộn xuống võng, vì ngay trước mặt tôi lố nhố một đám họ đứng ngay bên cạnh đống lửa đã tàn chỉ còn than đỏ của bọn tôi… đen thui, gầy guộc, tóc tai bù xù… người tôi lạnh toát, gai ốc, tóc lông dựng ngược hết, bàng hoàng mất cả gần phút đồng hồ… cứng người, chợt nghe hai ba tiếng tắc tắc như thạch sùng, (đó là ám hiệu của anh em gọi nhau khi nguy hiểm xem ai còn thức không) tôi tắc tắc lại, hóa ra bốn năm thằng còn thức, tôi hét… Vồ, lập tức gần như cả lũ bung dậy… đám người đó tóe ra uốn éo kỳ lạ… ba thằng lao ra cửa tôi lao theo, thì đã thấy thăng T đứng ngay cửa bếp lò cũ nó kêu… đây rồi đây rồi… bọn tôi cùng nhào tới soi đèn vào trong thì không thấy gì… lại thấy trong chỗ ngủ thấy tiếng thằng G kêu, đm mày chạy lên mây… nằm im… tất cả lại chạy vào soi đèn… trong một góc thằng G đang nằm lăn lộn ôm một mớ gì đen thui, bọn tôi xô cả vào… tôi chưa biết đó là thứ gì nên hét anh em, chốt cửa ngoài có hai thằng chặn phia cửa lập tức, mấy anh em vào chỗ G, thằng T nhảy vào đè xuống cùng G luôn miệng hỏi tôi… bắt không anh, bắt không anh?? Tôi soi đèn vào nhưng xin thề với mọi người là đó chi là cái gì như cái chăn rách màu đen bẩn thỉu… chứ không phaỉ là người hay “thứ gì đó” mà tôi nghĩ… tôi bảo chúng nó thôi bỏ ra đi có cái đ gì đâu, rồi lôi thằng G dậy nó thở hồng hộc, người thối um bẩn bê bết… mắt long sòng sọc bảo em rình từ tối nên vồ trúng ngay… tôi hét thằng T thôi Thắng ơi bỏ ra đi… nó đứng dậy quay lại cười nhăn nhở hỏi tôi… thôi hả a… bọn tôi xúm vào soi đèn, kỳ lạ nó chi là một cái chăn cũ rách màu đen vừa ướt vừa thối chứ không phải thứ gì khác… thằng nọ hỏi thằng kia của nợ này ở đâu ra, ai tha vào đây… tất cả nhìn nhau… có ai mang vào đâu??? Thằng G thì cứ khăng khăng em vồ được mà anh nó còn giãy mạnh lắm… rồi xông vào soi đèn và lẩm bẩm… ơ… đm thế cái này là cái gì nhỉ. T chỉ cười cười không nói gì, tôi bảo thôi ra khe tắm đi, chuyển ổ lên chỗ cũ… lúc đó cả bọn mới để ý thằng G người thối um đen thui như chui trong cống ra…

Mấy hôm sau chỉ có tôi và G với T tôi hỏi thằng G, mày vồ trúng nó thật á, G bảo, thật mà anh… a T vào sau giữ cùng em a T biết đấy nó thở khè khè thối um nhỉ, thằng T chi cười cười không nói gì…

Chuyện qua lâu rồi, nhưng anh em tôi thỉnh thoảng vẫn nhắc lại với nhau.

Tôi tin là em tôi thấy “gì đó” vì chúng tôi gắn bó hơn ruột thịt và không đùa giỡn tầm bậy khi ở trong rừng đêm bao giờ.

Tôi không biết đó là thứ gì, vì lúc t nhìn và soi đèn vào nó chỉ như một tấm chăn rách và rất hôi thối thôi.

Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 11

Hôm nay được ngủ nghỉ ở Khách sạn hẳn hoi, và chiều còn được mời ăn thịt heo rừng… tối thì tôi lại không ngủ được, vì nói thật nằm võng và nền đất quen rồi giờ nằm đệm êm quá nó tròng trành khó ngủ, tính kể cho mọi người nghe câu chuyện về đi săn thú rừng ở Lào, nhưng sực nhớ nay là ngày Halowin, ngày lễ của các “bạn ấy” nên xin kể vài mẩu chuyện nhỏ của tôi, và những người anh em tôi, mời các bạn đọc đỡ buồn nhé.
Chuyện của hai người em tôi.

Năm 1991 hai em tôi đóng quân tại Linh Sơn, ĐH, TN. Nơi này vùng trung du phía Bắc, một lần hai thằng nó rủ thêm 3 thằng nữa leo tường trốn ra dân đi “tán gái”… nửa đêm mới mò về đơn vị, lúc đó ở nơi đó tuy gần dân nhưng còn vắng vẻ lắm, khi đi qua cây cầu treo, tới ngã ba đường cả bọn gặp một thằng bé đang đứng khóc, cả bọn xúm vào hỏi han thăng bé xem nhà nó ở đâu, sao lại đứng đây khóc, nó chỉ nói nó đi lạc đường, và chỉ tay về phía trước… Thấy cùng hướng đi về đơn vị nên mấy thằng quyết định đưa nó về, tính là đến nơi nào có nhà dân thì đưa cho người dân nhờ họ tìm hộ nhà nó, may ra họ biết, vì dân đây họ có thể biết nhà nó, và nó là con cái ai…

Đưa nó đi một đoạn, nó lại khóc kêu đau chân… mấy thằng lại phải thay nhau cõng nó, tới nhà nào nó cũng nói… Không phải, nhà cháu trên kia cơ. Cả bọn bảo nhau, Thôi, chắc nó nhớ đường về nhà nó rồi, chịu khó cõng nó về tận nhà nó cho chắc…

Tới nhà nào nó cũng lắc đầu nói chưa tới, mệt quá thay nhau, tới lượt một thằng em tôi cõng nó…

Em tôi kể lại, trời mờ mờ trăng đêm lạnh lạnh vậy mà cõng nó nặng vã mồ hôi anh ạ, đi một đoạn em tụt lại đằng sau, mấy thằng kia đi trước, em nghe nó thở phì phì trên lưng em, em trêu nó… Tao cõng mày tao mệt tao còn không thở mà mày ngồi trên lưng tao sao thở mạnh thế con… Nó không nói gì, tới khi đi qua một bụi tre ven đường thằng em bỗng thấy thằng bé nặng kinh khủng… nó định gọi mấy thằng đằng trước cõng hộ, nhưng không thể cất lời vì cảm giác cổ như bị chặn, nó hỏi thằng bé… Sao mày nặng thế con? Rồi nghe tiếng loẹt xoẹt phía sau, nó cố ngoái đầu lại thì thấy thứ gì đó lê lết lòng thòng sau lưng… nhìn kỹ lại hóa ra đôi chân thằng nhỏ… nó dài tới mấy mét và đang kéo lê trên đường, kinh hãi tột độ, nó vội hất thăng nhỏ này xuống nhưng không được, vì cúi xuống ngực nó thấy tay thằng bé quấn quanh cổ nó tới hai ba vòng, mềm ướt nhớp nháp và như một con rắn… lúc này thằng bé con cười khìii… khìiii… khìii tận trên đầu nó và thè lưỡi ra liếm mặt nó… nó quỵ xuống đất và gào không ra hơi chỉ nghe như con chó bị buộc mõm kêu, mấy thằng kia vội quay lại, vì lính đặc công thính lắm… cả lũ hồn xiêu phách tán khi chứng kiến thằng bé con chân tay nghều ngào vừa bò vào bụi tre ven đường vừa ngoái cổ ra nhe răng cười trắng nhởn…

Và kỷ lục thế giới về chạy nước rút được lập… cả bọn đua hết tốc lực về đơn vị, thẳng cổng chính, thay vì trèo tường vào… và rống lên như bò, mặt không thằng nào còn miếng máu.

Ngay hôm sau cả lũ bị kỷ luật phải đi hốt phân và cuốc đất trồng rau. Hai thằng trong số năm thằng đó vừa kể lại cho tôi nghe được 10 phút, chúng nó vẫn nằm đây mặt vẫn nghệt ra kinh hãi khi nhớ lại chuyện cũ này.

Chuyện thứ hai. Của một thằng em nữa, ba nó làm nghề chạy xe lam, nhà nó ở Đất Đỏ, BR…

Hồi đó em mới học lớp 8 (tuổi nó 1974 không có lớp 9 như giờ) đang ôn thi vào lớp 10, em hay dậy sớm học bài và phụ ông già em chạy xe… hôm đó ổng nói dì Ba Thứ hẹn ổng chở cho chuyến rau sớm ra chợ, đặng về chở khách sau…

Em lấy xe chất rau chạy ra chợ trước cho ổng ngủ thêm chút lát quay về ổng chạy tiếp, em lơ…

Lúc ở chợ về, em gặp một cô vẫy quá giang, cô bận đồ màu đen đội nón vải sẫm sẫm màu, cổ lên ngồi kế em, cạnh ghế lái… cổ còn khen em nhỏ mà siêng dữ ha, chạy xe phụ ba sớm vậy con…

Đi được đoạn, lại có hai chú vẫy xe, nhìn bận đồ xanh xanh như bộ đội, hai chú lên xe ngồi băng sau, em hỏi, Hai chú về đâu hai chú? Hai ba lần thấy hai ổng không trả lời trả vốn gì, em dòm qua gương thấy một ông như có nửa khuôn mặt thôi, còn một ông người lại mờ mờ, hãi qua em nói cô, Cô cô… cô dòm kìa chú kia như bị sao ở mặt vâỵ cô… cũng không thấy cổ nói gì nữa, em nghe tiếng khọt khọt, quay qua cô… Trời, cổ không có cái đầu… chỉ có cái cần cổ phát ra tiếng khọt khọt…

Thế là em hét, nghe cái rèooo… xe liệng ngang mé ruộng cặp con lộ, em văng ra ngoài, chỉ xây xát chút xíu, xe cũng không hư gì… mấy người đi chợ sớm dừng lại đỡ em dậy, chạy về gọi ba em, Con ông đụng xe kìa…

Ba má em chạy tới nơi, biết chuyện em kể lại, ba không nói gì đưa em về.

Về nhà em mới hoàn hồn. Em nghe ba nói nhỏ với má em, mấy “người” hôm bà không cho họ quá giang đó, bà bảo sao nhìn họ lạ lạ, kỳ kỳ đó… má em nói, Chắc họ giận tui à…

Sau đó thằng em không còn dám chạy xe sớm một mình nữa.

Chuyện thứ 3. Của ông nội Lính Bắn Tỉa, đang nằm đây chờ vợ gửi đt mới, vì đt thông minh đã ẳng sau khi tắm mưa, giờ dùng đt ngu nên không thể lên mạng được.

Năm em học lớp 7, vì nhà em ở trong sâu, không có trường cấp 2 – 3 nên phải ra nhà ông trẻ em (là em trai của ông nội) ở trọ đó đi học. Một lần cả nhà đi làm hết có em ở nhà, học xong em nằm ngủ ngay sàn phơi bên ngoài (nhà sàn thường có một sàn gỗ bên ngoài) đang ngủ em thấy như con gì cắn rất đau ở chân và bụng, em mở mắt ra không thấy gì cả, vừa nhắm mắt lại em thấy như có ai lấy tay úp lên mặt mình lạnh ngắt, nó bóp rất chặt, như kiểu muốn bịt mắt miệng em, rồi bóp cổ… lúc đó khỏe lắm, nên em giãy giụa mạnh để bật người dậy… em thấy rõ ràng một bà già người lọm xọm gìa lắm rồi dễ tới trăm tuổi, tóc bà ấy rụng hết, răng cũng rụng, miệng bà ấy há ra đỏ ngòm… bà ấy cao lắm, cúi xuống chỉ mặt em nói, Cháu thằng C phải không (ông nội em tên C) tao giết cháu mày, mày dám đuổi tao à, rồi bà đó thò tay như giật mấy tờ giấy gì dán trên người bà ấy vo lại ném vào người em, lạ là cục giấy thôi mà em đau lắm, cố mà không kêu được… mãi em mới bật dậy được, em vơ ngay dao thái chuối cho lợn ăn, to bản, dài… lia một đường, bà đó uốn người lại mà không đứt, cũng không chảy máu, em nghĩ chết rồi, bà này là ma rồi, và em không biết mình đang tỉnh hay ngủ mơ, em cứa dao vào tay thấy đau thấy chảy máu… biết là tỉnh, nên em cầm dao bằng cả hai tay, bổ một phát từ đỉnh đầu bà ấy xuống, bà ấy ôm đầu hét mà em điếc hết tai, ù đặc luôn, mắt hoa luôn… lúc sau mới trấn tĩnh, không thấy bà đó đâu nữa, em cầm dao chạy xuống sàn, nhìn gầm sàn không có, em nghĩ bà đó chạy vào nhà, em cầm dao chạy ra đường đứng, không vào nhà nữa, ai đi qua cũng hỏi sao lại cầm dao đứng đây… em nói đợi ông em. Không biết lúc đó sao em lại nói vậy, như có hẹn với ông em vậy…

Rồi nửa tiếng sau, bố em chở ông em bằng xe minkho đến thật. Ông em phải vào nhà làm phép, rồi phép quanh nhà nữa, chỗ bị cắn ở chân và bụng nổi lên như những lằn đỏ rất đau, và trên người nổi thêm những vết đỏ chỗ bà đó ném cục giấy vào nữa, đau như bị ai ném đá vào vậy.

Sau đấy em mới nghe bố em kể, bà đó chết rồi, bà có ma gà và ám người nhà mà ông em đến cúng cho, bà đó rất mạnh nên mấy thầy không làm gì được, phải gọi ông em tới… đang cúng thì vong bay ra… bà bị vong nhập ngồi dậy được tý thì tự nhiên ôm bung với đầu chỉ vào mặt ông em nói… Cháu mày chém tao… xong hét gào ghê lắm, ông em trấn vội rồi sai bố em chở chạy thật nhanh ra nhà ông trẻ em vì em đang ở đó.

Sau vụ đó, gà, lợn nhà em ở nhà không sao, ra khỏi đất nhà em là chết lăn quay, trâu cũng vậy… ông em phải vào núi cúng ba ngày, đang cúng ngã bật ngửa ra đổ cả máu mũi máu mồm…

Sau ông bảo đã bắt được bà đó rồi, các chú em cầm cái ống vầu, nút bằng giâý bùa, cho vào đống lửa đốt từ tầm 3 giờ sáng tới chưa hôm sau nó mới cháy hết thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó hét oe oé trong đống lửa…



Tôi không biết thực hư câu chuyện này ra sao, chỉ nghe qua lời em tôi kể lại, nhưng tôi tin là em tôi không nói dối, vì bản chất con người nó rất ngay thẳng.

Còn chuyện sau cùng là chuyện của tôi.

Một lần, đi công việc, tôi ở nhà khách tại đường Cộng hòa, Tân Bình. Hôm đó tôi có hẹn một vài anh em khác, anh em mời tôi tới một nhà hàng ở quận 1 ăn uống. Anh em lâu không gặp, nói chuyện tới khuya muộn lắm, tầm 1 giờ, tôi đi taxi về nhà khách lúc đó đã đóng cửa, ngại làm phiền anh em đang ngủ… tôi quyết định không về đó nữa.

Tôi tìm đại một nhà nghỉ cách đó chừng cây số để nghỉ tạm, sáng về. Lúc từ quán về tôi có mua thêm hai con cua to cho anh em ở nhà, lếch thếch xách bọc đồ ăn vào nhà nghỉ, tắm rửa qua qua rồi đi nghỉ, nhà nghỉ này tôi có cảm giác khá lạ, ngột ngạt và âm u sao đó, ngay phía ngoài bên phải có ngôi miếu Liệt sĩ, tôi vẫn nhớ nơi này, nhưng không tiện nói.

Khi lên giường ngủ tôi tắt đèn, bật đèn nhà vệ sinh thay đèn ngủ, cho dễ quan sát, vừa chợp mắt đc chừng tiếng đồng hồ, trong cảm giác bồn chồn… tôi chợt nghe những tiếng động nhẹ loạt soạt… vẫn nằm im vờ ngủ tôi hé mắt quan sát. Trước mặt tôi, dưới chiếc tivi treo tường là chiếc bàn nhỏ, nơi tôi để hai túi đồ ăn, có một bóng người đang cúi lom khom, như đang ngưỉ túi đồ ăn.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, nếu như là người thường thì lúc đó họ không thể nghe thấy và biết tôi ngồi dậy…

Bóng người quay phắt lại. Đó là một người lính giải phóng. Một chân đi dép, một chân không… bộ quần áo rách rưới cháy nham nhở… khuôn mặt đen thẫm, người anh như run run từng cơn… tôi im lặng nhìn anh, chìa tay như ra hiệu mời anh… anh đứng im… tới cả phút đồng hồ, khi tôi nhoài người lấy thuốc lá trong túi quần vứt kế bên đầu giường (mục đích châm thuốc cho anh) khi quay lại, anh không còn ở đó, tôi bật quẹt châm hai điếu thuốc lá, để một điếu lên chiếc gạt tàn ngay bàn đó, và hút một điếu…

Hút xong điếu thuốc, tôi ngồi dậy mặc quần áo, xỏ giầy mở cửa bước ra ngoài, qua bên đường, mua một chai rượu nhỏ, một đĩa cơm tấm. Quay vào phòng, tôi để đĩa cơm lên bàn, muỗng nĩa bày cẩn thận, mở nút chai rượu rót ra ly, châm thêm điếu thuốc lá để lên gạt tàn, đứng nghiêm cúi đầu… rồi lặng lẽ ra khỏi phòng khép hờ cánh cửa.

Thấy tôi ra ngoài tính tiền phòng, cô chủ nhà nghỉ và một cô nữa như là chị em ruột, vì khá giống nhau… tần ngần hỏi tôi, sao mua cơm mà không ăn lại đi ngay. Tôi chỉ nói, Con trả tiền cơm rồi, con mời họ, lát sáng cô trả muỗng dĩa đồ hộ con cho quán cơm cô nhé. Hai cô bối rối hỏi tôi… Ủa… ủa… vậy con nhìn thấy họ hả con, con nhìn thấy vậy có cách nào để họ đi không con, cô mời họ đi rồi mà họ không đi, con không sợ họ vậy con giúp cô được không… Tôi chỉ nói, Vâng, con nhìn thấy họ, và con cũng là một người lính… nên không thể giúp gì được cho cô cô ạ!


Chuyện xảy ra lâu rồi, nghĩ lại vẫn có cảm giác xót xa cho số phận những người lính nằm lại nơi đất khách xa lạ… nhưng vẫn là Tổ quốc của mình.
 

Lạc Trôi 88

Yếu sinh lý
Phần 11

Hôm nay được ngủ nghỉ ở Khách sạn hẳn hoi, và chiều còn được mời ăn thịt heo rừng… tối thì tôi lại không ngủ được, vì nói thật nằm võng và nền đất quen rồi giờ nằm đệm êm quá nó tròng trành khó ngủ, tính kể cho mọi người nghe câu chuyện về đi săn thú rừng ở Lào, nhưng sực nhớ nay là ngày Halowin, ngày lễ của các “bạn ấy” nên xin kể vài mẩu chuyện nhỏ của tôi, và những người anh em tôi, mời các bạn đọc đỡ buồn nhé.
Chuyện của hai người em tôi.

Năm 1991 hai em tôi đóng quân tại Linh Sơn, ĐH, TN. Nơi này vùng trung du phía Bắc, một lần hai thằng nó rủ thêm 3 thằng nữa leo tường trốn ra dân đi “tán gái”… nửa đêm mới mò về đơn vị, lúc đó ở nơi đó tuy gần dân nhưng còn vắng vẻ lắm, khi đi qua cây cầu treo, tới ngã ba đường cả bọn gặp một thằng bé đang đứng khóc, cả bọn xúm vào hỏi han thăng bé xem nhà nó ở đâu, sao lại đứng đây khóc, nó chỉ nói nó đi lạc đường, và chỉ tay về phía trước… Thấy cùng hướng đi về đơn vị nên mấy thằng quyết định đưa nó về, tính là đến nơi nào có nhà dân thì đưa cho người dân nhờ họ tìm hộ nhà nó, may ra họ biết, vì dân đây họ có thể biết nhà nó, và nó là con cái ai…

Đưa nó đi một đoạn, nó lại khóc kêu đau chân… mấy thằng lại phải thay nhau cõng nó, tới nhà nào nó cũng nói… Không phải, nhà cháu trên kia cơ. Cả bọn bảo nhau, Thôi, chắc nó nhớ đường về nhà nó rồi, chịu khó cõng nó về tận nhà nó cho chắc…

Tới nhà nào nó cũng lắc đầu nói chưa tới, mệt quá thay nhau, tới lượt một thằng em tôi cõng nó…

Em tôi kể lại, trời mờ mờ trăng đêm lạnh lạnh vậy mà cõng nó nặng vã mồ hôi anh ạ, đi một đoạn em tụt lại đằng sau, mấy thằng kia đi trước, em nghe nó thở phì phì trên lưng em, em trêu nó… Tao cõng mày tao mệt tao còn không thở mà mày ngồi trên lưng tao sao thở mạnh thế con… Nó không nói gì, tới khi đi qua một bụi tre ven đường thằng em bỗng thấy thằng bé nặng kinh khủng… nó định gọi mấy thằng đằng trước cõng hộ, nhưng không thể cất lời vì cảm giác cổ như bị chặn, nó hỏi thằng bé… Sao mày nặng thế con? Rồi nghe tiếng loẹt xoẹt phía sau, nó cố ngoái đầu lại thì thấy thứ gì đó lê lết lòng thòng sau lưng… nhìn kỹ lại hóa ra đôi chân thằng nhỏ… nó dài tới mấy mét và đang kéo lê trên đường, kinh hãi tột độ, nó vội hất thăng nhỏ này xuống nhưng không được, vì cúi xuống ngực nó thấy tay thằng bé quấn quanh cổ nó tới hai ba vòng, mềm ướt nhớp nháp và như một con rắn… lúc này thằng bé con cười khìii… khìiii… khìii tận trên đầu nó và thè lưỡi ra liếm mặt nó… nó quỵ xuống đất và gào không ra hơi chỉ nghe như con chó bị buộc mõm kêu, mấy thằng kia vội quay lại, vì lính đặc công thính lắm… cả lũ hồn xiêu phách tán khi chứng kiến thằng bé con chân tay nghều ngào vừa bò vào bụi tre ven đường vừa ngoái cổ ra nhe răng cười trắng nhởn…

Và kỷ lục thế giới về chạy nước rút được lập… cả bọn đua hết tốc lực về đơn vị, thẳng cổng chính, thay vì trèo tường vào… và rống lên như bò, mặt không thằng nào còn miếng máu.

Ngay hôm sau cả lũ bị kỷ luật phải đi hốt phân và cuốc đất trồng rau. Hai thằng trong số năm thằng đó vừa kể lại cho tôi nghe được 10 phút, chúng nó vẫn nằm đây mặt vẫn nghệt ra kinh hãi khi nhớ lại chuyện cũ này.

Chuyện thứ hai. Của một thằng em nữa, ba nó làm nghề chạy xe lam, nhà nó ở Đất Đỏ, BR…

Hồi đó em mới học lớp 8 (tuổi nó 1974 không có lớp 9 như giờ) đang ôn thi vào lớp 10, em hay dậy sớm học bài và phụ ông già em chạy xe… hôm đó ổng nói dì Ba Thứ hẹn ổng chở cho chuyến rau sớm ra chợ, đặng về chở khách sau…

Em lấy xe chất rau chạy ra chợ trước cho ổng ngủ thêm chút lát quay về ổng chạy tiếp, em lơ…

Lúc ở chợ về, em gặp một cô vẫy quá giang, cô bận đồ màu đen đội nón vải sẫm sẫm màu, cổ lên ngồi kế em, cạnh ghế lái… cổ còn khen em nhỏ mà siêng dữ ha, chạy xe phụ ba sớm vậy con…

Đi được đoạn, lại có hai chú vẫy xe, nhìn bận đồ xanh xanh như bộ đội, hai chú lên xe ngồi băng sau, em hỏi, Hai chú về đâu hai chú? Hai ba lần thấy hai ổng không trả lời trả vốn gì, em dòm qua gương thấy một ông như có nửa khuôn mặt thôi, còn một ông người lại mờ mờ, hãi qua em nói cô, Cô cô… cô dòm kìa chú kia như bị sao ở mặt vâỵ cô… cũng không thấy cổ nói gì nữa, em nghe tiếng khọt khọt, quay qua cô… Trời, cổ không có cái đầu… chỉ có cái cần cổ phát ra tiếng khọt khọt…

Thế là em hét, nghe cái rèooo… xe liệng ngang mé ruộng cặp con lộ, em văng ra ngoài, chỉ xây xát chút xíu, xe cũng không hư gì… mấy người đi chợ sớm dừng lại đỡ em dậy, chạy về gọi ba em, Con ông đụng xe kìa…

Ba má em chạy tới nơi, biết chuyện em kể lại, ba không nói gì đưa em về.

Về nhà em mới hoàn hồn. Em nghe ba nói nhỏ với má em, mấy “người” hôm bà không cho họ quá giang đó, bà bảo sao nhìn họ lạ lạ, kỳ kỳ đó… má em nói, Chắc họ giận tui à…

Sau đó thằng em không còn dám chạy xe sớm một mình nữa.

Chuyện thứ 3. Của ông nội Lính Bắn Tỉa, đang nằm đây chờ vợ gửi đt mới, vì đt thông minh đã ẳng sau khi tắm mưa, giờ dùng đt ngu nên không thể lên mạng được.

Năm em học lớp 7, vì nhà em ở trong sâu, không có trường cấp 2 – 3 nên phải ra nhà ông trẻ em (là em trai của ông nội) ở trọ đó đi học. Một lần cả nhà đi làm hết có em ở nhà, học xong em nằm ngủ ngay sàn phơi bên ngoài (nhà sàn thường có một sàn gỗ bên ngoài) đang ngủ em thấy như con gì cắn rất đau ở chân và bụng, em mở mắt ra không thấy gì cả, vừa nhắm mắt lại em thấy như có ai lấy tay úp lên mặt mình lạnh ngắt, nó bóp rất chặt, như kiểu muốn bịt mắt miệng em, rồi bóp cổ… lúc đó khỏe lắm, nên em giãy giụa mạnh để bật người dậy… em thấy rõ ràng một bà già người lọm xọm gìa lắm rồi dễ tới trăm tuổi, tóc bà ấy rụng hết, răng cũng rụng, miệng bà ấy há ra đỏ ngòm… bà ấy cao lắm, cúi xuống chỉ mặt em nói, Cháu thằng C phải không (ông nội em tên C) tao giết cháu mày, mày dám đuổi tao à, rồi bà đó thò tay như giật mấy tờ giấy gì dán trên người bà ấy vo lại ném vào người em, lạ là cục giấy thôi mà em đau lắm, cố mà không kêu được… mãi em mới bật dậy được, em vơ ngay dao thái chuối cho lợn ăn, to bản, dài… lia một đường, bà đó uốn người lại mà không đứt, cũng không chảy máu, em nghĩ chết rồi, bà này là ma rồi, và em không biết mình đang tỉnh hay ngủ mơ, em cứa dao vào tay thấy đau thấy chảy máu… biết là tỉnh, nên em cầm dao bằng cả hai tay, bổ một phát từ đỉnh đầu bà ấy xuống, bà ấy ôm đầu hét mà em điếc hết tai, ù đặc luôn, mắt hoa luôn… lúc sau mới trấn tĩnh, không thấy bà đó đâu nữa, em cầm dao chạy xuống sàn, nhìn gầm sàn không có, em nghĩ bà đó chạy vào nhà, em cầm dao chạy ra đường đứng, không vào nhà nữa, ai đi qua cũng hỏi sao lại cầm dao đứng đây… em nói đợi ông em. Không biết lúc đó sao em lại nói vậy, như có hẹn với ông em vậy…

Rồi nửa tiếng sau, bố em chở ông em bằng xe minkho đến thật. Ông em phải vào nhà làm phép, rồi phép quanh nhà nữa, chỗ bị cắn ở chân và bụng nổi lên như những lằn đỏ rất đau, và trên người nổi thêm những vết đỏ chỗ bà đó ném cục giấy vào nữa, đau như bị ai ném đá vào vậy.

Sau đấy em mới nghe bố em kể, bà đó chết rồi, bà có ma gà và ám người nhà mà ông em đến cúng cho, bà đó rất mạnh nên mấy thầy không làm gì được, phải gọi ông em tới… đang cúng thì vong bay ra… bà bị vong nhập ngồi dậy được tý thì tự nhiên ôm bung với đầu chỉ vào mặt ông em nói… Cháu mày chém tao… xong hét gào ghê lắm, ông em trấn vội rồi sai bố em chở chạy thật nhanh ra nhà ông trẻ em vì em đang ở đó.

Sau vụ đó, gà, lợn nhà em ở nhà không sao, ra khỏi đất nhà em là chết lăn quay, trâu cũng vậy… ông em phải vào núi cúng ba ngày, đang cúng ngã bật ngửa ra đổ cả máu mũi máu mồm…

Sau ông bảo đã bắt được bà đó rồi, các chú em cầm cái ống vầu, nút bằng giâý bùa, cho vào đống lửa đốt từ tầm 3 giờ sáng tới chưa hôm sau nó mới cháy hết thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó hét oe oé trong đống lửa…



Tôi không biết thực hư câu chuyện này ra sao, chỉ nghe qua lời em tôi kể lại, nhưng tôi tin là em tôi không nói dối, vì bản chất con người nó rất ngay thẳng.

Còn chuyện sau cùng là chuyện của tôi.

Một lần, đi công việc, tôi ở nhà khách tại đường Cộng hòa, Tân Bình. Hôm đó tôi có hẹn một vài anh em khác, anh em mời tôi tới một nhà hàng ở quận 1 ăn uống. Anh em lâu không gặp, nói chuyện tới khuya muộn lắm, tầm 1 giờ, tôi đi taxi về nhà khách lúc đó đã đóng cửa, ngại làm phiền anh em đang ngủ… tôi quyết định không về đó nữa.

Tôi tìm đại một nhà nghỉ cách đó chừng cây số để nghỉ tạm, sáng về. Lúc từ quán về tôi có mua thêm hai con cua to cho anh em ở nhà, lếch thếch xách bọc đồ ăn vào nhà nghỉ, tắm rửa qua qua rồi đi nghỉ, nhà nghỉ này tôi có cảm giác khá lạ, ngột ngạt và âm u sao đó, ngay phía ngoài bên phải có ngôi miếu Liệt sĩ, tôi vẫn nhớ nơi này, nhưng không tiện nói.

Khi lên giường ngủ tôi tắt đèn, bật đèn nhà vệ sinh thay đèn ngủ, cho dễ quan sát, vừa chợp mắt đc chừng tiếng đồng hồ, trong cảm giác bồn chồn… tôi chợt nghe những tiếng động nhẹ loạt soạt… vẫn nằm im vờ ngủ tôi hé mắt quan sát. Trước mặt tôi, dưới chiếc tivi treo tường là chiếc bàn nhỏ, nơi tôi để hai túi đồ ăn, có một bóng người đang cúi lom khom, như đang ngưỉ túi đồ ăn.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, nếu như là người thường thì lúc đó họ không thể nghe thấy và biết tôi ngồi dậy…

Bóng người quay phắt lại. Đó là một người lính giải phóng. Một chân đi dép, một chân không… bộ quần áo rách rưới cháy nham nhở… khuôn mặt đen thẫm, người anh như run run từng cơn… tôi im lặng nhìn anh, chìa tay như ra hiệu mời anh… anh đứng im… tới cả phút đồng hồ, khi tôi nhoài người lấy thuốc lá trong túi quần vứt kế bên đầu giường (mục đích châm thuốc cho anh) khi quay lại, anh không còn ở đó, tôi bật quẹt châm hai điếu thuốc lá, để một điếu lên chiếc gạt tàn ngay bàn đó, và hút một điếu…

Hút xong điếu thuốc, tôi ngồi dậy mặc quần áo, xỏ giầy mở cửa bước ra ngoài, qua bên đường, mua một chai rượu nhỏ, một đĩa cơm tấm. Quay vào phòng, tôi để đĩa cơm lên bàn, muỗng nĩa bày cẩn thận, mở nút chai rượu rót ra ly, châm thêm điếu thuốc lá để lên gạt tàn, đứng nghiêm cúi đầu… rồi lặng lẽ ra khỏi phòng khép hờ cánh cửa.

Thấy tôi ra ngoài tính tiền phòng, cô chủ nhà nghỉ và một cô nữa như là chị em ruột, vì khá giống nhau… tần ngần hỏi tôi, sao mua cơm mà không ăn lại đi ngay. Tôi chỉ nói, Con trả tiền cơm rồi, con mời họ, lát sáng cô trả muỗng dĩa đồ hộ con cho quán cơm cô nhé. Hai cô bối rối hỏi tôi… Ủa… ủa… vậy con nhìn thấy họ hả con, con nhìn thấy vậy có cách nào để họ đi không con, cô mời họ đi rồi mà họ không đi, con không sợ họ vậy con giúp cô được không… Tôi chỉ nói, Vâng, con nhìn thấy họ, và con cũng là một người lính… nên không thể giúp gì được cho cô cô ạ!


Chuyện xảy ra lâu rồi, nghĩ lại vẫn có cảm giác xót xa cho số phận những người lính nằm lại nơi đất khách xa lạ… nhưng vẫn là Tổ quốc của mình.
Viết nữa cũng đéo ai thèm đọc dăm ba cái truyện xạo lồn của mày đâu ;)))
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 12

Chủ nhật rảnh, xin kể một câu chuyện cũ cho mọi người nghe ạ. Toàn bộ câu chuyện tôi không được chứng kiến, nhưng được thấy tận mắt những thời khắc kinh khủng diễn ra trong đó.
Năm 95 tôi ở Phnum samkoh, một tỉnh ven biển giáp tỉnh Trat biên giới Thái lan, nơi đó giống một số tỉnh miền Trung Việt Nam, vừa có núi, rừng, vừa có biển. Dân cũng đi biển và làm mắm, nước mắm… ở đó có một vựa nước mắm khá lớn, của một Bà Bự – cách người Cam gọi những người đàn bà giàu có, quyền lực – tên là B. V, bà là người gốc Thái lan, gia đình bà giàu có, làm nghề ủ nước mắm khá lâu rồi, bà có 6 người con, 1 trai 5 gái, đều lập gia thất và ở trong đại gia đình của bà, cả nhà ở, xưởng đóng chai, trưng bày sản phẩm, và sản xuất… bà là người đàn bà rất giỏi, chồng bà mất từ hồi còn chiến tranh Việt Nam, một mình bà một tay gây dựng cơ đồ đồ sộ và nuôi 6 người con. Mọi điều gần như bà đều cảm thấy mãn nguyện… Nhưng có một điều bà luôn trăn trở trong lòng tuy không nói ra, đó là nhà bà từ con tới cháu, đều âm thịnh… người con trai lấy hai vợ, có tới 5 đứa con nhưng vẫn chỉ là gái. Bà đi cầu cúng, xin… đủ khắp Chùa chiền, miếu mạo khắp nơi, để xin một thằng cháu đích tôn… cuối cùng bà cũng có được cháu đích tôn, thằng bé rất đẹp, cùng cha mẹ nhưng nó khác hẳn các chị… nó trắng trẻo, môi đỏ, tóc hơi hung hung… tên nó là J. D… nhìn nó nhiều người tưởng người lai. Nó vừa đẹp, vừa thông minh, nhanh mồm miệng… có nó, bà như đc trẻ lại mấy chục tuổi, bà giao hết việc cho các con, nghỉ ngơi và đi Chùa chiền, làm từ thiện. Bà thuê hẳn hai người giúp việc chỉ để phục vụ thằng cháu đích tôn từ A tới Z… Công việc của đại gia đình bà ngày càng suôn xẻ, tốt đẹp… cho tới khi chuyện kinh hoàng ập tới.

Tất cả như một sự sắp đặt có kế hoạch, bà thì đi lễ và phát Thiện ở tận Kaoh kong, cách nhà mấy trăm km, con trai thì đi dự lễ khánh thành một ngôi Chùa mới, hai người giúp việc thì đc bà cho cả gia đình ở cùng nên gần như không mấy khi nghỉ việc… nhưng trước đó một hôm, một người bỗng dưng bị một con bò rất hiền húc trọng thương phải đi viện, còn người nữa thì đúng buổi sáng, ngày xảy ra sự việc, bỗng nhiên bị một cơn co giật như động kinh, dù cô này không bị động kinh, gần như hôn mê cũng phải đi viện… mọi chuyện vẫn bình thường như không có gì xảy ra… có điều, vắng mặt cậu bé J. D cháu đích tôn. Sau này khi kể lại chuyện này rất nhiều người thắc mắc, lạ lùng là khi đó gần như mọi người không ai quan tâm tới cậu nhóc như nó không có trên đời, dù kẻ ăn người ở, làm công, con cháu… vv trong nhà bà cả gần trăm người… khi không thấy J. D ngay cả cha nó cũng nghĩ nó qua bên cô chơi, các cô thì nghĩ nó ở nhà, các chị nghĩ nó chơi đâu đó… cho tới tận ngày hôm sau khi cô giúp việc bị co giật ra viện trở về nhà tiếp tục công việc trông coi cậu chủ thì không thấy JD đâu, cô này chăm nó từ nhỏ, thương nó như con… cô bỗng dưng gào khóc chạy tìm nó khắp nơi… mọi người bỗng như choàng tỉnh. Bình thường không bao giờ có chuyện JD vắng mặt đến 1 giờ mà không ai biết, mà lần này, từ sáng ngày hôm trước tới tận trưa hôm sau. Công việc ngừng hết lại, tất cả đổ đi kiếm người. Bà Bự cũng vội về ngay khi biết tin, đi cùng bà có một nhà sư Chùa Patkhuh bên Thái lan, đây là một người tu hành khá lạ, thân xác đàn bà, nhưng vong vía là đàn ông, người này khá cao tay về trấn yểm triệt… Khi cùng Bà bự về tới nhà, vừa xuống xe bước vào sân nhà, nhà sư lập tức có biểu hiện lạ, mồ hôi đổ như tắm, mặt trắng bệch, mắt đỏ rực như bị đau… nhà sư bước tới chỗ hồ nước phong thuỷ rất to và đẹp, giữa có một hòn đá quý to bằng chiếc xe du lịch, có vân xanh trắng rất đẹp, nhà sư nhìn hòn đá rất lâu. Đây là hòn đá phong thuỷ Bà bự mua và chở về từ Nepal, giữa hồ cảnh giữa sân, hòn đá có màu sắc rất đẹp, được đẽo gọt, đánh bóng rất công phu… dưới hồ cảnh có rất nhiều cá, những con cá tai tượng cả 30/40kg…

Trong khi tất cả mọi người làm trong nhà Bà bự, lẫn hàng xóm, và chính quyền… cùng đổ đi tìm thằng bé thì nhà sư chỉ quanh quẩn quanh hồ nước, bà ngồi thiền gần như suốt đêm giữa sân gần với hồ nước… Tới ngày thứ năm, trời còn chưa sáng, nhà sư gọi tất cả dậy, thông báo chuẩn bị làm đám ma thằng bé… Cả nhà vẫn cố hy vọng, dù có vẻ sự tìm kiếm đã vô vọng, nhưng không ai dám nói tới sự chết chóc cả… Khi nghe nhà sư nói, Bà bự ra lệnh chuẩn bị, căng vải tang, cờ, đàn vong… tới tầm 8 giờ sáng khi Bà bự và nhà sư đang chỉ đạo công việc, bỗng một con chim sẻ bay đâu đến, đậu hẳn lên ly nước Bà bự đang uống dở để trên khay bạc gần đó, nhiều người nhìn thấy, xua đuổi nó không bay… nhà sư đứng dậy, gọi người xuống khu ủ chượp, leo lên kiểm tra từng bể ngưng, tới bể thứ ba thì thấy xác thằng bé, đang phân huỷ cùng với xác mắm…(sau này qua điều tra mới biết lý do, nó leo lên đó bắt chim sẻ, không hiểu sao lại chui vào trong bể chết ngạt luôn) nó thành nước mắm…

Chuyện chưa dừng ở đó, sau đám ma thằng bé, nhà sư cùng bốn đệ tử lập đàn đúng bảy ngày cúng bái… hôm đó tôi còn nhớ như in là vào buổi trưa đúng tầm 11/12 giờ gì đó tôi nghe tin báo từ anh con trai Bà bự chơi cùng tôi gọi sang, tôi cùng ba thằng em chạy xe jeep tới nơi, thấy khá đông đàn ông, cả gần chục cảnh sát Hoàng gia cũng có mặt trong sân, đàn bà không được phép có mặt ở đó, trừ Bà bự và nhà sư… Tất cả có tới gần 30 người cùng nhau lên trên tầng thờ trong dinh thự của Bà bự, tôi được vào trong xem sự việc… Tới giờ, nói thật lòng, tôi không biết hôm đó mình đã đc xem cái gì nữa… năm sáu đàn ông là Thầy pháp cùng 4 cảnh sát, do nhà sư chỉ huy, tất cả cùng đọc Kinh hay gì đó rất to bằng cả tiếng Thái, tiếng Phạn, Khơmer… và họ xông vào chân bàn thờ gỗ mun đen rất to… cùng đè và trói giữ một thứ gì đó, nó giống một cái đầu người nhưng to hơn đầu người chút, râu hay tóc rất nhiều và bù xù, mắt nó chớp liên tục và đảo láo liên khi bị họ lấy những tấm khăn đỏ, vàng, đen gói lại… nó tròn như quả bóng, nhưng không hiểu sao người ta rất khó khăn để giữ được nó khỏi giãy giụa, nhà sư liên tục lấy một tấm khăn đỏ trùm lên nó và dán những lá bùa lên… nó kêu khè khè… khịt khịt… y như lợn rừng khi dính bẫy… và thối kinh khủng, mùi thối không thể tả là thứ mùi gì… Ở Campuchia, Thái lan… chính quyền công khai và công nhận những chuyện tâm linh huyền bí, người dân cũng không như dân Việt Nam nhạo báng hay mỉa mai những gì thuộc về tâm linh, họ công nhận ma quỷ như một thực thể hiện hữu và chấp nhận sự chung “sống” của nó… Tôi không biết thứ tôi nhìn thấy là thứ gì, con gì… tôi rất ám ảnh về nó, gần đây khi xem trên Youtube tôi lại gặp một clip bắt giữ thứ gì đó kia gần như giống với những gì tôi đã thấy, họ cũng phải chật vật khi giữ nó, và gói nó bằng mấy tấm khăn, dán bùa lên, sau đó cảnh sát mang đi đâu tôi không được biết họ sẽ giải quyết nó kiểu gì, còn ở Cam thì tôi thấy họ mang nó vào rừng chất củi thiêu nó mấy ngày cho tới khi chỉ còn tro bụi… sau này, anh Nuol Troh, con trai Bà bự kể cho chúng tôi nghe, nó là một thứ quỷ ở rừng, nó hay ở những hang hốc có cả nước, và tu luyện, nó muốn dựa vào linh khí của hòn đá thiêng trở về từ Nêpan để thêm linh khí, nó muốn ở nơi đó, nó sẽ giết dần những người nối dõi dòng họ để dòng họ đó sau dần mất đi, và nó sẽ ở đó… Đây là nguyên văn lời kể của anh Nuol. Ở Thái và Cam không thiếu những nơi bị ám kiểu này, mọi người dân đều biết thậm chí chính quyền có làm bảng cảnh báo bằng cả tiếng Anh rằng nơi đây có sự hiện diện của ma quỷ để cho mọi người biết. Ở Việt Nam mà đến đồn cảnh sát mà báo có ma quỷ thì có khi sẽ bị bắt giữ và thử ma tuý, và cộng đồng mạng sẽ tha hồ chế giễu một cách cay nghiệt và ngu dốt, vì CNXH thì không thể có ma, vậy nhưng ai cũng đi cầu cúng và kiêng cữ những gì thuộc tâm linh, thật buồn cười.

Có nhiều thứ trên mặt đất dưới gầm trời này khoa học tiên tiến nhất còn không thể giải thích nổi, nhưng những người ngu dốt vẫn phán kết như trích giảng văn học vậy.

Tôi không dám nói, thứ tôi nhìn thấy là thứ gì. Tôi cũng không bắt mọi người phải tin câu chuyện này, các bạn có chính kiến của các bạn, tôi luôn tôn trọng điều đó. Chỉ là kể nghe cho vui, đọc đỡ buồn, tin hay không tôi không quan trọng điều đó, nhưng nếu muốn chửu tôi xin hãy ib chửi xin đừng chửi bậy trên trang, làm khó chịu những người khác nữa…

Cảm ơn đã đọc tới đây. Chúc các bạn có một ngày vui vẻ.
 

onikagen

Tao là gay
Thằng thớt có công copy về cho ae nào chưa đọc thì cũng tốt mà . Nhưng tao thắc mắc là sao mày thay đổi dữ kiện thời gian trong truyện làm gì vậy mày ?
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 13

Thập niên 90, bọn tôi lang thang ở Huaphan, Lào… một lần được nghỉ xả hơi, anh em tôi lân la xin các bác thợ săn bản địa cho bám càng đi theo để có tý kinh nghiệm lúc nào rảnh thì đi săn…
Nì nèo mãi, họ cũng cho đi theo, nhưng phải tuân thủ đúng “quy định” của họ, vâng, gì chứ tuân thủ quy chế thì các bác khỏi lo, lính là quân lệnh như sơn…

Trước cứ ngỡ, đi săn là hứng lên vác súng vô rừng, thấy con gì nhúc nhích là pằng con đó… nhưng không hẳn vậy đâu.

Nghề săn cũng công phu như nghề chơi vậy. Đi dài ngày nên chuẩn bị đủ thứ gạo muối, thuốc men, nồi niêu, tăng võng bạt… súng ống y như lính.

Trước khi đi còn làm lễ cúng Thần nữa, họ cũng kiêng kỵ nhiều lắm, không gần vợ, không nói xàm, chửi bậy, tè bậy…

Mùa săn là tầm từ tháng 9 âm, trời bắt đầu lạnh, chuẩn bị đầy đủ và lên đường trong đêm (chứ không phải ban ngày) ra khỏi nhà họ tự kéo thang lên, nhà người Lào thường là nhà sàn, ngoài thang chính to, lên nhà, họ thường hay có thang nhỏ nữa, như thang thoát hiểm nhà cao tầng vậy. Đi xuống thang đó và tự đẩy thang lên.

Phường săn thường thì đơn giản hơn trong lễ nghi, họ gặp gì bắn nấy, từ trâu bò (min) đến hươu nai, lợn, gấu… còn săn thú dữ như hổ thì khác, những thợ săn hổ cầu kỳ hơn nhiều, họ là những người có kinh nghiệm và phải “máu” nữa, vì “đối tượng truy nã” này nguy hiểm và manh động liều lĩnh hơn nhiều hạng tép riu khác.

Đoàn săn thường không thể thiếu “đơn vị trinh sát, quân báo đầy kinh nghiệm” là mấy anh gâu gâu, chó săn của họ rất đặc biệt, đó là những con chó rừng (sói) lai chó nhà đuôi cúp cúp như sói và khôn kinh khủng, tinh như máy vào ban đêm. Chọn những con chó săn này cũng nhiều giai thoại, người ta kể, chó mẹ mới đẻ chừng năm ngày, ban đêm nó nằm cùng bầy con, người chủ cầm bó đuốc ra vờ gí để đốt ổ của nó, chó mẹ sẽ phóng ra tha con chạy lửa, nó tha con nào trong đàn đầu tiên, thì đánh dấu con đó để nuôi dạy đi săn, những con chó này vài tháng tuổi đã lon ton chạy theo đàn chó to đi săn rồi, và nó cũng sớm bộc lộ nhiều kỹ năng từ khi còn bé xíu, khôn lanh và lỳ lợm…

Mỗi cánh thợ chừng 7 đến 10 người, và khoảng từ 5 đến 7 con chó đi theo, chúng thường im lặng theo dấu con mồi có khi mấy ngày trời, rất nhẫn nại, khi những người thợ săn phát hiện con mồi và truy đuổi hoặc bắn bị thương thì chúng mới bắt đầu sủa để gọi nhau, để báo cho chủ, và cũng để làm con mồi hoảng loạn tinh thần nữa.

Vào những rừng có thú, thợ săn thường chia nhiều cánh để truy lùng con mồi, đàn chó thì khác chúng im lặng luồn lách, ngửi hít, kiếm tìm… khi phát hiện chỗ con mồi ẩn nấp như hang, hay khe đá thì cùng xúm lại bu quanh sủa om lên báo cho người biết.

Săn hươu, nai, hoẵng tôi thấy những con chó thật vất vả, chúng đuổi theo con hươu có khi cả ngày, mồ hôi ướt như lội nước, nhiều đàn chó rất tinh khôn khi không cho con hươu chạy xuống khe nước, vì đặc tính loài hươu, nai, hoẵng… khi bị đuổi kiệt sức chúng thường lao xuống khe nước, nếu gặp nước nó lao ùm xuống uống nước một lúc là thợ săn coi như công cốc, làm lại từ đầu, vì uống nước xong nó lại mạnh như thường và tiếp tục sải vó phóng tiếp. Ai từng đi săn chứng kiến khi con hươu rừng chạy thì biết, nó có những cú nhảy kinh hồn cả gần chục mét, và phóng vun vút như viên đạn, trên những sườn đá trơn…

Nên thường khi hươu nhỏ không bắn được ngay thợ săn thường bỏ vì đuổi theo rất mất công, hươu to họ mới lùa chó đuổi.

Chân hươu là thứ xương động vật cứng nhất tôi từng biết, người ta thường phải lấy cưa để cắt nó ra từng đoạn nhỏ và cho vào nấu hai ba ngày như nấu cao xương, từ một khúc xương đen thui như khúc củi cỡ cườm tay người nó nở ra rất to, với những chất nước dính dính như thịt nấu đông vậy, nó rất bổ dưỡng nhưng không phải ai cũng có thể ăn thứ đó, nếu người suy nhược ăn thì tốt, còn người thường ăn thứ đó hay nhung của nó thì mệt ngay, phì ra với những mụn nhọt to khủng khiếp, mập nhanh tới mức da không kịp dãn và nứt toác như củ khoai gây đau đớn, nếu ăn nhiều…

Săn heo rừng là tôi thấy thích nhất, những con thú khác thấy tội lắm.

Những rừng vầu, hay giang, nứa… mùa mưa thì heo và dúi nhiều lắm, to khủng luôn… tôi từng nhìn thấy vết bùn cao cỡ ngực mình, đó là vết heo rừng đằm bùn xong chà lên, như vết bùn vậy con heo phải nặng trên dưới 200kg.

Heo rừng mà cỡ trên trăm kg thực sự là ác mộng.

Bạn đừng bao giờ nghĩ con heo rừng hiền. Nhiều thợ săn già đánh giá nó còn nguy hiểm hơn hổ báo, hay gấu, nó chỉ thua voi rừng thôi.

Những loài mãnh thú khi gặp người dù ít hay nhiều đều sững lại trong giây lát. Heo thì không, cực kỳ hung hãn, manh động… lao đến phang ngay, ít ngại lắm. Vừa khỏe vừa hung hãn lại ngu nữa nên nó đúng là cơn ác mộng, không ít thợ săn bỏ mạng vì nó.

Thợ săn dùng súng quân dụng hay súng kíp, nấp trên cây rồi đồng loạt nhả đạn. Một hai lần bọn tôi gặp những con 5/7 chục kg dính bẫy gấu, nó gào thét kinh khủng, bẫy treo thì còn, chứ bẫy cạm thì nó sẵn sàng cắn đứt chân để thoát thân ngay, lì kinh khủng… bị nó đuổi mới khốn, không biết cách thì chỉ có chết. Cũng như gấu, heo rừng rất khỏe và dữ, một cú táp của nó có thể vỡ sọ ngay, khi bị bắn, phản xạ của nhiều con thú là bung chạy, heo thì khác, nhằm thẳng kẻ nổ súng lao tới… nó hay gấu đuổi thì chỉ có chạy xuôi dốc và chặt cua gấp liên tục thì may thoát, chứ chạy thẳng thì chết, hay trèo thật nhanh lên cây to, gấu thì đừng dại mà lên cây, chạy và cua gấp thôi.

Voi thì khủng nhất, tôi gặp đúng hai lần, nhớ tới giờ. Voi là loài vật tinh khôn chỉ sau con người, và khứu giác vô cùng thính nhạy, nó có thể phát hiện ra con người từ rất xa. Nếu đã từng bị bắn hụt thì voi trả thù ghê lắm, gặp người tấn công không thương tiếc, chạy không kịp chỉ có leo lên cây to… tôi nghe thợ săn già kể, nó còn canh dưới gốc và đi hút nước về phun vào gốc cây rồi xúm vào dùng vòi kéo, tuy khôn nhưng vẫn ngu là mỗi con kéo một hướng nên không thể đổ cây được.

Một lần bọn tôi gặp nó, lúc đó có kinh nghiệm gì đâu mà biết rừng có voi, dấu hiệu có voi thì dễ nhận biết lắm, rừng tan hoang, đầy dấu chân và phân chúng ị từng bãi khổng lồ, nếu vết cây cối gãy còn đang đổ nhựa thì chúng chưa đi xa…

Lần đó bọn tôi vừa dừng lại bên một khe nước, tự nhiên nghe rào rào uỵch uỵch phía sau, anh bạn lào hét voi đấy, bơi qua khe đi… bọn tôi cuống cuồng phi xuống nước bơi hết tốc lực ra tới giữa quay đầu ngó lại có tới gần 20 con, to nhỏ lớn bé, già trẻ đứng nhìn theo… gầm vang trời, nhìn những tảng đá lăn, những thân cây đổ rào rào mới thấy sức mạnh của mấy ông cố nội đó cỡ nào.

Lần thì đang lò dò ở sườn núi, bất chợt nghe huỵch huỵch có tý kinh nghiệm rồi nên biết gặp voi, cả lũ ba chân bốn cẳng chạy ngang theo sườn núi, do địa hình sườn núi nên chúng chạy chậm vì khó giữ thăng bằng nên chậm hơn chúng tôi, chứ bình thường voi chạy nhanh lắm chứ không chậm đâu. Có 4 con voi to và 1 con con, chỉ có hai con đực đuổi bọn tôi thôi, nó to cao lênh khênh nhìn khủng té đái luôn, vừa đuổi theo nó vừa rống lên vang rừng, thấy bọn tôi chạy xa nó không đuổi nữa mà quay vòng vòng, tung vòi quật bất cứ cây nào, nhổ bật gốc quăng ra… mạnh ghê gớm.

Ở bên Lào, cũng như một số vùng núi phía Bắc Việt Nam, có một con thú, người ta gọi nó là hùm dây, thực ra tôi nghĩ nó là một loại beo, hay mèo rừng thôi. Nhìn mặt mũi lông lá nó rất giống hổ, nhưng màu đen đen xám xám… loại này đúng tiểu nhân bỉ ổi như linh cẩu…

Tìm mãi không được con gì, thợ săn đành bắn nó tạm, thực ra cho bõ ghét nữa.

Con hùm dây này rất lý thông, thấy người đi săn, thấy đèn săn là chúng bám theo nếu phường săn nhanh không dắt theo chó, vì nếu có chó thì bọn lý thông này bị phát giác ngay.

Thợ săn gắn đèn trên đầu, bắn cu xanh là cay mấy con này nhất, cứ pòm phát rõ ràng thấy cu xanh rơi lụp bụp… vậy mà chạy lại nhặt chả thấy đâu.

Nó ranh ma lắm, ngồi đợi sẵn dưới chỗ chim sẽ rơi, bọn lý thông này căn tọa độ giỏi lắm, chim rơi xuống là pập. Qua sông chả phải chèo đò…

Thậm chí thợ săn treo con mồi vào đòn gánh về, tụi này còn chạy trước đón đầu, thợ săn đi qua lao ra cướp giật rồi đua nóng luôn.

Đi bắn chim đêm hai người, một người vờ hướng đèn lên cây, người còn lại bất ngờ soi dưới gốc y rằng thấy mắt lý thông như hai hòn than đang thao láo ngồi đợi… pằng là xong.

Con hùm dây này nhìn ngầu như hổ còi, nhưng ốm nhom, dài ngoẵng, đuôi dài (chắc hình dáng vậy nên gọi hùm dây).

Săn hổ là cuộc chơi mà tôi thấy hồi hộp nhất.

Một lần, khi anh em tôi cắt rừng từ Boongxay qua Xầm Nưa thì gặp một toán thợ săn hổ. Lúc đầu bọn tôi tưởng gặp phỉ nên suýt “pòm” rất may là họ xua tay rối rít và… giơ tay (cầm cả tiểu liên AK) hàng…

Cả thảy 7 người, có người còn mang AK báng gấp nữa, khám xét thì không phải phỉ… thế là đi theo họ mấy ngày, nghe đủ thứ chuyện về rừng già, về tâm linh… từ họ, tôi còn về thăm nhà một chú em trong tốp thợ này, sau khi làm thân.

Chú em này nói tiếng Việt rất tốt, vì người Việt bên Lào rất nhiều… qua những câu chuyện chú em kể tôi mới hiểu công cuộc tóm sống một “ông ba mươi” nó trần ai thế nào.

Thợ săn phải chuẩn bị lương thực, quân trang như lính, trước khi đi còn được thầy cúng cúng làm phép nữa, họ đi dài ngày, những con chó săn của họ cũng đặc biệt, ai cũng nghĩ chó thì sợ hổ… nhưng chó săn thì khác, không sợ hổ vì chúng được xơi thịt hổ từ nhỏ rồi, và ăn toàn thịt sống nên bọn này “bản lĩnh đầy người” dù không đầu trọc, xăm mình và đeo dây chuyền vàng to… ?. Màu lông đen bóng, có con vàng cháy, có con “rằn ri” như bọn tôi, con nào mặt cũng tỉnh và “đẹp trai” lạnh lùng lắm…

Thợ săn hổ toàn người khỏe mạnh có nghề, ngoài vũ khí thì họ còn mang theo những ống lồ ô đựng những cục nhựa nữa, nhựa này lấy từ một loại cây rừng, mỗi ống chừng chục cục to bằng cái chén ăn cơm (bát con) và những quận dây bằng da trâu, đeo bên mình, dao găm lính…

Họ di chuyển liên tục theo dấu vết hổ, khi phát hiện hổ, đàn chó sẽ làm công việc lùa hổ, vây xung quanh… làm nó mất tập trung, và tốp thợ dùng đòn xóc nhọn lùa hổ.

Vốn là con vật tinh ranh và có “nghề” nên khi bị vây ráp, bám đuổi nhiều ngày, hổ cay cú tìm nơi thủ thế, luôn tựa lưng vào cây to hay vách đá, hướng mặt ra ngoài trông chừng đàn chó và đám người…

Người ta sẽ ném những cục nhựa trong ống vào nó, ai từng đi săn chạm hổ chắc biết con hổ nhanh và chính xác cỡ nào (tôi chỉ được thử nó khi ném cục thịt cho nó trong chuồng nó thôi, nó đưa tay xoè vuốt bắt tỉnh bơ, như thủ thành bắt bóng).

Cục nhựa ném ra nó đưa tay chụp, hết tay nọ tới tay kia… dính đầy nhựa, há mồm đớp tiếp… miệng và móng vuốt toàn nhựa rồi thì một người lành nghề nhất, giỏi nhất… bay vào, hổ tung người vồ ngay, chó và người xung quanh lao nhao nên nó dém người vừa vồ được xuống ngồi lên canh chừng, người này lấy dây da trâu ra cột hai chân sau lại rồi quăng đầu dây ra ngoài cho những người ngoài cầm dây lôi…

Lý thuyết thì là vậy, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng suôn sẻ, bố của cậu em cởi áo cho tôi xem những vết sẹo ngoằn ngoèo đầy người ông… những vết sẹo do vuốt hổ để lại…

Theo ông nói đó là cách săn của ngày trước lâu rồi, giờ không còn mấy ai làm cách đó nữa, và cách đó chỉ những toán thợ săn cùng một nhà như cha con anh em đi với nhau mới dám làm, vì sinh mệnh người thân nên họ phải cứu nhau bằng mọi giá.

Không it thợ săn khi lần đầu đối diện với loài hổ họ đã run sợ… vì tinh tướng loài này rất mạnh, cùng những huyền thoại đồn thổi khiến họ mất vía luôn…

Giờ cách họ thường bẫy bằng đó gỗ. Một ống gỗ cứng được khoét rỗng cỡ chừng 7/80cm tùy thông tin con hổ to hay bé, lấy nan nứa già vuốt sắc hơ lửa cắm chốt như cái hom giỏ cá và thả một chú cún vào trong đó, thả ra bìa rừng đêm, chú cún vắng mẹ kêu khóc om sòm trong đó, sẽ gây chú ý của hổ, nó mò tới thò tay lùa chó, và dính phải hom không thể rút ra, thò nốt tay bên kia vào mặt ống bên kia… dính nốt, chỉ còn biết gầm gào táp liên tục vào ống gỗ, rồi như người đánh trống pa ra nưng, bị quăng dây tóm thôi.

Nghe thì dễ dàng thật, nhưng tôi thấy không đơn giản tý nào khi nhìn thấy chúa tể rừng xanh dính bẫy treo, bị đem về nhốt trong chuồng sắt còn gầm thét đinh tai, nhảy vun vút, mắt như chớp đạn… thì khi ở rừng để làm những động tác bắt thì không dễ như tôi đang ngồi viết ra thế này đâu.

Bọn tôi hay lang thang rừng rú thì tò mò theo chân thợ săn thôi chứ tôi không thích săn bắn những con thú, và cũng chả mặn mà gì với những thứ đặc sản rừng cả…

Một lần, ở Stung treng trong lúc trinh sát địa hình tác chiến, một thằng em trên cây cao sung sướng kêu lên… Anh ơi, gà rừng to quá em bắn nhé, bọn tôi ừ ngay, hý hửng nghĩ tới món thịt gà rừng…

Theo đường đạn thằng em, bọn tôi chạy tới bên một vũng cạn giữa những bụi cây thấp nắng khô cháy… một của nợ gì đó, nói thật… thoáng trông nó tôi rùng mình sởn gai ốc. Cặp mắt hung ác, mỏ khoằm khoằm, chim chả ra chim, thú không ra thú… nhìn nó nhăn nheo như con gà tây, mà bẩn thỉu, thối um… người toàn ve bét thấy gớm, cả bọn tưởng đại bàng, nhưng tôi nghĩ đây làm gì có đại bàng, lục nát trí nhớ mới té ngửa… ui… bỏ mẹ rồi, con kền kền… vứt vứt, không ăn được đâu. Cả bọn tiếc rẻ, thằng già làng lén lấy dao găm xỉa cặp đùi, về mấy thằng hì hụi chế biến… cha mẹ ơi nó như mùi xà bông, xà phòng 72 ngày xưa, hôi kinh khủng… đổ đổ ngay, không thằng nào nghĩ đến ăn thứ đó nữa.

Giờ mà bắn kền kền chắc đi tù cả lũ các bác nhỉ.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 14

Chào cả nhà!
Hôm nay đã đỡ mệt, tôi xin kể cho bà con nghe một câu chuyện nhỏ nhỏ thôi… về những điều lạ lùng mà tôi cùng những bạn bè tôi được chứng kiến tại Campuchia hồi cuối những năm 80, đầu những năm 90.

Trước tiên, tôi xin phép nói thế này…

Những gì tôi và anh em tôi thấy, chúng tôi đều không hiểu đó là hiện tượng gì, cái gì hay sự gì… nên tôi không dám khẳng định và cũng không cố gắng thuyết phục mọi người tin điều gì đó. Nếu không tin xin hãy lướt qua.



Lúc đó là tầm gần cuối mùa khô. Chúng tôi lang thang từ Otdar Mean Chey qua Anlong Veang, Siemriep… (những địa danh nơi đây tôi không nhớ cụ thể nên có thể sai ký tự, mong mọi người thông cảm). Chúng tôi đi men theo dãy Dang Rak, lúc thì theo sườn núi, lúc thì theo chân núi, tùy địa hình. Đang vào cao điểm của mùa khô nên nơi này giống như cái chảo lửa, nóng và thiếu nước tới mức cây cối ủ rũ và xơ xác, nắng nổ đom đóm mắt. Chúng tôi đi sau một đám cháy rừng, khá nhiều những con thú không chạy kịp nên bị ngọn lửa thiêu chết. Trong đó có một con heo rừng và một hoẵng nhỏ nhỏ, hai con này mỗi con chỉ chừng mười mấy ký, nên anh em chúng tôi cố gắng vác đi chứ to hơn hay nhiều hơn thì không đủ sức mà lết dưới nắng nữa.

Tầm hơn bốn giờ chiều, đang đi dưới một thung lũng cạn khá bằng phẳng, qua ống nhòm từ xa tôi phát hiện một Phum nhỏ, chừng năm, bảy nóc nhà sàn lợp tôn nằm ngay sát chân ngọn núi đá phía Anlong veang.

Tôi tìm cao điểm và quan sát cái Phum này thật kỹ bằng ống nhòm… có vẻ là một Phum hoang. Những phum, sóc thế này ở đây rất nhiều do lính polpot đã lùa hết dân vào những công xã tập trung lao động khổng lồ, và phum sóc bỏ hoang.

Chúng tôi quyết định lên đó tìm chỗ trú chân.

Thận trọng từng bước một vừa đi vừa quan sát xem có mìn hay bẫy không, vì nơi này, cuối dãy Dangrek nơi gần giáp Lào, tàn quân pot rút về lập căn cứ tử địa của chúng để phòng ngự vì nơi này giáp Thái và Lào, cùng địa hình chiến lược phù hợp phòng thủ, nên chúng gài các loại mìn và bẫy dày đặc khủng khiếp…

Vào trong phum, tôi mới giật mình vì không phải vài nóc nhà như ban đầu anh em tôi thấy, mà là có tới mấy chục căn nhà sàn lợp tôn khá kiên cố theo hình vòng cung, tựa lưng vào dãy núi đá và quay mặt ra thung lũng trước mặt, nhiều căn đã bị cháy và đổ sập do hoả lực của quân Hoàng gia bắn phá từ khá lâu trước đó khi truy quét tàn quân.

Quan sát thật kỹ mọi dấu vết, tôi đoán căn cứ này bị bỏ hoang khá lâu rồi.

Phía trong căn cứ là khoảng thung lũng khá rộng thoai thoải trồng rất nhiều những cây cam và chanh.

Nền sân trước khá rộng, có cả một dãy chuồng nuôi trâu bò to, đã đổ nát xiêu vẹo, một dãy chừng hai tới ba mươi cây thốt nốt chạy dài theo mép con suối cạn khô cát. Nếu không có chiến tranh hẳn nơi này rất đẹp và yên bình…

Trong sân, dưới gầm sàn những ngôi nhà đây đó rải rác những bộ xương người lộ ra dưới cỏ, hay nằm rải rác hoặc túm lại đè lên nhau, với những chiếc sọ cái vàng cái trắng gương hai hố mắt đen thui như dòm chúng tôi trừng trừng. Đây là xương của những tên lính pốt bị tiêu diệt, khi đánh xong căn cứ và rút đi, quân Hoàng gia chỉ đốt và phá sạch hạ tầng còn những cái xác chết họ vứt đó cho thú hoang, chuột bọ, quạ… vào giải quyết.

Chúng tôi tản ra kiểm tra những ngôi nhà và để tìm căn nào còn tạm tạm có thể trú chân được vài ngày…

Ngay căn đầu tiên vừa lên thang tôi giật mình khi phát hiện có một chiếc võng đen thui vẫn mắc đung đưa phía trong. Tôi vẫy thằng em G đi sau lưng ra hiệu, nó tới sát cửa sổ thò súng vào hỗ trợ sẵn cho tôi, tôi rút dao găm tiến sát tới cái võng thật nhẹ nhàng… còn cách hai bước chân tôi phải ngửa đầu ra và dừng lại, đút dao vào vỏ vẫy thằng G vào. Trên võng là một bộ xương trắng hếu… mùi nồng nồng thum thủm vẫn còn vảng vất xung quanh.

Hai anh em ngó nghiêng lát rồi ngồi xuống quan sát mọi vị trí, địa hình… xong xuôi tôi bảo G…

– Cắt dây, đưa nó xuống dưới kia, chỗ này có khi tối làm chỗ gác được vì tầm quan sát rộng đấy.

Hai anh em túm hai đầu võng khênh ông cố nội này xuống.

Tính quăng nó vào chỗ nào đó kín kín chút cho đỡ ghê, thì úi giời… ngay dưới gầm sàn hai ông nội nữa nằm đè chéo lên nhau như chữ thập…

Thôi bỏ, nhiều thế này dọn mẹ gì nữa… tôi bảo G.

Hai anh em hạ cái võng xuống, kề ngay chỗ hai ông nội nằm kia, cho các “anh ấy” súng bên súng đầu gối bên đầu luôn…

Nhưng khi hạ chiếc võng xuống thì tôi phát hiện ra nằm trên võng lại là một pốt nữ, chứ không phải nam. Vì quả tóc ngắn tới cằm và mái cắt bằng phía trước vẫn còn bết trên chiếc sọ. Lính vẫn gọi là đầu Giang Thanh, mái Hỷ Nhi… Giang Thanh thì tôi biết, còn Hỷ Nhi thì tôi chịu…

Thấy tội tội… hai anh em lại khênh nó đặt ngay ngắn riêng một bên, tôi kéo cánh võng đen đậy kín nó lại rồi lẩm bẩm là ai ở đâu thì tìm đường mà về quê hương bản quán nhé…



Hai anh em chui ra khỏi sàn, mấy thằng kia sau khi đảo một vòng quay lại, tất cả chui vào gầm ngôi nhà kế bên bàn bạc chút… thằng T bỗng nhổm lên nhìn hai bộ xương kia và nhổ nước bọt làu bàu… Ui, mẹ… nữa kìa. Tôi bảo ừ, dưới này có hai thằng, trên sàn trên có cái võng này một mạng nữ nữa, anh với G cắt đem xuống, định tính tối gác ở căn này… mà xuống dưới thấy cả đống nữa…

– Gần 3 chục “ông” anh ơi, em chưa đếm kỹ đâu, rải rác các nơi, gầm sàn, trên sàn… góc chỗ bụi trâm kia mới kinh, chắc mấy bố kéo ra đếm xác hay sao đó, thấy cả đống xương như đống củi, sọ như dừa rụng…

Tôi hỏi cả lũ:

– Tìm được chỗ nào ở tạm chưa?
– Không có anh ạ, căn nào kín kín ổn ổn thì xương xẩu đầy bên trong ở gì nữa…

Thằng T lầu bầu.

Thằng H bảo tôi, Hay vào hang nằm tạm anh?

Tôi hỏi, có hang à? Nó nói, Có anh, phía sau kia…

Mấy anh em mò ra. Thì ra, phía sau dãy nhà là vách núi đá, ở đó có một miệng hang khá to, cao chừng 4m…

Bọn tôi chui vào, nền hang bằng phẳng, chắc nơi này trước bọn pot cũng dùng để trú ngụ nên bên trong có vẻ sạch sẽ chút.

Chúng tôi chia nhau ra thằng đi gỡ ván về kê làm chỗ nằm, thằng lấy củi chuẩn bị nổi lửa.

Ở nơi này, nếu mùa khô rất dễ chết khát nếu không có nước. Cả vùng rông lớn khô cằn xác xơ mù mịt buị…

Cách để lấy được nước ở cái đất nước này vào mùa khô thì chắc cũng chỉ nơi này mới có.

Lính phải tìm những dòng suối hay sông, khe cạn trơ đáy cát bụi mù… và đào, hai thằng đứng canh chừng xung quanh, hai ba thằng hì hục đào như chuột xuống lớp cát, may thì chừng hơn mét là có nước, xui thì bới như cái hố bom mới có nước. Một thứ nước vàng khè sền sệt cát múc lên căng ni lông xuống hố cát nhỏ là thành cái bể, để một lát cho cát lắng xuống là có nước để dùng. Nếu không có sông, suối thì tìm những cây tre, vầu nứa bị sâu cụt ngọn, hạ xuống may thì kiếm được chút nước bên trong, hay những dây leo mềm trông giống cây sắn dây, chặt ra mút tạm… không có nữa thì chỉ có cách tè ra uống, thằng này đái cho thằng kia hứng vào bát và uống, uống của nhau chứ tự uống của mình thì nó chát tắc cổ rất khó uống, cứ nín thở làm một hơi và đầu mường tượng như đang tu bia hơi hay nước mía là trôi hết… còn hơn là bị rách họng và chết khát.

Sau khi lấy đủ nước bọn tôi mổ con heo rừng và con hoẵng nhỏ trên đường đi nhặt được, rồi đem về hang nấu nướng cùng ăn tối với nhau.

Mấy thằng ở nhà đã dọn xong “nội thất”hang, chúng khênh cả những chiếc bàn ghế cũ trong những ngôi nhà về kê để ngồi, như quán cóc vỉa hè hẳn hoi.

Tôi xách cây rìu lưỡi cong của người Cam hay dùng, sắc cạo được cả lông chân… mò ra chỗ bụi Trâm buổi chiều có đống xương người bên dưới loanh quanh nhòm ngó, sơ sơ có tới hai chục cái đầu sọ lăn lóc khắp nơi, một muì tanh tanh, nồng nồng, thum thủm… khó tả nồng nặc toát lên dưới hơi nóng hầm hập.

Cạnh cái chuồng trâu bò đổ nát, là một đống những khẩu súng bị tháo rời hoặc đập cong queo… han gỉ…

Tôi cố tìm một hai dây hà thủ ô chặt để lát ăn cơm xong uống thay trà. Nghe người ta nói nó là cây thuốc quý, thuốc bổ gì đó… tôi chả quan tâm nó bổ cái gì, bổ vào đâu, hay bổ nháo bổ nhào… chỉ chặt đem nấu lấy nước uống thay trà, vì đắng đắng, hơi chát, và vị ngọt hậu như trà vậy…

Ở đây, những cây hà thủ ô rất nhiều và to.

Đang mò mẫm thì tôi chợt nhìn thấy ở dưới một tấm tôn rơi nghiêng ở ngay cạnh một chân cầu thang lên một ngôi nhà… hai chiếc đầu lâu nhỏ những mảnh quần áo đen đen mủn nát.

Tôi kéo tấm tôn ra, hai bộ xương của hai đứa trẻ chỉ chừng trên dưới 10 tuổi trong tư thế đứa lớn ôm đứa bé… nằm co quắp, cạnh đó có một chiếc nồi nhỏ đen xì méo mó… không biết chúng chết vì trúng đạn hay vì đói khát nữa. Trong đội quân của ponpot có rất nhiều những đứa trẻ như thế này, chúng gầy gò da bọc xương mắt đờ đẫn vì đói khát, ngơ ngác… tôi từng bị một đứa trẻ như thế này gương súng bắn, nhưng nó không còn đủ sức để kéo quy lát, nếu như nó là thanh niên tôi sẵn sàng khoan vào sọ nó vài lỗ trước khi nó kịp bắn tôi… nhưng nó chỉ là đứa trẻ. Nó mặc một bộ đồ đen của người lớn rách tả tơi, hôi thối và không thể bẩn hơn được nữa… tôi cho nó uống nước, nó không còn nói nổi nữa, chỉ rên ư ư như con chó con, biết nó đang hấp hối đồng tử giãn to, vì bệnh tật vì suy kiệt, tôi lục túi thật nhanh tìm nắm cơm của mình bẻ cho nó ăn từng chút một, và pha chút đường thốt nốt quý giá để dành… Thôi con ạ, tao không thể cứu được mày rồi có chết thì cũng phải đc ăn no lần cuối nhé, cố lên…

Nó nhìn tôi, ánh mắt hoang dại xa lạ, ngơ ngác… thoáng chút biết ơn, khi hai dòng nước mắt tuôn ra rồi trợn trắng, nó không còn sức để giãy chết, chỉ giật giật nhẹ nhẹ.

Đời tôi nhìn bao cảnh khủng khiếp, máu chảy đầu rơi, xương tan thịt nát… nước mắt chỉ chảy vào trong… nhưng trước những hình ảnh như này nước mắt tôi tuôn như mưa lũ, vì bất lực, vì xót xa…

Nhiều hình ảnh đau xót ám ảnh tôi chắc tới lúc chết.

Tôi gọi thằng T tới, hai anh em nhặt tấm chăn rách mục nát trong căn nhà bên trên đắp cho hai đứa nó tạm, hôm sau chúng tôi đào đất đắp cho nó nấm mồ.

Mấy anh em ăn uống xong, ngồi quấn thuốc lá hút và uống trà hà thủ ô.

Đêm trôi qua trong nóng bức ngột ngạt, trăng sáng vằng vặc, im ắng tĩnh mịch lạ lùng…

Hôm sau, chúng tôi ngủ thoải mái cho lại sức, tới 10 giờ sáng tôi mới ngóc đầu dậy, cả lũ đã dậy và bỏ đi đâu hết, còn mỗi thằng “già làng”ngồi loay hoay sửa cái đèn pin loại bóp tay của Nga.

Rửa mặt mũi và ăn xong, tôi ngồi hút thuốc và bảo nó, Để đấy lát anh sửa cho, mày sửa dễ lợn lành thành lợn chết lắm…

Nó lẩm bẩm, Mẹ… ghê lắm anh ạ, đêm qua em gác lúc 3 rưỡi 4 giờ, có con gì nó cứ lởn vởn từ gốc cây thốt nốt nhảy nhảy vào sân, xong lại nhảy ra…

Tôi hỏi, Nó to không? Hay là gấu chó? Nó cười cười nhìn tôi, Không, gấu em biết chứ, con này hay hơn em sửa lại cái đèn bóp cho đỡ kêu to rồi tối nay em gọi anh cho a coi…

Tôi cũng không để ý lắm việc đó.

Tới trưa, mấy thằng đi lùng sục xung quanh quay về hang, vừa đi vừa cãi nhau xì xào gì đó.

Thằng T bấm tay tôi rồi đi ra ngoài, tôi đi theo nó, khuất qua ba bốn căn nhà nó mới nói nhỏ, Cho anh coi cái này.

Từ hang ra qua chừng năm sáu căn nhà có một cái nền nhỏ phía sau một căn nhà, ở đó có một nấm đất khá to, T gạt cây chỉ cho tôi xem… một tấm bia mộ thì phải, tôi ghé mắt vào coi kỹ đúng là có mấy dòng chữ giun dế khắc bằng dao găm thì phải. Tôi bảo nó, Bọn nó chôn cái gì ở đây nhỉ??

Vì dân Cam họ không chôn cất người chết, thường chết là đưa vào thiêu xong đưa tro cốt ra Chùa.

Hay nó chôn vàng??? Tôi cười nháy mắt với thằng T.

Nó nói, Em gọi bọn nó ra đào nhé??

Tôi bảo ừ, mà săm cho kỹ không nó gài mìn nổ thấy mẹ đấy.

Cả lũ hý hửng tay dao tay xẻng kéo ra, thằng em người Cam duy nhất trong đám rụt cổ lè lưỡi, Lục thum… rồi nó lảng ra không dám tham gia đào bới.

Cứ tưởng sâu, hóa ra dưới là nền đá nên đây chỉ như đống đất đắp lên thôi… đang đào, chợt thằng G quẳng cây xẻng cười nhăn nhở chỉ cho thằng T… Đây vàng của anh đây…

Chúng tôi bu vào coi, hai ba cái sọ lòi ra dưới lớp vải đen xỉn, nhìn tóc tôi biết đàn bà… Ui… mộ à? Thôi lấp lại đi, chúng lại hì hục lấp…

Tiện thể chúng tôi đắp cho hai đứa trẻ ngôi mộ.

Chúng tôi đã quen với những nơi như này nên không còn cảm giác sợ hãi hay rùng mình ớn ốc gì nữa… nhưng nơi này âm khí không phải là nhiều mà phải là quá nhiều.

Tối đó, lúc anh em tôi ăn cơm xong, mấy thằng kéo nhau xuống lấy nước tắm, hai thằng mắc võng nằm gầm sàn nhà trước cho mát, còn mình tôi ngồi bên cái bàn què chân trong hang thỉnh thoảng bật đèn pin ghi chép.

Khi ánh đèn vừa nháy lên soi cuốn sổ, tôi vừa định viết thì giật mình. Ngay trước mặt tôi, tức là chiếc ghế đối diện có một bóng người đen xì ngồi nhìn tôi chằm chằm… tưởng thằng nào vào, tôi tắt đèn ơ một tiếng định hỏi thằng nào… thì trước mặt tôi không có gì cả.

Tôi thoáng rùng mình… vờ kéo chiếc bít tất che ánh sáng ở chụp đèn ra soi sát vào quyển sổ để viết… nhưng tôi không viết mà liếc mắt kín đáo nhìn phía trước mặt…

Có một hình lờ mờ không rõ đàn ông hay đàn bà lởn vởn ngay trước mặt tôi… coi như không biết, tôi vờ cầm lấy gói thuốc rê, lấy mẩu giấy quấn một điếu thuốc…

Đèn đã tắt, trong hang, ngay trước mặt tôi có những bóng đèn lờ mờ như kiểu cột khói lay động rất mạnh… uốn éo.

Đêm, sau khi cắt gác xong cả bọn nằm xuống nói chuyện rì rầm nho nhỏ với nhau. Tôi gác tay lên trán vờ ngủ. Mấy thằng nằm quay đầu vào hang để mặt hướng ra cửa hang, mình tôi nằm quay ngược lại gối đầu lên chiếc ba lô thật cao, kéo sụp mũ lưỡi trai sát mắt tôi vờ ngủ và để ý.

Lúc đó mới chỉ tầm 11 giờ hơn… phía trong hang tối om, bên ngoài trăng sáng vằng vặc… ánh sáng hắt vào tý chút, cách tôi tầm hơn mét là cái bàn què chân chúng tôi hay ngồi có những bóng lờ mờ, đen thui cứ lổm ngổm, lổm ngổm quanh cái bàn… và cả dưới gầm bàn, cùng một mùi mốc mốc thum thủm chợt nặc lên… trời nóng vậy mà tôi cảm thấy rõ ràng hơi lạnh, thứ hơi lạnh kỳ lạ không phải của thời tiết, hay của khí lạnh núi đá… mà của thứ gì đó, như luồng hơi của máy lạnh thoảng qua thoảng lại liên tục…

Đang cố căng mắt soi thì một ánh sáng lóe lên và tiếng cười khà khà làm tôi giật bắn… thằng già làng ngồi dậy, Anh thấy chưa?? E thấy từ hôm qua rồi, mẹ tụi nó có lướt như bước qua mặt anh em mình cơ kkkkk…

Những bóng đen thoắt như tan biến theo ánh sáng.

Tôi ngồi dậy hoang mang, hỏi thằng T, cậu vào sâu trong hang chưa?

Nó nói, em với cu G chỉ chắn ván ngay chỗ thấp thấp thôi chứ chưa chui vào sâu trong…

Tôi xỏ giày móc cây đèn của mình ra, mấy thằng lồm ngổm ngồi hết dậy, rủ nhau mò vào trong thử xem có gì đi…

Tôi cắt ba thằng nằm lại, một thằng ra gác cùng thằng T, còn bốn thằng tôi mò vào, cậu em Cam sợ dúm không dám vào.

Hóa ra cái hang rất sâu chứ không cạn như chúng tôi tưởng, nền được đổ đá khá bằng, từ chỗ chúng tôi nằm vào tới hết nền bằng phải gần 20 m, nền hang ướt nhẹp, nước rỏ lách tách, nhiều chỗ đá nhỏ lở rơi rất nhiều, cùng vô số mảnh lựu đạn gang… có vẻ như các ông nội lính không muốn chui vào nên đứng ngoài phang lựu đạn vào thôi.

Vào sâu ánh sáng rất yếu, T già làng chợt kêu… ui, cái chum… vàng rồi… đồ cổ rồi các bố ơi…

Tôi soi đèn vào, có bốn cái chum to đã vỡ ba cái chỉ còn trơ đáy, một cái trong cùng chỉ vỡ một nửa còn một nửa… bên trong chỉ có nước không, chả có gì cả, rất nhiều những cuộn vải màu đen, xanh đen, những thùng đạn đại liên bên trong đựng toàn thuốc tây nhìn còn mới, lạ là có cả mấy cái bánh xe đạp nữa, có vẻ như đây là một cái kho như bao cái kho bọn tôi thường vẫn gặp của lũ mọi pốt trong rừng…

Chợt thằng T hú lên… tôi soi đèn theo ánh đèn nó… có rất nhiều xương người ngổn ngang bên trong, có một bộ xương trong dáng đang ngồi… cái đầu sọ đã rời ra rớt xuống dưới, trông như một người cụt đầu…

Tất cả có chừng 5, 6 cái sọ, toàn nữ pốt thì phải… một mùi cực kỳ kinh khủng bốc lên…

Bọn tôi quay trở ra chỗ ngủ bàn nhau, giờ sao?? Thôi kệ mẹ nó ngủ tiếp mai tính… chứ giờ mấy nhà kia thì nguy hiểm…

Cả bọn nằm xì xầm to nhỏ…

Hóa ra đêm qua chúng chia nhau trực gác, ba thằng đã nhìn thấy rất nhiều những bóng đen nhảy nhảy, bò bò… loanh quanh sân, những tiếng rên rỉ rỉ rả thỉnh thoảng lại cất lên đâu đó… cả những bóng trẻ con chạy thoăn thoắt trên sân, và những tiếng gì đó rơi lộc cộc lộc cộc…

Tôi không được nhìn thấy những cái đó, chỉ thấy lờ mờ cái gì đó trong hang hôm nay thôi.



Đêm đó chúng tôi ngủ nốt một đêm, hôm sau di chuyển tìm điểm khác trú chân.

Đó là một trong rất nhiều lần tôi đã gặp những thứ quái đản ở cái mảnh đất quái đản này.

Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, mấy ngày vừa rồi tôi vừa bận vừa sốt rét quật, nên không thể viết được gì, mọi người đừng buồn nhé
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 15

Nay tôi được rảnh, xin kể cho bà con nghe một câu chuyện cũ, nhiều chi tiết khá lạ lùng, không biết là cái gì và giải thích thế nào nữa…
Đó là cuối mùa khô 97 – 98, ở Sam raong, tôi đang ở “đỉnh cao quyền lực”trong sự nghiệp của mình. Một lục thum (ông lớn) thứ thiệt, nắm trong tay quyền sinh quyền sát cả mấy trăm sinh mạng… oai hơn cóc cụ. Hét một tiếng nhiều kẻ phải sợ giật mình chạy.

Chúng tôi đi chăn bò.

Xin xỏ, nài nỉ, dọa dẫm, chạy chọt… các kiểu mới được chân chăn bò của nông trường Spk…

Hội đồng quản trị bò của tôi gồm 7 anh em Việt và hai ông Cam, tôi là chủ tịch bò, dưới tôi có đầy đủ ban bệ chức danh rõ ràng, giám đốc điều hành bò, giám đốc bò sự, có cả “trợ lý tác chiến” và cả phiên dịch nữa. Phiên dịch ở đây không phải là dịch tiếng của bò mà là tiếng Thái lan, vì địa bàn tập đoàn bò của bọn tôi rộng lắm, liên quốc gia cơ… chỉ bước vài bước chân là sang nước bạn rồi, nên phải có phiên dịch.

Nhà cái trang bị cho chúng tôi cả vũ khí, súng AR15 và M16 cẩn thận… súng đạn thì rừng đầy như củi khô, chúng tôi khoác cho đẹp thôi còn sử dụng thì AK ngon hơn…

Mùa khô nên lương thực cho nhân sự… không, bò sự thiếu thốn lắm, cỏ ít, nên phải lùa bò đi xa lang thang vào tút trong núi Dangrek…

Chúng tôi hướng dẫn anh em công nhân lấy cắt tút đạn 37 cưa đi chế thành cái mõ như mõ bằng gỗ của trâu bò ở vùng núi Việt Nam. Tiếng leng keng vui tai lắm, và mùi thì thôi rồi thằng nào cũng toàn mùi bò hôi mù, vì đi xa mệt chúng tôi leo lên cưỡi những con bò to, chỉ cưỡi được bò vàng thôi chứ bò trắng họ gọi là bò Thái lan thì không cưỡi được vì nó ngu và nhát lắm, thằng nào cũng mùi Chanel bò nồng nặc…

Ban đầu, mới vào việc mấy anh em nghĩ công việc này đơn giản có gì đâu, dù chưa thằng nào được vinh dự đảm đương trọng trách này lần nào… cứ nghĩ là cầm gậy rồi lùa chúng đi thấy cỏ là cho chúng dừng lại mổ thôi…

Bắt tay vào làm mới thấy nghề này nó nan giải và “cao quý” thật. Mệt lử vì lũ bò đầu bò đầu bướu, lúc thì gào khản cổ nó không dừng lại, lúc thì vụt mỏi tay nó không chịu đi, quân số đông nên chả biết đằng nào mà đếm, cứ bui, bi, bon…(1, 2, 3…) thì có mà cả tuần mới xong. Thôi, kệ cha nó… đông đông là đủ, thỉnh thoảng thừa ra một hai con nhỏ nhỏ mới đẻ nữa, theo luật rừng của họ thì mấy con này bọn tôi được hưởng… nói thì vậy chứ có thằng nào quan tâm tới.

Thỉnh thoảng bò bị ngã xuống khe, hay bị ong đất chích chết bọn tôi lôi xuống khe mần thịt ăn.

Đêm, chúng tôi vào khu công xã Anlong của pốt cũ giờ bỏ hoang để ngủ.

Ở chân dãy Dangrek này từ Ampil lên quá Phaav… tút biên giới Lào nữa vô số công xã và căn cứ cũ bỏ không, ở rừng.

Dọc thung lũng rất nhiều những rừng cây ăn trái, xoài, cam, vú sữa, sầu riêng… có những rừng bỏ không vô chủ, đây là sản phẩm của những công xã tập trung của ponpot ngày xưa trồng cấy, sau giải phóng chúng bỏ chạy, người dân bị lôi theo và đã trở về quê cũ nên những nơi đó gần như bỏ hoang.

Chỗ chúng tôi trú chân là dưới một thung lũng rộng, may là thời điểm mùa khô nơi đó vẫn còn nước, do một con suối nhỏ chảy trên núi xuống, nhiều vũng nước to, đêm đêm, lợn rừng, hươu nai, cả gấu chó cũng mò mẫm xuống uống nước suốt.

Căn cứ chúng tôi ở rất rộng, chia làm ba khu, khu rộng nhất nằm ngay khe nước trước mặt là rừng cây ăn trái rộng, phía sau là con đường lên những khu trên, có khoảng năm sáu chục căn nhà đã đổ nát gần hết. Phía sau là khu nữa với khoảng ba chục căn nhà, có sân hẳn hoi, cây cối trồng rất đẹp, phía trên cùng là khu khoảng hơn hai mươi căn nữa còn khá tốt ngay bên cạnh là khu rừng thông, có vài cây thông to phải tới hai ba chục người ôm, thẳng tắp cao khủng khiếp phải ngửa cổ nhìn mới hết đc cây, ban đêm vắng tiếng gió rì rầm vi vu nghe dựng tóc gáy… như tiếng những hồn ma than khóc rỉ rả thê lương lắm.

Ngay sau khu này có một khe đá khủng khiếp, từ trên nhìn xuống thấy rất nhiều cây khô mục, và xương người trắng, vàng, xám, đen… đủ cả. Chắc nơi này lũ lính ngày xưa đập chết dân và giết lẫn nhau rồi ném xác xuống.

Do khu này còn có vẻ lành lặn nhất nên chúng tôi mò lên ngủ, vì phía khu dưới lũ bò đêm cứ lắc chuông và lịch bịch suốt rất ồn ĩ và hôi nữa…

Khá nhiều lần trong đêm trăng rất sáng chúng tôi nhìn thấy từng đoàn người cứ đi lên đi xuống lố nhố đen xì như họ đang khuân vác thứ gì đó, giống những con kiến hành quân tha mồi…

Hai ba ngày sau khi lên đó ở, bọn tôi phát hiện thấy có kẻ xâm phạm khu vực bộ chỉ huy, chúng tôi gọi đùa khu này là vậy. Đó là một đàn dê hoang… chừng hai ba chục con, chúng chui vào khu chúng tôi làm bếp nấu nướng ăn sạch cả muối, ủi tung cả bếp nấu.

Cầm đầu đại đội dê này là một con dê đực to, lông dày sừng khá dài râu ria rất ngầu pín… nó không sợ bọn tôi mà đứng gườm gườm nhìn lại, có lẽ bọn tôi mới là những kẻ xâm phạm lãnh địa của nó, dê mùa khô ở đây thì không thể ăn được thịt, chứ ăn được chắc bọn tôi tiêu diệt nó rồi. Đêm chúng nhảy lịch kịch và lảng vảng đầy sân, thỉnh thoảng be be làm cả lũ giật thót người…

Chúng tôi quyết định phải đuổi lũ dê này đi không chúng phá quá…

Đêm khi nghe tiếng lịch kịch và tiếng lào xào, tôi cùng thằng L xách súng dậy nhẹ nhàng mò ra, nhìn quanh quất không có con nào lảng vảng cả, hai anh em lại vào… được lúc lại lịch kịch, hai anh em chia hai hướng vòng quanh dãy nhà, tôi đi bên trái… tới chỗ tảng đá lớn ngay bờ khe tôi thấy một bóng đen đen, rất to… tôi đoán là con dê đại ca, mày đây rồi, tôi quỳ xuống lấy đường ngắm bình tĩnh… nhưng có gì đó khiến tôi có cảm giác lạ lạ, hạ súng xuống, đúng lúc này thằng L cũng đằng bên phải nhà mò tới nó lẩm bẩm bảo tôi không có con nào anh ạ… tôi ra hiệu nó im lặng và chỉ cho nó quan sát bên kia hòn đá, hai anh em từ từ gương súng tiến lên dần dần.

Dưới ánh trăng lấp ló, ngay mép khe… có thứ gì đen đen, tôi gương súng lần nữa… nhưng đó không phải con dê… không biết nó là con gì, chứ không phải con dê, giống như hình người nhưng cảm giác nó như có cái sừng trên đầu, nó bò mò mẫm như con cua ngay trên mép đá bờ cái khe sâu, thấy tôi đứng im gương súng không bắn, L tiến lại hỏi nhỏ tôi, gì vậy anh? Tôi khẽ hất đầu… nó im lặng nhìn, rồi khẽ nói em bắn nhé… tôi bảo, đừng bắn vội L xem nó là con gì đã.

Chúng tôi tin thứ đó nó cũng nhìn thấy bọn tôi, vì chỗ chúng tôi đứng ánh trăng soi sáng rõ, và chỉ cách nó chừng chục bước chân thôi…

Nó bỗng ngừng di chuyển, rồi như từ từ đứng thẳng im lặng… giống như cũng đứng nhìn bọn tôi… chừng tới hơn phút đồng hồ, chợt nó xòa một cái như cái ô dù mở bung… và biến mất trong chớp mắt.

Hai anh em toát mồ hôi nhìn nhau, thằng L lẩm bẩm đm nó trêu mình rồi anh… tôi cũng hoang mang nghĩ, biết thế dã cho mày vài viên… chợt L nói kìa anh ơi, nó kìa…

Ngay trên gốc cây thông một cái bóng đen thui lổm ngổm như con sâu róm đang bò nhích, bò nhích, xin thề là nó giống như con lười tôi thường thấy trên tivi… tôi điên máu gương súng lấy đường ngắm nhanh, kéo hai phát điểm xạ, nghe rõ tiếng pập pập của đạn vào cây, sau chớp đạn thì không có gì ở đó nữa.

Nghe tiếng nổ cả bọn trong nhà sách súng ùa ra, đèn soi loang loáng, nháo nhác hỏi gì vậy… tôi chỉ lẩm bẩm bảo cả lũ vào đi ngủ, thằng già làng hỏi tôi nó trêu phải không anh, tôi gật đầu.

Hai hôm sau, hai con bò húc nhau một con đứng xớ rớ bên cạnh lại bị hai con kia xiên cho phát sừng vào bụng… không cứu được chúng tôi đành cho nó một viên nhân đạo, rồi mổ thịt, ăn với nhau, có ít rượu ngâm với hoa cần sa vứt lăn lóc suốt, mấy anh em lôi ra uống, kệ lũ bò ăn cỏ chúng tôi giờ đã chuyển xuống khu dưới từ đêm tôi nổ súng…

Đúng đêm ăn thịt bò và uống rượu đó tôi đã gặp một chuyện kinh hãi, chúng tôi nhớ như in tới giờ.

Chiều khi thịt bò xong lọc thịt chia hết cho cả đám gần chục người đuổi bò, còn những thứ đầu thừa đuôi thẹo chúng tôi túm vào bộ da đem quăng xuống suối cho cá, rồi kéo nhau lên ăn uống không tối… mà quên cái đầu bò vẫn treo lủng lẳng ngay cây vú sữa, chỉ cách chỗ chúng tôi ngồi ăn uống chừng hơn 30 m.

Lũ bò rất khôn, khi thấy mùi máu đồng loại chúng im lặng không lục đục, leng keng như mọi hôm mà im lặng thỉnh thoảng thở phì phì…

Tới tầm 2, 3 giờ gì đó, tôi giật mình vì có thằng giật giật gọi, tỉnh dậy, tôi thấy mấy thằng đang chụm đầu thì thào… anh ơi hình như tụi lính hay sao đó, đông lắm… theo tay một thằng chỉ, tôi hỏi khẽ, chỗ nào? Nó nói chỗ cái sân chiều thịt bò… tôi hơi băn khoăn, đó là chỗ trống chúng nó mò ra đó thì làm bia thịt cho lũ thiện xạ trong này à?? Nhưng vẫn cẩn thận, chia ba mũi, hai mũi quan sát hai bên và yểm trợ cho mũi giữa… bò ra sân.

Tôi bò đầu tiên T, L, Th bò cạnh…

Dưới ánh trăng vằng vặc đang ngả tây… một đám gì đó đang bu quanh cái đầu bò lủng lẳng, giống người nhưng đen thui giơ giơ tay và cổ ngửa hẳn ra như kiểu mặt hứng nước mưa vậy… cả bọn tôi sững người, nằm im quan sát. Trời ơi… không biết là cái gì nữa, nó chỉ cách chúng tôi tầm hơn chục mét… mùi ngấy ngấy nồng nặc…

Bọn trong nhà quan sát thấy chúng tôi nằm im thì cùng bò ra…

Tôi ngồi hẳn dậy nhìn, hạ súng xuống… rõ ràng là những bóng người, xin thề là hình dạng người, nhưng trông họ rất quái đản, những động tác rất kỳ quặc và lắc lư… họ như bu xúm vào cái đầu bò đã bị bắn vỡ toác… như đang liếm nó vậy…

Chợt có hai thằng vùng dậy chạy ngược vào nhà vừa chạy vừa kêu Ới… ới… ới rất to, tất cả bọn tôi cùng giật bắn mình theo… hóa ra hai ông Cam chạy tụt cả quần vứt cả súng vừa chạy vừa ngã giúi rụi… miệng thì gào… tôi hét, đuổi theo… bịt mồm nó lại… Thằng K cười hô hố rất to, đm tụi nó sợ ma anh ơi…

Khi tôi ngoảnh lại thì không còn thấy gì chỗ cái đầu bò, tôi đứng lên vùng chạy tới đó cả bọn ùa theo…

Cả bãi rộng ngoài hai cây vú sữa thì chả có chỗ nào mà ẩn náu, vậy họ chạy đâu?? Tôi hoang mang ngửa cổ nhìn lên cây, không có ai…

Tôi đứng im một lúc rồi gương súng lên trời nã một loạt, lũ bò giật mình kêu rống lên, tiếng chân bịch bịch cùng tiếng chuông leng keng ầm ĩ…



Cho tới giờ, bao năm rồi bọn tôi mỗi khi gặp nhau và nói lại chuyện này vẫn băn khoăn, không biết đêm đó là thứ gì đã bu vào cái đầu bò nữa…

Hơn 20 năm rồi vẫn nhớ như in.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
mày thèm khát lượt tương tác đến thế à . tao bố thí cho mày một bình luận nè :))
Thèm mẹ gì sim lỏ. Mày ngu ko thấy tao bảo ai đọc thì chấm à. Hóa ra mày cũng vào đọc.??? Xam chỉ là nơi tao giải trí có cái đéo gì mà mày nghĩ tao quan trọng đến cái mxh ảo này vậy. Vui thì tao lên đéo vui tao làm việc khác. Ok
 

cat23

Yếu sinh lý
Thằng thớt có công copy về cho ae nào chưa đọc thì cũng tốt mà . Nhưng tao thắc mắc là sao mày thay đổi dữ kiện thời gian trong truyện làm gì vậy mày ?
Mỗi chuyện là 1 phần riêng rẽ nên tao thấy post lung tung cũng không sao. Chủ yếu là thằng thớt không giải thích rõ nguồn gốc xuất xứ từ đâu.
 
Bên trên