Cuộc sống luôn có những câu hỏi “vì sao” và cũng có rất nhiều điều “giá như”. Đa số những câu hỏi “vì sao” vẫn thường có câu trả lời, nhưng điều “giá như” lại không bao giờ xảy ra bởi quá khứ là điều mà chẳng ai có thể lắm giữ. Âu cũng là sự vận hành của vũ trụ mà cuộc đời mỗn người như một đường cong trong đó, nó giống như đường chỉ tay sinh mệnh nằm trong lòng bàn tay trái của mỗn con người, luôn có điểm bắt đầu cũng như kết thúc.
Năm 2011 chúng tôi thi công một gói thầu làm đường nội bộ trong khu vực trồng cao su tại Mondulkiri, đó là một tỉnh trên cao nguyên đông bắc của Campuchia. Nhóm kỹ sư khi đó có 4 người, 2 người tên Nam và 2 người tên Hùng.
Vị trí thi công cách cửa khẩu Lệ Thanh tỉnh Gia Lai sâu vào địa phận Camphuchia khoảng hơn 200km, lán trại được dựng gần một con đường liên tỉnh nhưng rất ít xe cộ qua lại. Cảm giác chung của chúng tôi khi đến khu vực lán trại đó là sự âm u, không gian yên tĩnh đến mức lạnh người.
Trong nhóm chúng tôi anh Hùng và thằng Nam là 2 người rất thích đọc những cuốn sách về bói toán, những lúc rãnh rỗi cả 2 vẫn thường xòe lòng bàn tay ra xem cho nhau. Anh nói với thằng Việt “ Sao đường chỉ tay của tao và mày giống nhau thế, điều tao lo lắng là nó không được dài và có 1 đường rẽ ngang ”, tôi nghe câu chuyện của 2 người rồi mỉm cười nói “ Anh em mình cố hoàn thành cho xong trước tết rồi còn về, chứ em cũng thấy mệt mỏi rồi. Em chưa đọc sách về tử vi lên chẳng biết ra sao ”. Anh nói với tôi “ Sau này mày rảnh thì đọc 1, 2 cuốn xem có đúng không? ”. Tôi trả lời “ Em chịu ”.
Khi thi công được một thời gian dài, có lẽ do mưa nhiều lên việc thi công không được như tiến độ đề ra, khuôn mặt ai cũng thể hiện sự mệt mỏi. Công việc phải mất 1 tháng sau tết mới xong, Có lẽ do không gian ảm đạm quá lên tôi và thằng Hùng lên nói chuyện với anh Dũng giám đốc Ban điều hành rằng việc không còn nhiều lên qua tết bọn em xin phép không sang nữa, Anh cũng vui vẻ đồng ý.
Tối trước hôm chúng tôi bay từ Buôn Ma Thuột ra Hà Nội, 4 anh em có ngồi uống cà phê tại 1 quán trên đường Nguyễn Du gần khu di tích biệt thự Bảo Đại ở Thành phố Buôn Ma Thuột . Vẻ mặt ai cũng mệt mỏi, Anh Hùng nói với chúng tôi “ Không biết sao tao có dự cảm như anh em mình chẳng còn cơ hội ngồi uống nước với nhau thêm lần nữa ”. Tôi mỉm cười“ Có lẽ em và thằng Hùng không sang nữa, chúng em cũng đã nói với anh Dũng giám đốc Ban điều hành rồi ”. sau đó anh tự nói “ sao tao cảm nhận mình như thuộc về nơi đó ”.
Những câu chuyện của buổi tối hôm đó tôi cũng không quan tâm cho lắm bởi sau đó là thời gian nghỉ lễ. Vào một ngày giữa tháng giêng âm lịch thằng Phú làm trắc đạc của công ty điện cho tôi, nó bảo rằng anh Hùng và thằng Nam bị tai nạn chỗ rẽ từ lán trại ra đường liên tỉnh mất hôm mùng 10 rồi. Tôi lặng mình không nói được gì, hình ảnh những ngày đầu mới sang 4 anh em chúng tôi vui vẻ ở cùng 1 phòng, ăn ngủ làm việc cùng nhau như hiện lên trước mắt nhưng sao lại buồn và thê lương đến thế.
Thằng Phú kể lại “ Anh Hùng và thằng Nam sang hôm mùng 9, đêm hôm đó cả 2 đều không ngủ cứ ngồi ở cửa hút thuốc đến gần sáng. Sáng sớm cả 2 chẳng nói gì lấy xe máy đi vào công trường. Đi được tầm 2 phút đến chỗ rẽ thì bị tai nạn ”.
Ngày trước anh Hùng kể với tôi rằng có đọc cuốn sách về đường chỉ tay, trong đó nói rằng đường chỉ tay trái là những điều định sẵn trong cuộc đời, đường chỉ tay phải thể hiện những biến cố trong tương lai. Người có đường chỉ tay phải và trái khác nhau cuộc sống sẽ có nhiều sóng gió, ngược lại nếu 2 lòng bàn tay có đường chỉ hơi giống nhau thì cuộc sống sẽ bình lặng. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh anh và thằng Nam vẫn thường xòe lòng bàn tay để nhìn vào đường chỉ tay, phải chăng cuộc sống luôn có những điều huyền bí được định sẵn trong lòng bàn tay mỗn con người để giải thích cho mọi điều “ Giá như ” mà mỗn người chúng ta đều đã từng nói.