Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng
Chương II: Khởi đầu mới...
Trâm Anh rời khỏi khách sạn về lại nội thành, đến giữa cầu Chương Dương thì có điện thoại, biết tính anh sẽ không gọi cho mình ngay mà là của người khác. Trâm Anh đỗ sẽ vào sát lan can cầu rồi lấy trong túi xách điện thoại ra xem ai gọi. Trên màn hình hiện lên chữ: Anh Kim.
Trâm Anh bấm tắt rồi đút điện thoại vào túi, cô tiếp tục phóng xe đi khi cái bướm nhoe nhoét tinh trùng đang cọ quẹt vào yên xe, gió trên cầu thổi mạnh làm bay cả những giọt nước mắt của cô ra phía đằng sau.
—
Đã 1 tháng rồi kể từ cái ngày Thìn tốt nghiệp, các bạn cùng khóa với anh đã gần như là ai cũng tìm được việc làm theo giới thiệu của trường, vậy mà họ vẫn chưa từng gọi anh lấy 1 lần. Kể cũng lạ, theo lẽ thường anh sẽ phải là người được giới thiệu đầu tiên, vì anh tốt nghiệp loại xuất sắc cơ mà.
Trâm Anh đã cả tháng rồi tránh mặt anh, thỉnh thoảng có trả lời tin nhắn đấy nhưng chỉ ậm ừ lạnh nhạt, chứ không còn nồng nàn như hồi xưa nữa. Thìn vẫn để Trâm Anh có thời gian suy nghĩ thêm, chuyện hệ trọng cả đời con gái người ta đâu phải giản đơn.
Nhưng Thìn cũng linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành với mối tình của mình. Nhưng mặt khác Thìn cũng hy vọng rằng tình yêu chân chính mà hai người dành cho nhau suốt bao nhiêu năm qua với hằng ngàn hằng vạn kỷ niệm vui buồn, đâu phải đơn giản nói thôi là thôi được. Vậy là Thìn vẫn còn hy vọng, hy vọng vào hai chữ Tình Yêu sẽ đủ để cả hai vượt qua mọi trở ngại.
Nhưng có lẽ anh đã lầm.
Nhận được một cuộc gọi của mẹ Trâm Anh, Thìn đến quán café mà mẹ Trâm Anh nhắn tin. Đến nơi, Thìn mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi đuôi tôm, chân đi giầy da trông thật không tương xứng với mẹ của Trâm Anh, bà tên là Thùy, tuổi khoảng hơn 50 một tẹo, trong bộ váy kiểu cách điệu đà, tóc vấn cao kiểu quý bà, chiếc mũ rộng vành để bên cạnh. Bà Thùy đã đến trước đợi Thìn, trước mặt bà là một ly cocktail vị dâu tây, nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy, bà thở dài mời Thìn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Đến rồi hả cháu, ngồi đi.
Thìn ngồi xuống:
– Cháu chào cô.
– Uống gì gọi đi cháu.
Đúng lúc đó thì có cô lễ tân cầm trên tay quyển menu đến bên cạnh Thìn nói:
– Anh dùng gì ạ?
Thìn không đón quyển menu mà gọi luôn:
– Cho anh một ly đen đá không đường.
– “Vâng”, cô lễ tân lễ phép rồi quay mông đủng đỉnh bước đi.
Cô lễ tân đi rồi để lại hai người trong không khí gượng gạo. Biết cô đã lâu vì là mẹ của Trâm Anh nhưng để nói chuyện riêng thế này là lần đầu, Thìn biết chắc chắn chuyện cũng chỉ liên quan đến tương lai hai đứa mà thôi. Ngoài ra, nhìn cô đẹp thì đẹp thật nhưng chắc là không đến nỗi muốn gặp mình vì chuyện xấu xa, xấu hổ gì đó:
– Cô hôm nay hẹn gặp cháu ra đây có chuyện gì ạ? Có phải chuyện liên quan đến cháu và Trâm Anh không ạ?
Bà Thùy đang tuổi hồi xuân, thực tâm mà nói theo phản xạ cũng có nhìn vào đũng quần của Thìn lúc hắn vừa đến, mẹ và con gái hay tâm sự, bà cũng lờ mờ biết là Thìn sở hữu cái dương vật rất to, làm tình rất giỏi và rất khỏe đúng mác trai vùng biển. Bằng chứng là mỗi lần Trâm Anh đi chơi cùng hắn về thì kiểu gì dáng đi cũng có chút thay đổi. Nghĩ vậy nên cái bướm được cạo lông nhẵn thín như bướm em bé gái 3 tuổi của bà cũng có rỉ rỉ ra ít nước dâm, báo hại bà đang cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu nơi háng. Nhưng giữa nghĩ và làm lại là hai câu chuyện khác nhau, bà đến đây không phải là để câu dẫn chàng thanh niên này của con gái, mà là một chuyện ngược lại. Đấy hắn đi xa.
– Công việc của cháu thế nào?
Câu hỏi đánh thẳng vào lòng trắc ẩn của Thìn thời gian này, Thìn nhận định mẹ Trâm Anh hỏi vậy để xác nhận thôi, chứ thông tin bà đã nắm được rồi:
– Chắc cô đã biết, cháu vẫn đang chờ học viện giới thiệu nơi làm việc.
Đúng là bà Thùy đã biết chuyện, chuyện Thìn chưa được học viện giới thiệu chỗ làm chính bà là kẻ đứng đằng sau, bà là vợ của hiệu trưởng cơ mà. Bà Thùy thở dài, nhấp ly cocktail dâu tây lên cái khuôn miệng được tô son kỹ càng, bà dừng một lát rồi nói:
– Cháu giờ còn chưa có việc làm, vậy cháu lấy gì đảm bảo tương lai cho hai đứa mà tính đòi tính chuyện lâu dài.
Nếu trong những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim Chi, có lẽ Thìn đã trả lời: “Cháu lấy tình yêu ra đảm bảo”. Nhưng đây là Việt Nam, là thế 21 rồi nên Thìn không thể trả lời vậy:
– Cháu tin là với kiến thức của cháu sẽ lo được cuộc sống đầy đủ cho Trâm Anh, mong cô tin ở cháu.
Đã tháng nay chưa xả tinh trùng, Thìn cũng có chút rộn rạo khi nhìn vào đôi môi vừa đưa cái ly nước lên của cô Thùy, là trai thì đến mẹ ruột còn để ý nữa là mẹ vợ tương lai. Biết cô Thùy cũng đã lâu, cũng có vài lần Thìn mạnh dạn nghĩ đến cảnh được địt bà mẹ vợ này. Nhưng phải nói lại một lần nữa, giữa nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Nghe Thìn trả lời vậy thì biết vậy, hôm nay đến đây là bà Thùy đã nghĩ đến nát cả óc ra, mục đích là tách rời đôi trẻ, đảm bảo cho Trâm Anh một cuộc sống nhung lụa đến đầu bạc răng long. Nhưng cách để đạt được mục đích như thế nào mới là điều đáng suy nghĩ. Trước nay Thìn tiếng là trai quê ra Hà Nội nhưng có tính tự trọng cao khi chưa bao giờ ngửa tay cúi đầu mà nhờ vả gia đình bà chuyện gì. Với lại hai đứa chúng nó yêu nhau cũng lâu rồi chứ không phải mới ngày một ngày hai, nó chả địt đến rộng lồn con gái bà rồi.
Bà chỉ còn có một cách: Phũ.
Lấy trong túi xách hiệu LV ra một tờ giấy nhỏ nhỏ, bà đặt lên bàn rồi dùng bàn tay ngọc ngà, trên bàn tay ấy có một chiếc nhẫn bằng ngọc, các móng tay được sơn hồng cầu kỳ đẩy tờ giấy về phía Thìn:
– Cái này là của cháu.
Thìn thoáng qua cũng biết đó là một tờ Séc thanh toán, con số trên đó cũng không phải là nhỏ, đủ để cậu lập nghiệp tiến thân.
– Ý cô là gì ạ?
Bà Thùy nhìn thoáng vào ánh mắt của Thìn, qua ánh mắt bà biết mặc dù chưa cầm trên tay tờ Séc nhưng Thìn biết đó là cái gì, các con số cũng được bà khéo léo chỉnh hướng thuận mắt với Thìn:
– Cô chú muốn đảm bảo tương lai sau này cho Trâm Anh, nó là đứa con gái duy nhất của cô chú.
Không cần nói ra miệng, Thìn đã hiểu, số tiền kia là bà Thùy muốn mua sự tự do cho con gái mình, muốn mua đứt tình yêu mà cậu dành cho Trâm Anh, hay nói đúng hơn, là con dao chặt đứt mối quan hệ của hai đứa.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Thìn cầm lấy tờ Séc trong ánh nhìn khinh bỉ của bà Thùy, bà đang nghĩ: “cuối cùng cũng chỉ có vậy”. Nhưng hành động tiếp theo của Thìn làm bà có chút nhíu nhíu ở lỗ bướm.
Thìn xé đôi tờ Séc ngay trước mặt bà Thùy, xé xong, hắn đặt lại ngay ngắn trên bàn rồi nói:
– Cô Thùy, cháu yêu Trâm Anh là thật lòng. Cháu ở quê ra thật nhưng người quê chúng cháu cũng có lòng tự trọng, số tiền trong tờ Sec của cô với cháu lớn thật, rất lớn là khác. Nhưng cháu không bán danh dự của mình bằng bất cứ giá nào cô ạ. Ý cô chú cháu hiểu, nhưng tạm thời cháu chưa chấp nhận. Cháu cần biết ý của Trâm Anh, nếu Trâm Anh quyết như vậy cháu cũng không miễn cưỡng. Thôi cháu xin phép cô cháu về.
Nói rồi, Thìn đứng dậy đi ra phía quầy lễ tân, để lại bà Thùy một chút ngẩn ngơ, lúc Thìn đứng dậy bà cũng kịp nhìn thoáng một chút vào đũng quần chàng rể hụt, u một cục không phải vì Thìn đang cương cứng, mà là vì Thìn có thói quen để vắt buồi lên trên, không phải để xuôi như đàn ông bình thường khác.
Cô lễ tân vừa lúc đó cũng bưng cốc café đen đá không đường bước vào, cô ngẩn ngơ vì người gọi vừa đứng dậy đi mất.
Ra đến quầy lễ tân, Thìn nói:
– Anh thanh toán bàn kia em ơi.
“Choạch choạch choạc”, tiếng thu ngân bấm máy tính tiền, “roẹt roẹt roẹt”, tiếng bill thanh toán chạy ra.
– Của anh hết 230 ngàn ạ.
Thìn móc ví ra trả. Nhìn vào tờ Bill, 200k ly cocktail, 30k ly café. Mẹ kiếp, đã nghèo còn đi uống cocktail.
Vừa nhìn Thìn ở quầy thanh toán, bà Thùy vừa rút máy điện thoại ra gọi:
– Kim à, nó không nhận.
– …………..
– Kệ nó, không nhận càng tốt.
– …………..
– Uh, cô đến ngay.
Cúp máy, bà Thùy tất tả đi đến Tràng Tiền Plaza, nơi kẻ vừa gọi điện đang chờ bà ở một hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới.
—
Đã 12 giờ đêm cái ngày mà Thìn gặp bà Thùy ở quán café, đứng bên kia đường, đối diện cửa nhà Trâm Anh, Thìn lấy điện thoại nhắn tin cho Trâm Anh:
“Em ngủ chưa?”
Đang thao thức chưa ngủ, Trâm Anh trong phòng riêng của mình đang nằm đắp một cái chăn ngang người để che đi thân người chỉ mặc độc một cái quần lót, đôi vú đang tênh hênh đón gió điều hòa. Trâm Anh có thói quen chỉ mặc quần lót trong phòng riêng, lúc đi ngủ thì tụt ra ở truồng.
Phải một lúc sau, Trâm Anh mới nhắn lại, cô nhận được ngay tin nhắn của anh nhưng chần chừ không dám nhắn lại, cô sợ mình sẽ gục ngã trước anh mất thôi. Yêu anh nhiều lắm nhưng giờ sao đây, em không quen khổ, em không chịu được khổ. Bố mẹ thì vậy …. Còn anh thì ……
“Em ngủ rồi, anh ngủ đi”.
Không phải dòng tin nhắn mà Thìn muốn nhận, cũng không phải những lời lẽ của hai người đang yêu dành cho nhau. Thìn biết nhưng anh cần phải xác nhận một thông tin từ chính Trâm Anh, rằng cô có còn muốn gắn bó đời mình với anh không?
“Hôm nay mẹ em gặp anh”
Đọc tin nhắn của Thìn, Trâm Anh buồn lắm, mẹ cũng đã kể cho cô nghe về cuộc gặp này lúc tối, mẹ cũng chẳng giấu chuyện anh xé đôi tờ Séc trị giá 100 triệu đồng. Cô không dám nhắn lại nữa, nhưng rồi một tin nhắn tiếp theo lại đến từ anh:
“Mẹ muốn anh và em chia tay”
Trâm Anh run run bàn tay, cái điện thoại như trực rơi xuống vú.
Lại một tin nhắn nữa đến:
“Ý em thế nào?”
Trâm Anh như trực khóc, cô bấm chữ rồi lại xóa đã mấy lần rồi. Trâm Anh trào nước mắt khi bấm nút Send:
“Em xin lỗi!”
Một nút bấm nhỏ đã làm tan vỡ mối tình đẹp như trong truyện cổ tích của hai người.
Thìn nhận được tin nhắn đó của Trâm Anh. Thìn buồn rười rượi. Vậy là hết thật rồi sao? Bao ngày tháng qua gắn bó bên nhau, trao cho nhau tất cả ấy vậy mà chỉ vì chuyện xuất thân và công việc của người nười đàn ông lại có thể vứt bỏ hết hay sao? Vậy Tình Yêu ơi, mày ở đâu, mày có tác dụng gì? Mày có tồn tại không hả hai chữ Tình Yêu.
Nhắn dòng tin cuối cùng cho Trâm Anh, Thìn đánh dấu chấm hết cho cuộc tình này:
“Chúc em hạnh phúc!”
Lúc Trâm Anh nhận được tin nhắn này cũng là lúc cô nghe thấy tiếng xe máy nổ dưới đường. Cô vùng dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Nhưng cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ nhìn thấy một vùng khói trắng mù mịt vì anh vội vã chạy đi mất rồi.
Hai núm vú Trâm Anh chịn vào tấm kính cửa sổ làm cả hai bầu vú méo mó nhìn không ra hình thù bình thường nữa.
____________________________________________________________
Sau cái ngày mà Thìn thực sự mất đi tình yêu của mình, không thể đợi học viện giới thiệu việc làm nữa, cậu biết có thể có một số khuất tất ở đây, nhưng phận con sâu cái kiến biết làm gì được. Cậu lang thang đi nộp hồ sơ để tìm kiếm việc làm, công việc cấp bách hiện nay. Nhưng giữa những khoảng thời gian trống là cậu rất tự nhiên đi đến những nơi mà cậu coi là kỉ niệm của hai người. Khắp cả cái thành phố rộng lớn này, đi đến nơi đâu cũng loáng thoáng gợi lại những tháng ngày vui vẻ bên nhau.
Có hôm Thìn phi xe đến bãi bồi Sông Hồng, nơi đây hai người đã đuổi bắt nhau dưới ánh nắng chiều chưa kịp tắt, bên những bông lau cao quá đầu người.
Quán bánh gối nóng trên phố Nguyễn Quốc Sư, đối diện còn có mấy quán hoa quả dầm, nơi rất nhiều lần Thìn đưa Trâm Anh đến ăn vặt đêm khi hai người đi chơi về, món ăn mà Trâm Anh rất thích.
Rồi còn rất nhiều nơi khác nữa, bờ hồ Hoàn Kiếm, con đường dạo ven hồ Tây, hàng cây xà cừ cổ thụ rợp bóng mát trên đường Phan Đình Phùng, cây cầu Long Biên cổ kính từ thời Pháp thuộc, công viên Thống Nhất,.v.v. Tất cả đều có bóng hình đôi bạn trẻ đã từng ngang qua đây.
Trái tim người đàn ông có sắt đá đến mấy, có bản lĩnh kiên cường đến mấy cũng chỉ làm bằng thịt mà thôi, cũng có máu đỏ chảy trôi trong đó. Thìn buồn lắm, xót lắm, mất niềm tin vào tình yêu, vào phụ nữ lắm.
Có đêm lãng mạn nhớ về quá khứ, Thìn đã phi ra đứng sát mép lan can cầu Long Biên, cây cầu kỷ niệm của hai người. Nhìn dòng nước sông mùa lũ đang ào ạt chảy, cậu thầm nghĩ nếu mình nhảy xuống đấy thì sao, có chết được không? Chắc chắn là không, cậu đứng đầu trong lớp học kỹ năng sinh tồn cơ mà, có vứt ra biển chửa chắc đã chết huống hồ là dòng sông này.
Nhưng cũng không thể vì thế mà buông xuôi mặc kệ cuộc đời. Ở quê còn cha mẹ mà đã gần năm rồi cậu chưa về thăm nhà.
Thôi kệ đời đi nhé, trên đời này ngoài tình yêu ra còn nhiều thứ đáng để trân trọng, đáng để nâng niu nữa mà.
—
Mới độ 6 giờ sáng mà đã có những tia nắng chiếu rọi vào giường ngủ của Thìn qua cửa sổ báo hiệu một ngày nắng nóng. Thìn từ từ mở mắt, đêm qua cậu lọ mọ trên mạng tìm kiếm thêm những thông tin tuyển dụng mãi khuya mới chợp mắt được tẹo.
Trâm Anh thì bặt vô âm tín từ cái hôm cậu đứng trước nhà nhắn tin, vậy là thực sự mối tình đẹp như trong tranh vẽ của cậu tưởng đến ngày đơm hoa kết trái đã hết thật rồi. Thìn buồn bã nghĩ về Tình yêu, giờ cậu thực sự không còn tin trên đời này có tồn tại cái thứ mà người ta gọi là tình yêu nữa. Mọi mối quan hệ đều dựa trên nền tảng là lợi ích mà thôi. Anh cho tôi cái gì? Tôi cho anh cái gì? Có tương xứng, cân bằng không?
Người như Trâm Anh còn vậy, thử hỏi còn có thể tin vào đàn bà được nữa không đây?
Dậy sớm ra đầu ngõ nhà trọ ăn sáng, Thìn định bụng ăn xong sẽ tiếp tục đi nộp hồ sơ vào một số công ty mà anh chọn trên mạng tối hôm qua, anh tin rằng mình sẽ may mắn chọn được một công việc ưng ý.
Ăn gần hết gói xôi sáng được bọc trong mảnh giấy báo, Thìn vu vơ đọc những dòng chữ ở phần mà xôi không che lấp. Ô kìa, mảnh giấy báo không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào là có đoạn đăng tin tuyển dụng, đúng là hợp với kẻ đang lang thang tìm việc. Cũng chẳng hy vọng gì sẽ tìm được việc làm trên mảnh giấy báo gói xôi đâu, nhưng đang ăn chẳng có việc gì làm nên Thìn chăm chú đọc cho hết:
“Tin tuyển dụng:
Đơn vị tuyển dụng: Công ty Cổ phần tập đoàn Hưng Thịnh
Vị trí tuyển dụng: Vệ sĩ cá nhân
Yêu cầu tuyển dụng: Nam/nữ tuổi từ 25 – 35, độc thân, tốt nghiệp cấp III, biết võ thuật và các kỹ năng phù hợp với vị trí tuyển dụng. Chi tiết phổ biến tại buổi phỏng vấn.
Chế độ: Lương tối thiểu 10 triệu/tháng + phụ cấp + chế độ theo luật Lao động.
Thời gian nhận hồ sơ: Từ ngày 15 – 30/5
Liên hệ: Phòng Hành chính – Địa chỉ: Khu đô thị mới Hà Nội …..”
Đọc xong Thìn trộm nghĩ: “Vệ sĩ mà lương hơn 10 triệu, kể cũng thơm đấy nhỉ. Chắc là vệ sĩ cho lãnh đạo rồi. Những yêu cầu thì chắc mình đáp ứng được. Chậc, thôi cứ thử nộp hồ sơ xem thế nào, làm tạm kiếm miếng ăn hàng ngày rồi tính tiếp chứ chơi không gần 2 tháng rồi thấy rồi thấy không ổn”
Thìn nghĩ vậy nên ăn xong cậu qua luôn chỗ đăng tuyển vệ sĩ để nộp hồ sơ, theo như trên báo thì hôm nay là hạn nộp cuối rồi.
Chương II: Khởi đầu mới...
Trâm Anh rời khỏi khách sạn về lại nội thành, đến giữa cầu Chương Dương thì có điện thoại, biết tính anh sẽ không gọi cho mình ngay mà là của người khác. Trâm Anh đỗ sẽ vào sát lan can cầu rồi lấy trong túi xách điện thoại ra xem ai gọi. Trên màn hình hiện lên chữ: Anh Kim.
Trâm Anh bấm tắt rồi đút điện thoại vào túi, cô tiếp tục phóng xe đi khi cái bướm nhoe nhoét tinh trùng đang cọ quẹt vào yên xe, gió trên cầu thổi mạnh làm bay cả những giọt nước mắt của cô ra phía đằng sau.
—
Đã 1 tháng rồi kể từ cái ngày Thìn tốt nghiệp, các bạn cùng khóa với anh đã gần như là ai cũng tìm được việc làm theo giới thiệu của trường, vậy mà họ vẫn chưa từng gọi anh lấy 1 lần. Kể cũng lạ, theo lẽ thường anh sẽ phải là người được giới thiệu đầu tiên, vì anh tốt nghiệp loại xuất sắc cơ mà.
Trâm Anh đã cả tháng rồi tránh mặt anh, thỉnh thoảng có trả lời tin nhắn đấy nhưng chỉ ậm ừ lạnh nhạt, chứ không còn nồng nàn như hồi xưa nữa. Thìn vẫn để Trâm Anh có thời gian suy nghĩ thêm, chuyện hệ trọng cả đời con gái người ta đâu phải giản đơn.
Nhưng Thìn cũng linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành với mối tình của mình. Nhưng mặt khác Thìn cũng hy vọng rằng tình yêu chân chính mà hai người dành cho nhau suốt bao nhiêu năm qua với hằng ngàn hằng vạn kỷ niệm vui buồn, đâu phải đơn giản nói thôi là thôi được. Vậy là Thìn vẫn còn hy vọng, hy vọng vào hai chữ Tình Yêu sẽ đủ để cả hai vượt qua mọi trở ngại.
Nhưng có lẽ anh đã lầm.
Nhận được một cuộc gọi của mẹ Trâm Anh, Thìn đến quán café mà mẹ Trâm Anh nhắn tin. Đến nơi, Thìn mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi đuôi tôm, chân đi giầy da trông thật không tương xứng với mẹ của Trâm Anh, bà tên là Thùy, tuổi khoảng hơn 50 một tẹo, trong bộ váy kiểu cách điệu đà, tóc vấn cao kiểu quý bà, chiếc mũ rộng vành để bên cạnh. Bà Thùy đã đến trước đợi Thìn, trước mặt bà là một ly cocktail vị dâu tây, nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy, bà thở dài mời Thìn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Đến rồi hả cháu, ngồi đi.
Thìn ngồi xuống:
– Cháu chào cô.
– Uống gì gọi đi cháu.
Đúng lúc đó thì có cô lễ tân cầm trên tay quyển menu đến bên cạnh Thìn nói:
– Anh dùng gì ạ?
Thìn không đón quyển menu mà gọi luôn:
– Cho anh một ly đen đá không đường.
– “Vâng”, cô lễ tân lễ phép rồi quay mông đủng đỉnh bước đi.
Cô lễ tân đi rồi để lại hai người trong không khí gượng gạo. Biết cô đã lâu vì là mẹ của Trâm Anh nhưng để nói chuyện riêng thế này là lần đầu, Thìn biết chắc chắn chuyện cũng chỉ liên quan đến tương lai hai đứa mà thôi. Ngoài ra, nhìn cô đẹp thì đẹp thật nhưng chắc là không đến nỗi muốn gặp mình vì chuyện xấu xa, xấu hổ gì đó:
– Cô hôm nay hẹn gặp cháu ra đây có chuyện gì ạ? Có phải chuyện liên quan đến cháu và Trâm Anh không ạ?
Bà Thùy đang tuổi hồi xuân, thực tâm mà nói theo phản xạ cũng có nhìn vào đũng quần của Thìn lúc hắn vừa đến, mẹ và con gái hay tâm sự, bà cũng lờ mờ biết là Thìn sở hữu cái dương vật rất to, làm tình rất giỏi và rất khỏe đúng mác trai vùng biển. Bằng chứng là mỗi lần Trâm Anh đi chơi cùng hắn về thì kiểu gì dáng đi cũng có chút thay đổi. Nghĩ vậy nên cái bướm được cạo lông nhẵn thín như bướm em bé gái 3 tuổi của bà cũng có rỉ rỉ ra ít nước dâm, báo hại bà đang cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu nơi háng. Nhưng giữa nghĩ và làm lại là hai câu chuyện khác nhau, bà đến đây không phải là để câu dẫn chàng thanh niên này của con gái, mà là một chuyện ngược lại. Đấy hắn đi xa.
– Công việc của cháu thế nào?
Câu hỏi đánh thẳng vào lòng trắc ẩn của Thìn thời gian này, Thìn nhận định mẹ Trâm Anh hỏi vậy để xác nhận thôi, chứ thông tin bà đã nắm được rồi:
– Chắc cô đã biết, cháu vẫn đang chờ học viện giới thiệu nơi làm việc.
Đúng là bà Thùy đã biết chuyện, chuyện Thìn chưa được học viện giới thiệu chỗ làm chính bà là kẻ đứng đằng sau, bà là vợ của hiệu trưởng cơ mà. Bà Thùy thở dài, nhấp ly cocktail dâu tây lên cái khuôn miệng được tô son kỹ càng, bà dừng một lát rồi nói:
– Cháu giờ còn chưa có việc làm, vậy cháu lấy gì đảm bảo tương lai cho hai đứa mà tính đòi tính chuyện lâu dài.
Nếu trong những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim Chi, có lẽ Thìn đã trả lời: “Cháu lấy tình yêu ra đảm bảo”. Nhưng đây là Việt Nam, là thế 21 rồi nên Thìn không thể trả lời vậy:
– Cháu tin là với kiến thức của cháu sẽ lo được cuộc sống đầy đủ cho Trâm Anh, mong cô tin ở cháu.
Đã tháng nay chưa xả tinh trùng, Thìn cũng có chút rộn rạo khi nhìn vào đôi môi vừa đưa cái ly nước lên của cô Thùy, là trai thì đến mẹ ruột còn để ý nữa là mẹ vợ tương lai. Biết cô Thùy cũng đã lâu, cũng có vài lần Thìn mạnh dạn nghĩ đến cảnh được địt bà mẹ vợ này. Nhưng phải nói lại một lần nữa, giữa nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Nghe Thìn trả lời vậy thì biết vậy, hôm nay đến đây là bà Thùy đã nghĩ đến nát cả óc ra, mục đích là tách rời đôi trẻ, đảm bảo cho Trâm Anh một cuộc sống nhung lụa đến đầu bạc răng long. Nhưng cách để đạt được mục đích như thế nào mới là điều đáng suy nghĩ. Trước nay Thìn tiếng là trai quê ra Hà Nội nhưng có tính tự trọng cao khi chưa bao giờ ngửa tay cúi đầu mà nhờ vả gia đình bà chuyện gì. Với lại hai đứa chúng nó yêu nhau cũng lâu rồi chứ không phải mới ngày một ngày hai, nó chả địt đến rộng lồn con gái bà rồi.
Bà chỉ còn có một cách: Phũ.
Lấy trong túi xách hiệu LV ra một tờ giấy nhỏ nhỏ, bà đặt lên bàn rồi dùng bàn tay ngọc ngà, trên bàn tay ấy có một chiếc nhẫn bằng ngọc, các móng tay được sơn hồng cầu kỳ đẩy tờ giấy về phía Thìn:
– Cái này là của cháu.
Thìn thoáng qua cũng biết đó là một tờ Séc thanh toán, con số trên đó cũng không phải là nhỏ, đủ để cậu lập nghiệp tiến thân.
– Ý cô là gì ạ?
Bà Thùy nhìn thoáng vào ánh mắt của Thìn, qua ánh mắt bà biết mặc dù chưa cầm trên tay tờ Séc nhưng Thìn biết đó là cái gì, các con số cũng được bà khéo léo chỉnh hướng thuận mắt với Thìn:
– Cô chú muốn đảm bảo tương lai sau này cho Trâm Anh, nó là đứa con gái duy nhất của cô chú.
Không cần nói ra miệng, Thìn đã hiểu, số tiền kia là bà Thùy muốn mua sự tự do cho con gái mình, muốn mua đứt tình yêu mà cậu dành cho Trâm Anh, hay nói đúng hơn, là con dao chặt đứt mối quan hệ của hai đứa.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Thìn cầm lấy tờ Séc trong ánh nhìn khinh bỉ của bà Thùy, bà đang nghĩ: “cuối cùng cũng chỉ có vậy”. Nhưng hành động tiếp theo của Thìn làm bà có chút nhíu nhíu ở lỗ bướm.
Thìn xé đôi tờ Séc ngay trước mặt bà Thùy, xé xong, hắn đặt lại ngay ngắn trên bàn rồi nói:
– Cô Thùy, cháu yêu Trâm Anh là thật lòng. Cháu ở quê ra thật nhưng người quê chúng cháu cũng có lòng tự trọng, số tiền trong tờ Sec của cô với cháu lớn thật, rất lớn là khác. Nhưng cháu không bán danh dự của mình bằng bất cứ giá nào cô ạ. Ý cô chú cháu hiểu, nhưng tạm thời cháu chưa chấp nhận. Cháu cần biết ý của Trâm Anh, nếu Trâm Anh quyết như vậy cháu cũng không miễn cưỡng. Thôi cháu xin phép cô cháu về.
Nói rồi, Thìn đứng dậy đi ra phía quầy lễ tân, để lại bà Thùy một chút ngẩn ngơ, lúc Thìn đứng dậy bà cũng kịp nhìn thoáng một chút vào đũng quần chàng rể hụt, u một cục không phải vì Thìn đang cương cứng, mà là vì Thìn có thói quen để vắt buồi lên trên, không phải để xuôi như đàn ông bình thường khác.
Cô lễ tân vừa lúc đó cũng bưng cốc café đen đá không đường bước vào, cô ngẩn ngơ vì người gọi vừa đứng dậy đi mất.
Ra đến quầy lễ tân, Thìn nói:
– Anh thanh toán bàn kia em ơi.
“Choạch choạch choạc”, tiếng thu ngân bấm máy tính tiền, “roẹt roẹt roẹt”, tiếng bill thanh toán chạy ra.
– Của anh hết 230 ngàn ạ.
Thìn móc ví ra trả. Nhìn vào tờ Bill, 200k ly cocktail, 30k ly café. Mẹ kiếp, đã nghèo còn đi uống cocktail.
Vừa nhìn Thìn ở quầy thanh toán, bà Thùy vừa rút máy điện thoại ra gọi:
– Kim à, nó không nhận.
– …………..
– Kệ nó, không nhận càng tốt.
– …………..
– Uh, cô đến ngay.
Cúp máy, bà Thùy tất tả đi đến Tràng Tiền Plaza, nơi kẻ vừa gọi điện đang chờ bà ở một hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới.
—
Đã 12 giờ đêm cái ngày mà Thìn gặp bà Thùy ở quán café, đứng bên kia đường, đối diện cửa nhà Trâm Anh, Thìn lấy điện thoại nhắn tin cho Trâm Anh:
“Em ngủ chưa?”
Đang thao thức chưa ngủ, Trâm Anh trong phòng riêng của mình đang nằm đắp một cái chăn ngang người để che đi thân người chỉ mặc độc một cái quần lót, đôi vú đang tênh hênh đón gió điều hòa. Trâm Anh có thói quen chỉ mặc quần lót trong phòng riêng, lúc đi ngủ thì tụt ra ở truồng.
Phải một lúc sau, Trâm Anh mới nhắn lại, cô nhận được ngay tin nhắn của anh nhưng chần chừ không dám nhắn lại, cô sợ mình sẽ gục ngã trước anh mất thôi. Yêu anh nhiều lắm nhưng giờ sao đây, em không quen khổ, em không chịu được khổ. Bố mẹ thì vậy …. Còn anh thì ……
“Em ngủ rồi, anh ngủ đi”.
Không phải dòng tin nhắn mà Thìn muốn nhận, cũng không phải những lời lẽ của hai người đang yêu dành cho nhau. Thìn biết nhưng anh cần phải xác nhận một thông tin từ chính Trâm Anh, rằng cô có còn muốn gắn bó đời mình với anh không?
“Hôm nay mẹ em gặp anh”
Đọc tin nhắn của Thìn, Trâm Anh buồn lắm, mẹ cũng đã kể cho cô nghe về cuộc gặp này lúc tối, mẹ cũng chẳng giấu chuyện anh xé đôi tờ Séc trị giá 100 triệu đồng. Cô không dám nhắn lại nữa, nhưng rồi một tin nhắn tiếp theo lại đến từ anh:
“Mẹ muốn anh và em chia tay”
Trâm Anh run run bàn tay, cái điện thoại như trực rơi xuống vú.
Lại một tin nhắn nữa đến:
“Ý em thế nào?”
Trâm Anh như trực khóc, cô bấm chữ rồi lại xóa đã mấy lần rồi. Trâm Anh trào nước mắt khi bấm nút Send:
“Em xin lỗi!”
Một nút bấm nhỏ đã làm tan vỡ mối tình đẹp như trong truyện cổ tích của hai người.
Thìn nhận được tin nhắn đó của Trâm Anh. Thìn buồn rười rượi. Vậy là hết thật rồi sao? Bao ngày tháng qua gắn bó bên nhau, trao cho nhau tất cả ấy vậy mà chỉ vì chuyện xuất thân và công việc của người nười đàn ông lại có thể vứt bỏ hết hay sao? Vậy Tình Yêu ơi, mày ở đâu, mày có tác dụng gì? Mày có tồn tại không hả hai chữ Tình Yêu.
Nhắn dòng tin cuối cùng cho Trâm Anh, Thìn đánh dấu chấm hết cho cuộc tình này:
“Chúc em hạnh phúc!”
Lúc Trâm Anh nhận được tin nhắn này cũng là lúc cô nghe thấy tiếng xe máy nổ dưới đường. Cô vùng dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Nhưng cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ nhìn thấy một vùng khói trắng mù mịt vì anh vội vã chạy đi mất rồi.
Hai núm vú Trâm Anh chịn vào tấm kính cửa sổ làm cả hai bầu vú méo mó nhìn không ra hình thù bình thường nữa.
____________________________________________________________
Sau cái ngày mà Thìn thực sự mất đi tình yêu của mình, không thể đợi học viện giới thiệu việc làm nữa, cậu biết có thể có một số khuất tất ở đây, nhưng phận con sâu cái kiến biết làm gì được. Cậu lang thang đi nộp hồ sơ để tìm kiếm việc làm, công việc cấp bách hiện nay. Nhưng giữa những khoảng thời gian trống là cậu rất tự nhiên đi đến những nơi mà cậu coi là kỉ niệm của hai người. Khắp cả cái thành phố rộng lớn này, đi đến nơi đâu cũng loáng thoáng gợi lại những tháng ngày vui vẻ bên nhau.
Có hôm Thìn phi xe đến bãi bồi Sông Hồng, nơi đây hai người đã đuổi bắt nhau dưới ánh nắng chiều chưa kịp tắt, bên những bông lau cao quá đầu người.
Quán bánh gối nóng trên phố Nguyễn Quốc Sư, đối diện còn có mấy quán hoa quả dầm, nơi rất nhiều lần Thìn đưa Trâm Anh đến ăn vặt đêm khi hai người đi chơi về, món ăn mà Trâm Anh rất thích.
Rồi còn rất nhiều nơi khác nữa, bờ hồ Hoàn Kiếm, con đường dạo ven hồ Tây, hàng cây xà cừ cổ thụ rợp bóng mát trên đường Phan Đình Phùng, cây cầu Long Biên cổ kính từ thời Pháp thuộc, công viên Thống Nhất,.v.v. Tất cả đều có bóng hình đôi bạn trẻ đã từng ngang qua đây.
Trái tim người đàn ông có sắt đá đến mấy, có bản lĩnh kiên cường đến mấy cũng chỉ làm bằng thịt mà thôi, cũng có máu đỏ chảy trôi trong đó. Thìn buồn lắm, xót lắm, mất niềm tin vào tình yêu, vào phụ nữ lắm.
Có đêm lãng mạn nhớ về quá khứ, Thìn đã phi ra đứng sát mép lan can cầu Long Biên, cây cầu kỷ niệm của hai người. Nhìn dòng nước sông mùa lũ đang ào ạt chảy, cậu thầm nghĩ nếu mình nhảy xuống đấy thì sao, có chết được không? Chắc chắn là không, cậu đứng đầu trong lớp học kỹ năng sinh tồn cơ mà, có vứt ra biển chửa chắc đã chết huống hồ là dòng sông này.
Nhưng cũng không thể vì thế mà buông xuôi mặc kệ cuộc đời. Ở quê còn cha mẹ mà đã gần năm rồi cậu chưa về thăm nhà.
Thôi kệ đời đi nhé, trên đời này ngoài tình yêu ra còn nhiều thứ đáng để trân trọng, đáng để nâng niu nữa mà.
—
Mới độ 6 giờ sáng mà đã có những tia nắng chiếu rọi vào giường ngủ của Thìn qua cửa sổ báo hiệu một ngày nắng nóng. Thìn từ từ mở mắt, đêm qua cậu lọ mọ trên mạng tìm kiếm thêm những thông tin tuyển dụng mãi khuya mới chợp mắt được tẹo.
Trâm Anh thì bặt vô âm tín từ cái hôm cậu đứng trước nhà nhắn tin, vậy là thực sự mối tình đẹp như trong tranh vẽ của cậu tưởng đến ngày đơm hoa kết trái đã hết thật rồi. Thìn buồn bã nghĩ về Tình yêu, giờ cậu thực sự không còn tin trên đời này có tồn tại cái thứ mà người ta gọi là tình yêu nữa. Mọi mối quan hệ đều dựa trên nền tảng là lợi ích mà thôi. Anh cho tôi cái gì? Tôi cho anh cái gì? Có tương xứng, cân bằng không?
Người như Trâm Anh còn vậy, thử hỏi còn có thể tin vào đàn bà được nữa không đây?
Dậy sớm ra đầu ngõ nhà trọ ăn sáng, Thìn định bụng ăn xong sẽ tiếp tục đi nộp hồ sơ vào một số công ty mà anh chọn trên mạng tối hôm qua, anh tin rằng mình sẽ may mắn chọn được một công việc ưng ý.
Ăn gần hết gói xôi sáng được bọc trong mảnh giấy báo, Thìn vu vơ đọc những dòng chữ ở phần mà xôi không che lấp. Ô kìa, mảnh giấy báo không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào là có đoạn đăng tin tuyển dụng, đúng là hợp với kẻ đang lang thang tìm việc. Cũng chẳng hy vọng gì sẽ tìm được việc làm trên mảnh giấy báo gói xôi đâu, nhưng đang ăn chẳng có việc gì làm nên Thìn chăm chú đọc cho hết:
“Tin tuyển dụng:
Đơn vị tuyển dụng: Công ty Cổ phần tập đoàn Hưng Thịnh
Vị trí tuyển dụng: Vệ sĩ cá nhân
Yêu cầu tuyển dụng: Nam/nữ tuổi từ 25 – 35, độc thân, tốt nghiệp cấp III, biết võ thuật và các kỹ năng phù hợp với vị trí tuyển dụng. Chi tiết phổ biến tại buổi phỏng vấn.
Chế độ: Lương tối thiểu 10 triệu/tháng + phụ cấp + chế độ theo luật Lao động.
Thời gian nhận hồ sơ: Từ ngày 15 – 30/5
Liên hệ: Phòng Hành chính – Địa chỉ: Khu đô thị mới Hà Nội …..”
Đọc xong Thìn trộm nghĩ: “Vệ sĩ mà lương hơn 10 triệu, kể cũng thơm đấy nhỉ. Chắc là vệ sĩ cho lãnh đạo rồi. Những yêu cầu thì chắc mình đáp ứng được. Chậc, thôi cứ thử nộp hồ sơ xem thế nào, làm tạm kiếm miếng ăn hàng ngày rồi tính tiếp chứ chơi không gần 2 tháng rồi thấy rồi thấy không ổn”
Thìn nghĩ vậy nên ăn xong cậu qua luôn chỗ đăng tuyển vệ sĩ để nộp hồ sơ, theo như trên báo thì hôm nay là hạn nộp cuối rồi.