Tao lội 15 trang rồi. Tóm tắt những CMT đáng chú ý và giá trị. Bọn m đọc cmt mấy thằng khùng lồn nói văn nói hoa trong topic hư não đấy nhé.
Tks bạng
@atcm89 đã ngồi gõ, và
@atlas01 @Xamvc đã siêng gõ phím. Dù méo t hiểu gì.
—————————————————
Muốn hiểu về Phật Học phải tìm hiểu về cuộc đời của Đức Thích Ca. Ông từng là thái tử, vua sợ con có duyên với tu hành do 1 vị thiền sư tiên đoán nên bỏ ông trong cung, sống cuộc sống chỉ có sướng mà không có khổ. Lúc nào cũng có người kề cận kế bên là người trẻ để ông không thấy cái khổ của già, người phát hiện bị bệnh phải cách ly không cho ông biết, chữa khi nào hết bệnh thì quay lại, giấu ông chuyện mẹ ruột đã chết, nói dối rằng hoàng hậu hiện tại là mẹ ruột ông. Nhưng sau này khi đã 30 tuổi ông trốn ra cung chơi thì phát hiện có người bệnh, người già, người chết, và người tu hành. Vào thôn làng mà vua cha chuyên giam những người bệnh tật chỉ vì muốn che mắt ông, nhìn thấy sự tự tại của nhà sư. Ông mới nhận ra rằng cái sung sướng của mình hiện tại không phải là vĩnh hằng, cuộc đời trước sau gì cũng trải qua sinh lão bệnh tử, thậm chí nỗi đau khi người thân mình mất đi cũng làm cho mình đau khổ. Vợ ông lúc đó trấn an ông rằng tình yêu có thể xóa nhòa những đau khổ đó. Ông cũng tin tưởng và tập trung vào hạnh phúc với người vợ đang mang thai. Nhưng sau đó ông lại nhìn thấy 1 cặp thiên nga con mái chết, con trống đau khổ quá mà tự sát theo. Ông lại thấy rằng kết thúc của sự luyến ái cũng là chia ly, cũng là sự đau khổ. Cái suy nghĩ thoát khổ cứ đeo bám ông mãi, cuối cùng ông quyết định trốn nhà để đi tìm chân lý.
Sau đó học nhiều vị chân sư, bản thân ông là một người cực kỳ thông minh nên ông học rất nhanh, vài tháng đã vượt thầy. Sau một thời gian ông đã có thể bước vào tầng thiền định cao nhất, nhưng ông nhận thấy ông chỉ thấy không còn khổ khi nhập định, khi xả thiền mọi thứ đau khổ của thế nhân lại ập đến với ông. Chính vì vậy ông lại quyết định ra đi học thêm những thứ khác, ông nghe nói có người từng giải thoát khi rèn luyện khổ hạnh. Nên đã học và trải qua 6 năm sống khổ hạnh cực khổ, nhịn ăn, nhịn uống, nhịn thở, thấy người thì trốn. Cuối cùng suýt bỏ mạng vì lối tu hành này, trong lúc cận kề cái chết có 1 cô bé đã cứu ông bằng 1 ly sữa dê. Điều đó làm ông sự tỉnh. Ông nghĩ rằng ông cần cơ thể này vì nó là con thuyền để vượt biển, là phương tiện để ông đi tìm chân lý, không thể hủy hoại nó được. Sau đó 1 thời gian chiêm nghiệm trong rừng, ông quyết định sẽ nhập định dưới 1 cái cây trong rừng, ông thề rằng nếu chưa tìm ra được chân lý giải thoát ông sẽ không ngồi dậy, cho đến chết mới thôi. Và trong qua trình đó ông lại tiếp tục trải qua các tầng thiền liên tục, cuối cùng sau 1 thời gian dài (dân gian truyền tụng là 49 ngày) ông đã hanh thông mọi thứ và trở thành Phật (Buddha) Toàn Giác. Phật là từ tiếng Phạn ý chỉ người đã hoàn toàn giác ngộ, không còn bị cái khổ của thế nhân chi phối nữa. Người ta gọi đó là cảnh giới Niết Bàn, thời hiện nay vẫn chưa có ai chứng đắc nên thực chất vẫn chưa rõ Niết Bàn nghĩa là gì. Nhưng có thể hiểu là đã có thể hiểu thấu triệt mọi thứ trên thế gian nên không còn khổ và tái sinh nữa.
Và bài học đầu tiên của ông khi thuyết Pháp là Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo. Tứ Diệu Đế là Khổ - Tập - Diệt - Đạo chỉ ra chân lý cuộc đời này là khổ, nguồn cơn của khổ do tâm Tham Lâm - Sân Hận - Si (mu muội) (gọi là tam độc của nhà Phật) mà ra, và chỉ ra cách để diệt khổ và con đường diệt khổ theo lý trung đạo (Bát Chánh Đạo). Con đường trung đạo có thể hiểu là không được định kiến (bám chấp) vào bất cứ thứ gì, như khúc gỗ trôi sông, trôi theo bên trái hay bên phải đều sẽ bị vướng mắc, nhưng trôi giữa dòng luôn hanh thông. Và nó được quy ước bằng Chánh Kiến - Chánh Tư Duy - Chánh Ngữ - Chánh Nghiệp - Chánh Tinh Tấn - Chánh Niệm - Chánh Định - Chánh Tuệ. Mọi người có thể tìm hiểu về Bát Chánh Đạo trong kinh sách nguyên thủy có nói đến. Vấn đề này khá rộng và sâu nên bản thân tôi cũng chưa hiểu hết về Bát Chánh Đạo nên chưa dám bàn luận sâu về nó. Và tu tập bắt đầu từ giữ Giới nghiêm cẩn mới đạt được Định và sinh ra Tuệ.
Cả cuộc đời sau này Đức Phật đều rao giảng về phần mở rộng xoay quanh Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo này. Nhưng mà sau khi ngài tịch diệt tất cả những gì ngài dạy bị nhuốm màu bởi đạo Bà La Môn, một đạo phổ biến của người Ấn lúc đó, nó cực đoan về phân chia giai cấp, cầu cúng, lễ lộc và bùa chú. Khi du nhập sang Trung Quốc bởi tổ Đạt Sư Lạt Ma, người mà trong truyện võ hiệp Kinh Dung có nhắc đến, câu "võ học trăm nhà xuất Thiếu Lâm" cũng ý chỉ ông tổ này vì ngoài việc truyền dạy Phật Học ông còn dạy thêm những bài tập cho tăng chúng cường thân kiện thể, thuận lợi cho việc hành thiền tu tập. Nhưng sau khi truyền dc 6 đời tổ bên TQ thì lại dừng không rõ ẩn ý gì. Và nó lại tiếp tục bị ô uế bởi những tập tục của người TQ lai tạp các đạo Nho Học, Đạo Giáo vào càng ngày hỗn độn. Đến nỗi Đường Huyền Trang (Đường Tăng mà các bạn xem Tây Du Ký lúc nhỏ) thấy không ổn nên quyết định lặn lội ngàn dặm xa xôi sang Ấn Độ để xin sao chép lại kinh sách mang về dịch lại. Rồi một thời gian sau Đạo Phật ở Ấn cũng bị ô nhiễm tiếp đến nỗi bên đó cũng có người qua TQ để sao chép lại kinh sách mang về Ấn lại. Nhưng Đạo Bà La Môn nó thâm căn cố đế vào dân tộc Ấn rồi mà nó lại có lợi cho kẻ có tiền có quyền nên Phật Học xem chúng sinh bình đẳng càng bị o ép cuối cùng suy tàn trên chính nơi mà nó đã sinh ra.
Và vẫn theo lối cũ lời dạy nguyên thủy sau vài trăm năm lại bị ô nhiễm bởi các hủ tục dân gian, các vị sau này còn tự chế vào thêm dựa trên tư duy cá nhân mình làm cho kinh điển càng ngày càng sai lệch. Chùa chiền lập nên ngoài làm điểm du lịch, thì kinh doanh là chủ yếu, người ta chỉ biết đến chùa xì xụp quỳ lạy cầu xin vô ích chứ đâu có biết học kinh điển, giáo lý để tự giải thoát lấy mình.
VN là nơi giao thoa của 2 trường phái Phật Học, 1 trường phái từ TQ truyền xuống gọi là Bắc Tông (Đại Thừa, Phát triển) và 2 trường phái từ Ấn truyền sang gọi là Nam Tông (hay tiểu thừa). Nam Tông còn có phần đi đúng với giáo lý của nhà Phật, còn Bắc Tông thì họ vin vào câu của Đức Phật "có 8400 pháp môn" nên họ vẽ ra đủ hướng để tu hành. Tịnh Độ Tông thì huyễn hoặc ra Phật Adida tạo ra thế giới Tây Phương Cực Lạc để dẫn độ người theo tịnh độ lên đó tiếp tục tu hành ( chả khác gì Thiên Chúa Giáo). Mật Tông thì bùa chú, cầu cúng,.... Thiền Tông thì chuyên về thiền định rồi đưa những thứ biện luận có có không không cực kỳ rối não vào.
Nên ai cũng như chủ tus sẽ thấy cực kỳ hoang mang về Phật Giáo ở VN cũng phải. Nhưng chỉ cần nhớ tới 1 điều kinh sách, chùa chiền kiểu gì mà không nhắc, không dạy, không khuyến khích tới các vấn đề Khổ, Vô Thường, Phi Ngã, Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo đều là thứ tào lao hết.
Muốn thực sự tu tập phải tuân thủ nghiêm cẩn Bát Chánh Đạo, giữ Giới tuyệt đối nhằm đạt được Định và có được Tuệ.
“
@Sieunhanxxx đã viết:
Cứ thằng nào sinh trước chúng mày tầm 500 năm thì chúng nó phải quỳ lạy bất kì con người nao ở thời điểm hiện tại hết . Vì kiến thức trải nghiệm hay cái lòn gì chúng mày cũng hơn cái lũ đấy cả , lòn Giesu , lòn Ala , Lòn Phật , Lòn Chúa trời chúng mày cứ dí cái sextoy vào mặt là quỳ xuống vái lấy vái để hết , việc lòn gì chúng mày cứ u mê vái cái bọn thua mình về tất cả mọi mặt ?”
Nói vậy không đúng đâu. Trí tuệ của Buddha sau khi tôi nghiên cứu kinh điển cảm thấy ko so bì được. Xã hội hiện đại khoa học phát triển, kiến thức của chúng ta có thể được tích góp từ người xưa và bổ sung thêm cái mới. Nhưng kiến thức và trí tuệ là 2 phạm trù khác nhau. Khi gặp khó khăn ta sẽ mất bình tĩnh, sẽ hoảng loạn không tìm ra được đường ra dù cho có 1 bụng kiến thức. Con người xã hội vẫn bị cái tâm tham lôi kéo, vẫn vì những chuyện cản trở mà sinh ra lòng thù hận, sợ hãi che mờ tầm mắt. Không hiểu được rõ nguồn cơn mọi việc ta sẽ không đủ lý trí, sự khôn ngoan để tìm ra phương án tốt nhất để giải quyết gút mắc. Nhưng giác ngộ giúp cho ta có đủ trí tuệ để hiểu rõ mọi chuyện, sống biết đủ là được, không bị lòng tham sắc, tiền tài quá mức làm đánh mất bản thân, trở nên suy đồi biến chất. Gặp mọi biến cố trong đời đều giữ tâm bình tĩnh để có phương án vượt qua.
Sống càng lâu tôi càng nhận ra nhiều thứ. Đánh giá bản thân quá cao sẽ sinh ra tự mãn và đã gặp rắc rối lớn vì chuyện đó.
Một người khi nhận mình là đã biết mọi thứ xem thường người khác cũng tự chặt đứt đi con đường phát triển của bản thân. Giống như tôi nói ở trên. Đạo Phật Nguyên Thủy là đạo của trí tuệ, tu tâm dưỡng tính không phải là đạo khấn vái cầu xin. Lấy Giáo Pháp của Thích Ca làm thầy để thực hành và khai trí. Thích Ca cũng đã từng nói : "Mỗi người hãy tự đốt đuốc mà đi, trên đường đi có gặp ta cũng đừng vội tin" còn gì. Phật Môn luôn rộng mở nhưng khó độ người vô duyên. Đến khi nào vẫn còn nghĩ Phật Đạo là một tôn giáo, để tẩy não người khác thì không có cơ hội tiếp xúc với kho tàng trí tuệ này đâu
“
@Sieunhanxxx đã viết:
Sống biết đủ thì tiến hoá ngược thành vượn lên rừng mà sống ăn mẹ mỗi trái cây rừng no bụng là xong , nó phát biểu ngu thế mà cũng nghe đc , sống là phải vươn lên và cố gắng từng ngày và đá vào mõm mọi trở ngại , đủ đủ cái lồn rồi nghèo như chó thiên hạ đi oto ngồi điều hoà cặp gái đẹp nuôi cả họ nhà nó mình thì nghèo như chó con cái gia đinh ăn mỳ tôm no bụng là đủ , đm nghe mấy lời giáo huấn chó đẻ”
Vậy bạn lại càng sai rồi. Phật Học là hướng con người đi trên con đường trung đạo để tránh định kiến (dính mắc) vào bất cứ thứ gì làm cản trở tư duy và nhận biết. Hướng đến giác ngộ chứ không dạy người ta chối bỏ mọi thành quả của văn minh mà sống ăn lông ở lỗ. Không dạy con người ta không phấn đấu làm việc, mà chỉ dạy chọn nghề nào lương thiện, sống cuộc sống vật chất giản dị, tối giản, không đánh mất lương tâm, luôn nhìn thế giới bằng con mắt trung dung. Hiểu được nỗi đau của những người tổn thương chúng ta đang gặp phải mà có lòng vị tha với họ. Cũng không được ngạo mạn khi bản thân được tung hô, đắc chí khi giẫm đạp người khác mà tranh giành được của cải, địa vị. Đạo Phật gốc rễ không phải buông bỏ mà là thấu triệt.
Bạn có thể chưa hiểu rõ về Phật Đạo nhiều nên mình không trách. Đôi khi vì một lý tưởng mà 1 người bỏ cả 1 đời để đi tìm. Chính vì thế cũng có 1 số người chọn cách tu hành khổ hạnh giữ triệt để giới hạnh, nhằm tìm kiếm cái Định mà mở cánh cửa của Trí Tuệ. Đó thực ra cũng giống như việc học tập ở nhà trường, khi về nhà phải sắp xếp thời gian học tập rõ ràng, khi học tập không được để phân tâm nên phải tìm nơi yên tĩnh, không được vừa học vừa mở điện thoại lướt internet hoặc vừa nói chuyện phiếm với người khác. Đó cũng có thể coi là giữ Giới vậy. Nhưng cũng có 1 số người vừa học vừa nghe nhạc có thể tiếp thu tốt hơn. Học 1 chút rồi thư giãn thì sẽ học dễ vào hơn. Đó chính là tùy vào căn cơ của mỗi người. Tu hành cũng vậy, người tu có thể chọn phương pháp tu học phù hợp với mình. Nhưng trên con đường tu vẫn phải minh mẫn tránh đi sai đường và lạc đường.
Cho nên bạn không nên quá cực đoan với Phật Học nguyên bản vì nó khác với những thứ mà bạn biết về nó.
“
@WhiteShark đã viết:
Không phải ai cũng độ được nhá.
Đến phật Thích Ca Mâu Ni còn chả độ được gia đình, dòng họ mình, để dòng họ bị tận diệt.
Thế cho mày hiểu không phải độ ai cũng được. Cái từ duyên nó rất trừu tượng, không phải thích là độ được đâu.”
Bạn đang hiểu độ có nghĩa là cứu người thoát khỏi hiểm cảnh mà họ đang gặp phải à? Như vậy không đúng đâu. Mỗi người phải tự gánh nghiệp báo của bản thân. Mọi người đều có thể không tin vào nhân quả nhưng hàm if- else chính là thứ thế giới này đang vận hành. Nhưng nó không đơn thuần, nó xảy ra trong vòng lặp và đan xen với nhau, nhân quả là thứ cực kỳ phức tạp mà người bình thường không thể tính toán rõ ràng được.
Phật chỉ dạy chúng ta con đường giác ngộ, ông ấy không phải là thần tiên có thể hóa phép như những câu chuyện cổ tích. Hay có kỳ môn độn giáp hay rãi đậu thành binh như những thứ huyễn hoặc về Đạo Gia mà tiểu thuyết TQ từng truyền bá. Và bạn sống ở thế giới này cho đến cuối cùng chỉ thấy được phép màu chỉ có trên phim ảnh mà thôi. Đôi lúc phải nhìn vào thực tế mới hiểu rõ được thế giới này.
Cuộc sống vốn dĩ là vô vàn chuyện không như ý. Bạn cố gắng mãi mà vẫn cuộc sống vật chất vẫn không dư giả, giữ gìn sk nhưng vẫn bị bệnh nan y, không làm gì cả nhưng vẫn bị người khác đố kỵ hãm hại, đôi lúc muốn đạt được một thứ nhưng tìm mọi cách cũng không thể nào đạt được, cùng một lứa tuổi nhưng cuộc sống không tốt bằng người ta, sinh ra đã ở trong một gia đình nghèo khó, bố thì say sưa rượu chè rồi về bạo hành gia đình, người thân yêu nhất vì căn bệnh nan y không thể cứu chữa mà bỏ ta rời đi ..... Tất cả những chuyện không thể kiểm soát đó cũng làm cho ta đau khổ. Phật Đạo có thể giúp chung ta vượt qua những khổ đau đó, có cái nhìn trung dung về cuộc sống, giúp chúng ta tỉnh táo để tìm ra hướng để vươn lên. Mỉm cười khi những thứ đã hết sức cố gắng nhưng vẫn vuột khỏi tầm tay. Có thể giữ tâm trạng lạc quan mà sống hết những ngày còn lại. Tin tôi đi, mấy chục năm trên nhân thế chỉ như 1 cái chớp mắt, những thứ mà chúng ta nghĩ là rất quan trọng đến gần cuối đoạn đường sẽ thấy ko cần thiết nữa. Cái tâm trong sạch ta giữ lại được, không còn thấy hối tiếc mới là điều quan trọng nhất.