• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Đứa nào thích đọc truyện sex thì vào =))

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương II: Khởi đầu mới...
Trâm Anh rời khỏi khách sạn về lại nội thành, đến giữa cầu Chương Dương thì có điện thoại, biết tính anh sẽ không gọi cho mình ngay mà là của người khác. Trâm Anh đỗ sẽ vào sát lan can cầu rồi lấy trong túi xách điện thoại ra xem ai gọi. Trên màn hình hiện lên chữ: Anh Kim.

Trâm Anh bấm tắt rồi đút điện thoại vào túi, cô tiếp tục phóng xe đi khi cái bướm nhoe nhoét tinh trùng đang cọ quẹt vào yên xe, gió trên cầu thổi mạnh làm bay cả những giọt nước mắt của cô ra phía đằng sau.



Đã 1 tháng rồi kể từ cái ngày Thìn tốt nghiệp, các bạn cùng khóa với anh đã gần như là ai cũng tìm được việc làm theo giới thiệu của trường, vậy mà họ vẫn chưa từng gọi anh lấy 1 lần. Kể cũng lạ, theo lẽ thường anh sẽ phải là người được giới thiệu đầu tiên, vì anh tốt nghiệp loại xuất sắc cơ mà.

Trâm Anh đã cả tháng rồi tránh mặt anh, thỉnh thoảng có trả lời tin nhắn đấy nhưng chỉ ậm ừ lạnh nhạt, chứ không còn nồng nàn như hồi xưa nữa. Thìn vẫn để Trâm Anh có thời gian suy nghĩ thêm, chuyện hệ trọng cả đời con gái người ta đâu phải giản đơn.

Nhưng Thìn cũng linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành với mối tình của mình. Nhưng mặt khác Thìn cũng hy vọng rằng tình yêu chân chính mà hai người dành cho nhau suốt bao nhiêu năm qua với hằng ngàn hằng vạn kỷ niệm vui buồn, đâu phải đơn giản nói thôi là thôi được. Vậy là Thìn vẫn còn hy vọng, hy vọng vào hai chữ Tình Yêu sẽ đủ để cả hai vượt qua mọi trở ngại.

Nhưng có lẽ anh đã lầm.

Nhận được một cuộc gọi của mẹ Trâm Anh, Thìn đến quán café mà mẹ Trâm Anh nhắn tin. Đến nơi, Thìn mặc một chiếc quần bò, áo sơ mi đuôi tôm, chân đi giầy da trông thật không tương xứng với mẹ của Trâm Anh, bà tên là Thùy, tuổi khoảng hơn 50 một tẹo, trong bộ váy kiểu cách điệu đà, tóc vấn cao kiểu quý bà, chiếc mũ rộng vành để bên cạnh. Bà Thùy đã đến trước đợi Thìn, trước mặt bà là một ly cocktail vị dâu tây, nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy, bà thở dài mời Thìn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

– Đến rồi hả cháu, ngồi đi.

Thìn ngồi xuống:

– Cháu chào cô.

– Uống gì gọi đi cháu.

Đúng lúc đó thì có cô lễ tân cầm trên tay quyển menu đến bên cạnh Thìn nói:

– Anh dùng gì ạ?

Thìn không đón quyển menu mà gọi luôn:

– Cho anh một ly đen đá không đường.

– “Vâng”, cô lễ tân lễ phép rồi quay mông đủng đỉnh bước đi.

Cô lễ tân đi rồi để lại hai người trong không khí gượng gạo. Biết cô đã lâu vì là mẹ của Trâm Anh nhưng để nói chuyện riêng thế này là lần đầu, Thìn biết chắc chắn chuyện cũng chỉ liên quan đến tương lai hai đứa mà thôi. Ngoài ra, nhìn cô đẹp thì đẹp thật nhưng chắc là không đến nỗi muốn gặp mình vì chuyện xấu xa, xấu hổ gì đó:

– Cô hôm nay hẹn gặp cháu ra đây có chuyện gì ạ? Có phải chuyện liên quan đến cháu và Trâm Anh không ạ?

Bà Thùy đang tuổi hồi xuân, thực tâm mà nói theo phản xạ cũng có nhìn vào đũng quần của Thìn lúc hắn vừa đến, mẹ và con gái hay tâm sự, bà cũng lờ mờ biết là Thìn sở hữu cái dương vật rất to, làm tình rất giỏi và rất khỏe đúng mác trai vùng biển. Bằng chứng là mỗi lần Trâm Anh đi chơi cùng hắn về thì kiểu gì dáng đi cũng có chút thay đổi. Nghĩ vậy nên cái bướm được cạo lông nhẵn thín như bướm em bé gái 3 tuổi của bà cũng có rỉ rỉ ra ít nước dâm, báo hại bà đang cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu nơi háng. Nhưng giữa nghĩ và làm lại là hai câu chuyện khác nhau, bà đến đây không phải là để câu dẫn chàng thanh niên này của con gái, mà là một chuyện ngược lại. Đấy hắn đi xa.

– Công việc của cháu thế nào?

Câu hỏi đánh thẳng vào lòng trắc ẩn của Thìn thời gian này, Thìn nhận định mẹ Trâm Anh hỏi vậy để xác nhận thôi, chứ thông tin bà đã nắm được rồi:

– Chắc cô đã biết, cháu vẫn đang chờ học viện giới thiệu nơi làm việc.

Đúng là bà Thùy đã biết chuyện, chuyện Thìn chưa được học viện giới thiệu chỗ làm chính bà là kẻ đứng đằng sau, bà là vợ của hiệu trưởng cơ mà. Bà Thùy thở dài, nhấp ly cocktail dâu tây lên cái khuôn miệng được tô son kỹ càng, bà dừng một lát rồi nói:

– Cháu giờ còn chưa có việc làm, vậy cháu lấy gì đảm bảo tương lai cho hai đứa mà tính đòi tính chuyện lâu dài.

Nếu trong những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim Chi, có lẽ Thìn đã trả lời: “Cháu lấy tình yêu ra đảm bảo”. Nhưng đây là Việt Nam, là thế 21 rồi nên Thìn không thể trả lời vậy:
– Cháu tin là với kiến thức của cháu sẽ lo được cuộc sống đầy đủ cho Trâm Anh, mong cô tin ở cháu.

Đã tháng nay chưa xả tinh trùng, Thìn cũng có chút rộn rạo khi nhìn vào đôi môi vừa đưa cái ly nước lên của cô Thùy, là trai thì đến mẹ ruột còn để ý nữa là mẹ vợ tương lai. Biết cô Thùy cũng đã lâu, cũng có vài lần Thìn mạnh dạn nghĩ đến cảnh được địt bà mẹ vợ này. Nhưng phải nói lại một lần nữa, giữa nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.

Nghe Thìn trả lời vậy thì biết vậy, hôm nay đến đây là bà Thùy đã nghĩ đến nát cả óc ra, mục đích là tách rời đôi trẻ, đảm bảo cho Trâm Anh một cuộc sống nhung lụa đến đầu bạc răng long. Nhưng cách để đạt được mục đích như thế nào mới là điều đáng suy nghĩ. Trước nay Thìn tiếng là trai quê ra Hà Nội nhưng có tính tự trọng cao khi chưa bao giờ ngửa tay cúi đầu mà nhờ vả gia đình bà chuyện gì. Với lại hai đứa chúng nó yêu nhau cũng lâu rồi chứ không phải mới ngày một ngày hai, nó chả địt đến rộng lồn con gái bà rồi.
Bà chỉ còn có một cách: Phũ.

Lấy trong túi xách hiệu LV ra một tờ giấy nhỏ nhỏ, bà đặt lên bàn rồi dùng bàn tay ngọc ngà, trên bàn tay ấy có một chiếc nhẫn bằng ngọc, các móng tay được sơn hồng cầu kỳ đẩy tờ giấy về phía Thìn:

– Cái này là của cháu.

Thìn thoáng qua cũng biết đó là một tờ Séc thanh toán, con số trên đó cũng không phải là nhỏ, đủ để cậu lập nghiệp tiến thân.

– Ý cô là gì ạ?

Bà Thùy nhìn thoáng vào ánh mắt của Thìn, qua ánh mắt bà biết mặc dù chưa cầm trên tay tờ Séc nhưng Thìn biết đó là cái gì, các con số cũng được bà khéo léo chỉnh hướng thuận mắt với Thìn:

– Cô chú muốn đảm bảo tương lai sau này cho Trâm Anh, nó là đứa con gái duy nhất của cô chú.

Không cần nói ra miệng, Thìn đã hiểu, số tiền kia là bà Thùy muốn mua sự tự do cho con gái mình, muốn mua đứt tình yêu mà cậu dành cho Trâm Anh, hay nói đúng hơn, là con dao chặt đứt mối quan hệ của hai đứa.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Thìn cầm lấy tờ Séc trong ánh nhìn khinh bỉ của bà Thùy, bà đang nghĩ: “cuối cùng cũng chỉ có vậy”. Nhưng hành động tiếp theo của Thìn làm bà có chút nhíu nhíu ở lỗ bướm.

Thìn xé đôi tờ Séc ngay trước mặt bà Thùy, xé xong, hắn đặt lại ngay ngắn trên bàn rồi nói:

– Cô Thùy, cháu yêu Trâm Anh là thật lòng. Cháu ở quê ra thật nhưng người quê chúng cháu cũng có lòng tự trọng, số tiền trong tờ Sec của cô với cháu lớn thật, rất lớn là khác. Nhưng cháu không bán danh dự của mình bằng bất cứ giá nào cô ạ. Ý cô chú cháu hiểu, nhưng tạm thời cháu chưa chấp nhận. Cháu cần biết ý của Trâm Anh, nếu Trâm Anh quyết như vậy cháu cũng không miễn cưỡng. Thôi cháu xin phép cô cháu về.

Nói rồi, Thìn đứng dậy đi ra phía quầy lễ tân, để lại bà Thùy một chút ngẩn ngơ, lúc Thìn đứng dậy bà cũng kịp nhìn thoáng một chút vào đũng quần chàng rể hụt, u một cục không phải vì Thìn đang cương cứng, mà là vì Thìn có thói quen để vắt buồi lên trên, không phải để xuôi như đàn ông bình thường khác.
Cô lễ tân vừa lúc đó cũng bưng cốc café đen đá không đường bước vào, cô ngẩn ngơ vì người gọi vừa đứng dậy đi mất.

Ra đến quầy lễ tân, Thìn nói:

– Anh thanh toán bàn kia em ơi.

“Choạch choạch choạc”, tiếng thu ngân bấm máy tính tiền, “roẹt roẹt roẹt”, tiếng bill thanh toán chạy ra.

– Của anh hết 230 ngàn ạ.

Thìn móc ví ra trả. Nhìn vào tờ Bill, 200k ly cocktail, 30k ly café. Mẹ kiếp, đã nghèo còn đi uống cocktail.

Vừa nhìn Thìn ở quầy thanh toán, bà Thùy vừa rút máy điện thoại ra gọi:

– Kim à, nó không nhận.

– …………..

– Kệ nó, không nhận càng tốt.

– …………..

– Uh, cô đến ngay.

Cúp máy, bà Thùy tất tả đi đến Tràng Tiền Plaza, nơi kẻ vừa gọi điện đang chờ bà ở một hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới.



Đã 12 giờ đêm cái ngày mà Thìn gặp bà Thùy ở quán café, đứng bên kia đường, đối diện cửa nhà Trâm Anh, Thìn lấy điện thoại nhắn tin cho Trâm Anh:
“Em ngủ chưa?”

Đang thao thức chưa ngủ, Trâm Anh trong phòng riêng của mình đang nằm đắp một cái chăn ngang người để che đi thân người chỉ mặc độc một cái quần lót, đôi vú đang tênh hênh đón gió điều hòa. Trâm Anh có thói quen chỉ mặc quần lót trong phòng riêng, lúc đi ngủ thì tụt ra ở truồng.

Phải một lúc sau, Trâm Anh mới nhắn lại, cô nhận được ngay tin nhắn của anh nhưng chần chừ không dám nhắn lại, cô sợ mình sẽ gục ngã trước anh mất thôi. Yêu anh nhiều lắm nhưng giờ sao đây, em không quen khổ, em không chịu được khổ. Bố mẹ thì vậy …. Còn anh thì ……

“Em ngủ rồi, anh ngủ đi”.

Không phải dòng tin nhắn mà Thìn muốn nhận, cũng không phải những lời lẽ của hai người đang yêu dành cho nhau. Thìn biết nhưng anh cần phải xác nhận một thông tin từ chính Trâm Anh, rằng cô có còn muốn gắn bó đời mình với anh không?
“Hôm nay mẹ em gặp anh”

Đọc tin nhắn của Thìn, Trâm Anh buồn lắm, mẹ cũng đã kể cho cô nghe về cuộc gặp này lúc tối, mẹ cũng chẳng giấu chuyện anh xé đôi tờ Séc trị giá 100 triệu đồng. Cô không dám nhắn lại nữa, nhưng rồi một tin nhắn tiếp theo lại đến từ anh:

“Mẹ muốn anh và em chia tay”

Trâm Anh run run bàn tay, cái điện thoại như trực rơi xuống vú.

Lại một tin nhắn nữa đến:

“Ý em thế nào?”

Trâm Anh như trực khóc, cô bấm chữ rồi lại xóa đã mấy lần rồi. Trâm Anh trào nước mắt khi bấm nút Send:

“Em xin lỗi!”

Một nút bấm nhỏ đã làm tan vỡ mối tình đẹp như trong truyện cổ tích của hai người.

Thìn nhận được tin nhắn đó của Trâm Anh. Thìn buồn rười rượi. Vậy là hết thật rồi sao? Bao ngày tháng qua gắn bó bên nhau, trao cho nhau tất cả ấy vậy mà chỉ vì chuyện xuất thân và công việc của người nười đàn ông lại có thể vứt bỏ hết hay sao? Vậy Tình Yêu ơi, mày ở đâu, mày có tác dụng gì? Mày có tồn tại không hả hai chữ Tình Yêu.
Nhắn dòng tin cuối cùng cho Trâm Anh, Thìn đánh dấu chấm hết cho cuộc tình này:

“Chúc em hạnh phúc!”

Lúc Trâm Anh nhận được tin nhắn này cũng là lúc cô nghe thấy tiếng xe máy nổ dưới đường. Cô vùng dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Nhưng cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ nhìn thấy một vùng khói trắng mù mịt vì anh vội vã chạy đi mất rồi.

Hai núm vú Trâm Anh chịn vào tấm kính cửa sổ làm cả hai bầu vú méo mó nhìn không ra hình thù bình thường nữa.
____________________________________________________________

Sau cái ngày mà Thìn thực sự mất đi tình yêu của mình, không thể đợi học viện giới thiệu việc làm nữa, cậu biết có thể có một số khuất tất ở đây, nhưng phận con sâu cái kiến biết làm gì được. Cậu lang thang đi nộp hồ sơ để tìm kiếm việc làm, công việc cấp bách hiện nay. Nhưng giữa những khoảng thời gian trống là cậu rất tự nhiên đi đến những nơi mà cậu coi là kỉ niệm của hai người. Khắp cả cái thành phố rộng lớn này, đi đến nơi đâu cũng loáng thoáng gợi lại những tháng ngày vui vẻ bên nhau.

Có hôm Thìn phi xe đến bãi bồi Sông Hồng, nơi đây hai người đã đuổi bắt nhau dưới ánh nắng chiều chưa kịp tắt, bên những bông lau cao quá đầu người.

Quán bánh gối nóng trên phố Nguyễn Quốc Sư, đối diện còn có mấy quán hoa quả dầm, nơi rất nhiều lần Thìn đưa Trâm Anh đến ăn vặt đêm khi hai người đi chơi về, món ăn mà Trâm Anh rất thích.

Rồi còn rất nhiều nơi khác nữa, bờ hồ Hoàn Kiếm, con đường dạo ven hồ Tây, hàng cây xà cừ cổ thụ rợp bóng mát trên đường Phan Đình Phùng, cây cầu Long Biên cổ kính từ thời Pháp thuộc, công viên Thống Nhất,.v.v. Tất cả đều có bóng hình đôi bạn trẻ đã từng ngang qua đây.

Trái tim người đàn ông có sắt đá đến mấy, có bản lĩnh kiên cường đến mấy cũng chỉ làm bằng thịt mà thôi, cũng có máu đỏ chảy trôi trong đó. Thìn buồn lắm, xót lắm, mất niềm tin vào tình yêu, vào phụ nữ lắm.

Có đêm lãng mạn nhớ về quá khứ, Thìn đã phi ra đứng sát mép lan can cầu Long Biên, cây cầu kỷ niệm của hai người. Nhìn dòng nước sông mùa lũ đang ào ạt chảy, cậu thầm nghĩ nếu mình nhảy xuống đấy thì sao, có chết được không? Chắc chắn là không, cậu đứng đầu trong lớp học kỹ năng sinh tồn cơ mà, có vứt ra biển chửa chắc đã chết huống hồ là dòng sông này.

Nhưng cũng không thể vì thế mà buông xuôi mặc kệ cuộc đời. Ở quê còn cha mẹ mà đã gần năm rồi cậu chưa về thăm nhà.

Thôi kệ đời đi nhé, trên đời này ngoài tình yêu ra còn nhiều thứ đáng để trân trọng, đáng để nâng niu nữa mà.



Mới độ 6 giờ sáng mà đã có những tia nắng chiếu rọi vào giường ngủ của Thìn qua cửa sổ báo hiệu một ngày nắng nóng. Thìn từ từ mở mắt, đêm qua cậu lọ mọ trên mạng tìm kiếm thêm những thông tin tuyển dụng mãi khuya mới chợp mắt được tẹo.

Trâm Anh thì bặt vô âm tín từ cái hôm cậu đứng trước nhà nhắn tin, vậy là thực sự mối tình đẹp như trong tranh vẽ của cậu tưởng đến ngày đơm hoa kết trái đã hết thật rồi. Thìn buồn bã nghĩ về Tình yêu, giờ cậu thực sự không còn tin trên đời này có tồn tại cái thứ mà người ta gọi là tình yêu nữa. Mọi mối quan hệ đều dựa trên nền tảng là lợi ích mà thôi. Anh cho tôi cái gì? Tôi cho anh cái gì? Có tương xứng, cân bằng không?

Người như Trâm Anh còn vậy, thử hỏi còn có thể tin vào đàn bà được nữa không đây?

Dậy sớm ra đầu ngõ nhà trọ ăn sáng, Thìn định bụng ăn xong sẽ tiếp tục đi nộp hồ sơ vào một số công ty mà anh chọn trên mạng tối hôm qua, anh tin rằng mình sẽ may mắn chọn được một công việc ưng ý.

Ăn gần hết gói xôi sáng được bọc trong mảnh giấy báo, Thìn vu vơ đọc những dòng chữ ở phần mà xôi không che lấp. Ô kìa, mảnh giấy báo không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào là có đoạn đăng tin tuyển dụng, đúng là hợp với kẻ đang lang thang tìm việc. Cũng chẳng hy vọng gì sẽ tìm được việc làm trên mảnh giấy báo gói xôi đâu, nhưng đang ăn chẳng có việc gì làm nên Thìn chăm chú đọc cho hết:

“Tin tuyển dụng:

Đơn vị tuyển dụng: Công ty Cổ phần tập đoàn Hưng Thịnh

Vị trí tuyển dụng: Vệ sĩ cá nhân
Yêu cầu tuyển dụng: Nam/nữ tuổi từ 25 – 35, độc thân, tốt nghiệp cấp III, biết võ thuật và các kỹ năng phù hợp với vị trí tuyển dụng. Chi tiết phổ biến tại buổi phỏng vấn.

Chế độ: Lương tối thiểu 10 triệu/tháng + phụ cấp + chế độ theo luật Lao động.

Thời gian nhận hồ sơ: Từ ngày 15 – 30/5

Liên hệ: Phòng Hành chính – Địa chỉ: Khu đô thị mới Hà Nội …..”

Đọc xong Thìn trộm nghĩ: “Vệ sĩ mà lương hơn 10 triệu, kể cũng thơm đấy nhỉ. Chắc là vệ sĩ cho lãnh đạo rồi. Những yêu cầu thì chắc mình đáp ứng được. Chậc, thôi cứ thử nộp hồ sơ xem thế nào, làm tạm kiếm miếng ăn hàng ngày rồi tính tiếp chứ chơi không gần 2 tháng rồi thấy rồi thấy không ổn”

Thìn nghĩ vậy nên ăn xong cậu qua luôn chỗ đăng tuyển vệ sĩ để nộp hồ sơ, theo như trên báo thì hôm nay là hạn nộp cuối rồi.
 

Player8848

Yếu sinh lý
Trong các tác giả truyện sex thì tao chỉ thấy Frogman là đỉnh nhất, Nguyễn Nhật Ánh của truyện sex. Đọc nó đời một tý, lãng đang một tý, có dâm dê nhưng cũng có tình.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương III: Ký hợp đồng I
Theo lịch hẹn từ cô lễ tân Công ty cổ phần tập đoàn Hưng Thịnh, cái công ty mà đăng tuyển vệ sĩ cho lãnh đạo, mới đầu giờ sáng Thìn đã có mặt ở đây rồi. Nhìn bên ngoài công ty thực sự rất hoành tráng. Một tòa nhà 11 tầng rất sang trọng là nơi đặt trụ sở công ty, bên ngoài tòa nhà được ốp toàn bằng kính khổ lớn, tầng 1 dành cho khu vực lễ tân và kê rất nhiều bộ bàn ghế salong, chắc là dùng để tiếp khách. Trần thạch cao với rất nhiều những chiếc điều hòa âm trần, toàn bộ tường được ốp đá xẻ tạo tạo thành không gian sang trọng cho tòa nhà.

Một cô lễ tân trong bộ trang phục áo dài truyền thống mầu tím nhạt, quần satanh trắng, quần lót mầu trắng nốt niềm nở chào Thìn sau khi cậu nói là đến đây phỏng vấn làm vệ sĩ theo lịch hẹn. Nhìn vào biển tên cô lễ tân đang đeo trên vú, Thìn biết được cô tên là Ánh Tuyết. Sau khi kiểm tra chứng minh nhân dân của Thìn, Ánh Tuyết dẫn Thìn vào thang máy, bấm số tầng 11. Trong thang máy chỉ có hai người, Thìn đứng sau nên nhìn trọn bộ vào bộ mông căng mẩy trong vải quần satanh của Ánh Tuyết.
Còn Ánh Tuyết thì sao? Nhìn gương mặt điển trai, rắn rỏi của Thìn, độ tuổi theo chứng minh thì hơn cô 3 tuổi, tuyển làm vệ sĩ chứng tỏ có chút võ nghệ, đúng tuýp người mà Ánh Tuyết thích. Cô thích những người đàn ông phong trần, những người đàn ông có thể bảo vệ được người đàn bà của mình. Đứng trước hàng nút bấm trong thang máy, Ánh Tuyết rõ ràng là có cảm giác như Thìn đang nhìn mình từ đằng sau. Cơn nứng ở bướm còn dang dở đêm hôm qua với người yêu ở phòng trọ trỗi dậy, lồn Ánh Tuyết hơi rung rung làm cặp mông hơi hơi động đậy một chút. Vậy thôi cũng đủ làm sướng mắt kẻ đã lâu rồi không được xả tinh trùng đang ở phía sau kia.

Sự việc xảy ra chỉ có như vậy thôi vì tiếp “bíp” báo hiệu thang máy đã di chuyển đến tầng 11 rồi. Toàn bộ tầng 11 hình như chỉ có một phòng duy nhất, còn lại là những ghế được xếp vội để rất đông người đến phỏng vấn ngồi chờ bên ngoài. Anh Tuyết chỉ vào một ghế rồi nhìn vào Thìn nói:
– Anh Thìn, mời anh ngồi vào ghế chờ, lát nữa sẽ có người gọi anh vào phỏng vấn. Chủ tịch sẽ trực tiếp phỏng vấn anh.

Thìn cũng nhìn lại khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh trắng trẻo của Ánh Tuyết làm cho cô lễ tân có chút chồn rộn trong lòng. Cậu nói vẻ lạnh lùng không chủ ngữ vị ngữ:

– Tuyển vệ sĩ cho chủ tịch?

Ấy vậy mà làm cho Ánh Tuyết bối rối mới chết chứ, cái kiểu bất cần soái ca của Thìn làm Ánh Tuyết tò mò, vậy nên cô nói khẽ, không giống với những người khác đang ngồi đây:

– Vâng ạ.

– “Uh, cảm ơn”, Thìn đáp lời ngắn ngọn.

Cửa thang máy khép lại mang Ánh Tuyết và bộ quần áo cô đang mặc trên người xuống tầng 1.

Ngồi một lúc Thìn thấy phòng chủ tịch mở ra, một người thanh niên cũng trạc tuổi cậu bước ra với khuôn mặt buồn bã, cái đầu thì lắc lắc báo hiệu kết quả phỏng vấn không được như ý muốn. Theo sau người đàn ông này là một người phụ nữ nhìn rất là xinh đẹp, cô nàng có lẽ đẹp không kém gì Trâm Anh, người yêu cũ của cậu.
Chiếc váy quây mầu đen dài đến đầu gối ôm trọn bờ mông của nàng, sau đít còn hằn lên vệt của quần lót, nhìn vệt đoán hình, Thìn khẳng định loại quần lót mà cô gái kia mặc không được to cho lắm nhưng cũng không phải là loại lọt khe kiểu dây mà thỉnh thoảng Trâm Anh vẫn hay đãi mắt cậu, chắc chỉ vừa che được mặt lồn và một nửa cặp mông mà thôi. Chiếc áo sơ mi tay lửng mầu trắng với cổ áo vuốt nhọn hướng lên trên, thiết kế phần trên ngực rộng mở không có cúc làm lấp ló một ít quầng vú cho người đối diện nhìn vào. Thìn đoán cô nàng chắc không phải là chủ tịch rồi, vì trên tay cô đang cầm tờ giấy trên đó ghi tên người phỏng vấn, chủ tịch ai làm vậy. Chắc là thư ký đây. Thư ký này mà vào tay lão chủ tịch dâm dê thì có mà “thư thư lại ký”.

Giọng cô nàng khả năng là thư ký lảnh lót vang lên:
– Mời anh Nguyễn Văn A vào phỏng vấn.

Nói rồi cô gái bước vào trong, theo sau là một thanh niên chắc chắn tên là Nguyễn Văn A.

Cứ thế, cứ thế, hết người này đến người nọ được gọi vào và bước ra, có người vào khoảng chừng 10 phút, nhưng cũng có người chưa được phút là xuất ra ngoài, à không, bước ra ngoài rồi. Đa phần họ bước ra với vẻ mặt buồn như thanh niên đầu tiên mà Thìn nhìn thấy, báo hiệu một lão chủ tịch khó tính.

Thìn hình như là người cuối cùng phỏng vấn thì phải, rõ ràng anh đến đúng giờ hẹn mà, nhưng có lẽ người khác còn đến sớm hơn anh nhiều.

Mãi gần trưa mà Thìn vẫn ngồi đợi, không còn ai ở đây cả.

Cuối cùng cửa phòng cũng mở để hai người đi ra, một là thanh niên phỏng vẫn, người còn lại đương nhiên là cô nàng gì đó rồi.

Nàng nói:

– Còn mỗi mình anh à? Anh là Thìn phải không?
Thìn vẫn đang ngồi còn nàng thì đứng, thành ra mắt Thìn đang ngang với bầu vú của nàng, không nhìn mặt mà nhìn vú, Thìn trả lời:

– Đúng, đến lượt tôi chưa?

Nàng nói:

– Chiều đi anh, chủ tịch kêu mệt bảo những người còn lại đầu giờ chiều quay lại phỏng vấn tiếp.

Ô đệt!

Thìn chờ gần 4 tiếng đồng hồ chỉ để nghe câu nói này sao, không cam lòng cậu nói lạnh lùng ngắn gọn:

– Cô vào báo cho chủ tịch là còn 1 người nữa thôi, cố nốt đi.

Cô thư ký há hốc mồm vì phát ngôn vừa rồi của Thìn, anh ta nói kiểu như anh ta mới chính là chủ tịch không bằng. Đờ đẫn nhìn Thìn, nàng chưa nói được gì, cũng chẳng phản ứng gì làm cho không gian lắng đọng một hồi. Thìn phá tan bằng cách nhìn vào vú cô thư ký một lần nữa, trên đó có bảng tên của nàng và cả chức danh nữa:

– Thư ký Mai Ngọc, sao vậy?
Gì nữa đây, anh ta còn gọi tên mình nữa. Mà cái giọng kiểu lạnh băng như ra lệnh của hắn sao mà nó sức hút đến vậy, không biết anh ta đến để phỏng vấn vệ sĩ hay là phỏng vấn làm chủ tịch nữa đây. Thái độ của Thìn với lễ tân Ánh Tuyết, với thư ký Mai Ngọc như vậy vốn không phải là cách cậu thường nói với phụ nữ, nhưng đó là trước kia thôi. Giờ đây nhìn thấy đàn bà đẹp tự nhiên trong Thìn thấy ghét ghét sao ấy. Có lẽ chuyện với Trâm Anh đã làm cậu thay đổi thái độ với phụ nữ đẹp mất rồi. Không còn có vẻ nhẹ nhàng quan tâm galang như hồi trước.

Nhưng Mai Ngọc không để mình bị chèn ép lâu như vậy, mất phẩm giá. Cô vừa quay lại bước về phía phòng chủ tịch vừa nói:

– Anh chờ đi.

Thìn tủm tỉm cười vì thái độ của Mai Ngọc, rõ ràng là có chút chống cự nhưng vẫn rắm rắp làm theo.

Độ vài chục giây sau thì Mai Ngọc lại bước ra, nàng thoáng nhìn vào đũng quần của Thìn, không phải là cô cố tình đâu, cơ bản là nó cộm lên một cục nơi háng Thìn. Thói quen vắt buồi lên trên của Thìn làm người ta tưởng anh ta đang trong tình trạng cương cứng. Mai Ngọc tự dưng lại có chút gì đó xao động, cô trộm nghĩ: “không lẽ anh ta đang nứng vì nhìn mình?”, cô chỉ dám hỏi trong đầu mình như vậy thôi, chứ có các vàng cô cũng không dám trực tiếp hỏi Thìn.

– Anh đi theo tôi.

Thìn không nói gì, bước theo Mai Ngọc đi vào trong cánh cửa.

Phòng chủ tịch rộng chừng 100 m2, chiếm khoảng 1/3 không gian của tầng 11. Đập vào mắt Thìn là bộ bàn ghế salon có những tay vịn được dát vàng, nhìn rất sang trọng, giống như phòng khách của nhưng bộ ngành trung ương mà Thìn có dịp đến vài lần.

Đảo mắt tới cuối căn phòng mới thấy bàn làm việc của chủ tịch, cái bàn phải rộng đến hơn 3m chứ không ít, một đôi nghêu đá bằng ngọc khá to được đặt trang trọng ở hai đầu bàn, trên bàn có một chiếc máy tính để bàn thương hiệu Apple che mất khuôn mặt người ngồi trên chiếc ghế bành, người đó đang đọc giấy tờ ở trước mặt mình.

Đến gần bàn thì Thìn đọc thấy cái bảng hiệu đặt ngay ngắn trên bàn: “Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc: Lều Thụy Kha”

Ô, Chủ tịch là nữ nhân.

Đợt này Thìn ghét nữ nhân bao nhiêu thì giời xui đất khiến thế nào vào cái công ty này lại toàn gái là gái, cô lễ tân tên Ánh Tuyết, cô thư ký tên Mai Ngọc, hai người phải nói rất đẹp rồi. Giờ lại là nữ, lạy trời cho cô ta một là già như bà cụ, nếu trẻ thì xấu ma chê quỷ hờn, như vậy dễ làm việc hơn.

Mai Ngọc lễ phép:

– Thưa chủ tịch, người cuối cùng đến rồi ạ.

Đẩy dịch cái ghế sang một bên tránh cái máy tính, Thụy Kha hiện ra trước mắt Thìn, vẫn chưa ngửng mặt lên nhìn người tham gia phỏng vấn, Thụy Kha đang đọc CV của Thìn.

Chưa nhìn thấy mặt nhưng nhìn cái kiểu tóc uốn xoăn bồng bềnh, nhìn bộ đầm bó sát mà chủ tịch đang mặc làm hằn rõ đôi vú lên thế kia, Thìn khẳng định là một phụ nữ không phải bà già.

Mai Ngọc sau khi nói xong thì lùi ra phía bàn tiếp khách, Thụy Kha nghe tiếng thư ký nói vậy nhưng vẫn không ngẩng mặt lên, cô lạnh lùng:

– Ngồi ghế đi.

Thìn ngồi xuống ghế chờ câu hỏi. Nhưng Thụy Kha đọc ra miệng cái CV mà cô đang đọc:

– Nguyễn Văn Thìn, 28 tuổi, quê Quảng Bình, tốt nghiệp Trường Đạo tạo vệ sĩ chuyên nghiệp Pro Cecurity.

Đọc xong Thụy Kha nghĩ thầm trong lòng: “tên nghe quê chết đi được, ít hơn mình 2 tuổi”.

Thìn thấy Thụy Kha đọc vậy mà không thèm nhìn mặt người đối diện lấy 1 lần, cậu đã thấy ngứa ngứa mắt rồi.

Thụy Kha nói tiếp khi đang nhìn vào cái bằng tốt nghiệp học viện đào tạo vệ sĩ:

– Cậu giới thiệu nhanh về mình, ngắn gọn thôi, tôi đang mệt.

Thìn nghe nói vậy thì đứng dậy, vuốt vuốt cái áo sơ mi đuôi tôm của mình rồi nói:

– Vậy tôi xin phép, chào chủ tịch.

Nói xong Thìn quay mặt bước đi.

Mai Ngọc đứng đó há hốc mồm.

Thụy Kha ngẩng mặt lên thì nhìn thấy tấm lưng vạm vỡ của một người cao đến gần 1,8m. Cô bất ngờ trước thái độ của người phỏng vấn, cô chưa từng gặp người như vậy mặc dù tính đến nay cô đã trực tiếp phỏng vấn tuyển dụng đến cả nghìn người.

Thìn bước được 3 bước thì Thụy Kha lên tiếng:

– Tôi có bảo anh ra ngoài đâu.

Thìn vẫn không ngoảnh lại, cậu nói lạnh lùng:
– Chủ tịch đang mệt, tôi có nói cũng ích gì?

Thụy Kha phấn chấn hẳn, những lời đối đáp chán ngắt mà cô nghe đến đau cả tai từ sáng tới giờ khác hoàn toàn với lời cô vừa nghe. Cậu ta có suy nghĩ rằng nếu mình đang có tâm trạng không tốt chắc chắn kết quả phỏng vấn không tốt. Vậy nên cậu ta chọn giải pháp về sớm nghỉ cho khỏe.

– Tôi muốn phỏng vấn anh, mời anh quay lại.

Nghe có tính thiện chí, Thìn quay lại. Hai người thoáng nhìn vào mắt nhau.

Hiện ra trong mắt Thìn là một cô gái chừng độ 30 tuổi, mái tóc xoăn bồng bềnh ôm trọn khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt toát lên vẻ sang trọng, quý phái, đài các của vị chủ tịch kia. Nhưng đôi mắt to đen lánh, gò mũi cao và đôi môi cong có nét gì đó làm cho chủ tịch quyến rũ, sexy mê hoặc lòng người. Nếu không vì đã từng yêu sâu đậm cô người yêu xinh đẹp thì Thìn đã bị tiếng sét ái tình đánh chết ngay tại đây rồi. Chủ tịch thật không phải xinh, mà là đẹp. Đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ mà Thìn đã từng tiếp xúc ngoài đời. Nghĩ đi thì như vậy, nhưng đối chiếu với những gì mình nhận được từ phụ nữ đẹp, Thìn chợt ghét chủ tịch kia thế không biết, càng đẹp càng ghét.
Thụy Kha thấy Thìn quay lại thì cái nhìn đầu tiên mà cô dành cho người phỏng vấn chính là ở khuôn mặt, Thìn có khuôn mặt chữ điền nam tính, trông có nét dữ nhưng nhìn kỹ lại là đáng tin, có chút phong trần của dân miền biển, tóc cắt ngắn gọn gàng. Nhìn xuống dưới thấy cậu ta mặc một cái áo sơ mi đuôi tôm bỏ ngoài quần, cái áo vừa vặn với khuôn người làm lộ ra khuôn ngực vồng cao, eo nhỏ. Xuống chút nữa thì cái đầu tiên mà Thụy Kha nhìn chính là cục u nơi háng của Thìn. Một chút gì đó khinh bỉ trong đầu cô vừa hiện lên: “Mẹ kiếp, vừa nhìn thấy gái là tếu lên rồi. Đúng là loại thường!”.

Thìn bước quay trở lại và ngồi ngay ngắn trên bàn:

– Chủ tịch hỏi đi.

Và sau đây là đoạn đối thoại mà người ta gọi là phỏng vấn của một kẻ hận đàn bà đẹp và một người ghét đàn ông loại thường:
Thụy Kha: Cậu biết võ thuật không?

Thìn: Biết.

Thụy Kha: Biết ở mức nào?

Thìn: Đủ để làm vệ sĩ.

Thụy Kha: Biết lái xe oto không?

Thìn: Biết

Thụy Kha: Lái giỏi không?

Thìn: Chưa bao giờ dùng đến Airbag

Thụy Kha: Lái xe phân khối lớn?

Thìn: Biết

Thụy Kha: Lái giỏi không?

Thìn: Biết Drift

Hai người hỏi nhanh đáp gọn giống như kiểu người ta đang thi xem ai nói nhanh vậy. Thụy Kha có phần toát mồ hôi vì những lời đáp không hợp với vai vế của hai người ngồi đây. Cô dừng một lúc rồi hỏi những câu hỏi cuối, câu hỏi quan trọng nhất để quyết định có nhận người làm hay không?:

– Tôi trả anh 10 triệu/tháng. Ý anh thế nào?

Đáp lại lời Thụy Kha một cách nhanh chóng, ngắn gọn và xúc tích là lời của Thìn:

– 15 triệu một tháng tôi mới làm.

Lại một lần nữa Thụy Kha ngạc nhiên, đây là dạng gì không biết nữa, tên thì nhà quê một cục ra đấy, nhìn thấy gái thì cửng tếu lên thế kia lại còn bày đặt ra điều kiện. Nhưng có một thứ vô hình mà giờ này chính Thụy Kha cũng chưa thể nhận ra, bởi với cô đàn ông chỉ là con số 0 tròn trĩnh, chỉ là dụng cụ để những người đàn bà tôn thờ chủ nghĩa độc thân như cô thỏa mãn mỗi lần nứng lồn mà thôi, đấy là Thìn có một sức hút vô hình toát ra từ khuôn mặt, từ mái tóc, từ vóc dáng, từ ngữ điệu đến giọng nói. Nếu là người khác đòi mức lưỡng gấp rưỡi chắc chắn cô đuổi ra rồi, nhưng người này khác, trước khi đuổi cô muốn hỏi lý do:
– Tại sao?

– Vì chủ tịch rất đẹp.

Ơ kìa, hai việc tưởng như chẳng liên quan đến nhau, chủ tịch đẹp thì liên quan gì đến chuyện đòi lương gấp rưỡi. Vừa nãy chẳng có vài thanh niên mạnh mồm nói là sẵn sàng làm vệ sĩ không công cho cô cơ mà. Cha này ngược lại à nha, cơ mà lời khen thô kệch không đúng ngữ cảnh này lại làm cho Thụy Kha có chút mừng mừng trong lòng. Cơ bản cô thấy trong giọng nói của hắn ta có một từ “thật lòng”:

– Liên quan gì?

– Đàn bà đẹp thường gặp nhiều nguy hiểm, việc bảo vệ khó khăn hơn. Lương phải hơn bảo vệ người khác.

Thụy Kha đã quyết định cho người này thử việc làm vệ sĩ cá nhân cho mình. Mọi thứ tưởng phức tạp nhưng thực ra rất đơn giản nếu con người ta biết đánh trúng điểm yếu của đối phương.

Thụy Kha thực sự là cần một vệ sĩ bảo vệ cho sự an toàn của cá nhân mình. Từ ngày trở về nước lập nghiệp bằng cách thành lập công ty này cho đến nay cũng được 5 năm rồi, cô thân gái chiến chinh nơi thường trường đầy rẫy cạm bẫy này cũng không ít lần chịu thiệt thòi, chịu tủi hổ vì bị bắt nạt bằng bạo lực. Chiến đấu bằng tiền, bằng cái đầu, bằng kinh doanh đường hoàng chân chính cô đâu có ngán ai, nhưng phụ nữ vẫn mãi là phụ nữ, vẫn cần được bảo vệ trong những hoàn cảnh nhất định.
Bảo vệ cho sự an toàn, đó là mục đích duy nhất. Với đàn ông, hay chính xác hơn là với cái buồi của đàn ông Thụy Kha đâu có coi trọng. Với cô, nó chỉ là thứ làm thỏa mãn bản thân theo cữ đòi hỏi của cơ thể mà thôi.

Thụy Kha đang hướng mặt mình về phía Mai Ngọc đang đứng bên cạnh bàn làm việc chăm chú lắng nghe chủ tịch phóng vấn:

– Mai Ngọc, em chuẩn bị hợp đồng ngay, tôi nhận người này.

Mai Ngọc có phần bất ngờ vì quyết định nhanh chóng của chủ tịch, cô hơi phân vân:

– Nhưng thưa chủ tịch, quy trình …..

Chưa nói dứt câu thì Thụy Kha ngắt lời bằng giọng có phần trách móc:

– Quy trình do tôi đặt ra.

Mai Ngọc biết tính vị chủ tịch của mình quá mà, rất quyết đoán, cô lễ phép nói khi đầu hơi cúi xuống:

– Vâng, thưa chủ tịch.

Nói rồi Mai Ngọc ra khỏi phòng đi chuẩn bị hợp đồng.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương IV: Ký hợp đồng II

Còn lại hai người, Thụy Kha nói rõ hơn về công việc vệ sĩ cho Thìn nghe:

– Mọi chi tiết có trong hợp đồng, nhưng tôi cũng cần nói sơ qua cho cậu biết. Tôi tuyển dụng vệ sĩ cho cá nhân tôi, tôi cần vệ sĩ bảo vệ an toàn thân thể trong mọi hoàn cảnh. Thời gian làm việc ít nhất là 18 tiếng/ngày, trừ những lúc tôi đi ngủ. Không biết cậu đáp ứng được cường độ làm việc như vậy không?

Thìn nghe Thụy Kha nói đến việc làm 18 tiếng/ngày thì đang tính đến một chuyện khác, chuyện kinh tế:

– Thời gian đối với tôi không thành vấn đề, tôi còn độc thân. Nhưng để thuận lợi cho công việc, tôi có yêu cầu chủ tịch sắp xếp chỗ ở gần với nơi ở của chủ tịch nhất.

Thìn đang tính đến việc trả lại nhà trọ đang thuê, tiết kiệm mỗi tháng hơn triệu. Cậu khôn vãi chưởng.

Cái này cũng nằm trong kế hoạch tuyển dụng của Thụy Kha rồi, cô rất nhanh chóng đưa ra đáp án:
– Ở nhà tôi luôn. Tôi ở một mình.

Cái này lại ngoài dự đoán của Thìn, ý cậu chỉ là muốn công ty thuê cho một căn phòng nào đó gần nơi ở của yếu nhân là được. Đằng này lại chung nhà với một phụ nữ đơn thân. Rồi không biết có chuyện gì phức tạp xảy ra không? Mình chẳng ưa gì cái dạng phụ nữ đẹp chỉ gây đau khổ cho đàn ông mà thôi như vị chủ tịch kia. Nay lại phải ở chung nhà. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng.

– Chủ tịch không sợ?

Là phụ nữ thông minh, Thụy Kha hiểu ý của Thìn đang nói đến vấn đề gì, ý Thìn nói là không sợ bị chính vệ sĩ của mình đè ngửa ra hiếp dâm sao? Nhưng thật là nực cười đối với Thụy Kha, cô đâu có ngán bị hiếp dâm, hiếp dâm chẳng qua cũng chỉ là hành động giao phối giữa nam và nữ mà thôi. Mà cái đó thì đôi khi chính cô còn phải mất tiền để mua nữa là.

– Hahaha. Sợ thì không tuyển vệ sĩ.

Thìn lắc đầu, cậu chưa hiểu hết được người đàn bà đối diện đầy mâu thuẫn này.

Đúng lúc đó thì Mai Ngọc bước vào, trên tay là một tập A4 mỏng khoảng 4 – 5 tờ gì đấy. Cô tiến gần là phía Thìn, hắn đang ngồi. Thoáng nhìn vào đũng quần Thìn một cái rồi Mai Ngọc nói:

– Anh đọc đi, có gì thắc mắc chủ tịch và tôi sẽ giải thích cho anh luôn.

Thìn hơi chạm đầu ngón tay mình vào Mai Ngọc khi nhận mấy tờ giấy A4. Điều này làm Mai Ngọc có chút xúc động. Đã hơn 2 năm rồi kể từ lúc chia tay anh người yêu cũ, cô chưa từng đụng chạm gì với người khác giới, sâu xa hơn, đã lâu rồi cô chưa có hơi đàn ông, chưa có giọt tinh trùng nào vào người, chưa được ngậm một cái đầu khấc nào. Ấy thế nên người ta nói “hạn hán nhìn thấy mây đen”, một cái chạm thôi cũng làm cho Mai Ngọc rùng mình như bị điện chích.

Nãy giờ mải làm việc đến nỗi quên cả đi giải thành ra Mai Ngọc đang buồn đái, lại trong kỳ hành kinh chính vụ với cái băng vệ sinh to tướng lót lồn làm nhiệt độ trong lồn đang cao bằng nhiệt độ trong lều khí tượng. Thành ra cái chích điện kia làm cho cơ đường nước tiểu không kiểu soát trong giây lát, báo hại lồn cô phọt ra một tia nước tiểu làm ướt sũng cái cái băng vệ đang đỏ lòe đỏ loẹt trong quần. Đến là khó chịu. Điều này chỉ Mai Ngọc cảm nhận được, nhưng cô đang phân vân cái nước vừa thoát ra là nước tiểu hay là nước dâm?

Thìn đọc từ đầu chí cuối mấy tờ A4:

“Cộng hòa xã hội ….

HỢP ĐỒNG BẢO VỆ

Căn cứ này, căn cứ nọ, căn cứ kia ….

Bên A thế lọ, bên B thế chai.

Điều khoản x, điều khoản y, điều khoản z .v.v.

Nội dung chính:

– Bảo vệ an toàn thân thể cho người được bảo vệ trong mọi điều kiện, mọi hoàn cảnh.

– Thời gian làm việc: khoảng 18 tiếng/ngày, kể cả ngày Lễ, Tết.

– Thời gian nghỉ: Không quá 1 ngày/tháng.

– Không can thiệp, không bình luận, không kết luận, không thắc mắc, không tiết lộ mọi chi tiết trong đời sống cá nhân của người được bảo vệ.

– Không phát sinh và thể hiện tình cảm cá nhân đối với người được bảo vệ.

– Lương tháng: 15 triệu/tháng (bao gồm các khoản trích nộp BHXH, BHYT, KPCĐ, BHTN, TNCN theo quy định). Hình thức trả lương: Chuyển khoản vào ngày cuối cùng của tháng.

Nội dung phụ: Rất nhiều không kể hết”

Đọc xong, Thìn đặt hợp đồng trên bàn làm việc của Thụy Kha rồi nói:

– Tôi đồng ý với các điều khoản đã có trong hợp đồng này.

Thụy Kha cứ tưởng cha này đọc kỹ là sẽ có thắc mắc, yêu cầu sửa đổi gì đây, nhưng nghe nói vậy tức là mọi thứ êm xuôi. Thụy Kha đang định bảo với Mai Ngọc in thêm vài bản nữa và hai bên ký thì coi như xong vụ phỏng vấn thì Thìn nói tiếp:
– Nhưng tôi cần bổ sung thêm vài điều khoản nữa.

Chưng hửng, Thụy Kha và Mai Ngọc cùng nhìn về một phía, là khuôn mặt đang lạnh tanh như chẳng có gì xảy xa của Thìn, Thụy Kha lên tiếng:

– Điều gì, cậu nói đi.

Thìn quay sang phía Mai Ngọc:

– Cô lấy giấy bút ra ghi vào.

Ô, thực sự là Mai Ngọc đang không phân biệt là ai mới thực sự là chủ tịch ở cái công ty này. Cô quay ánh mắt sang Thụy Kha có ý như muốn hỏi thì nhận được cái gật đầu của vị chủ tịch thực sự.

Lấy quyển sổ của mình ra, bút cầm trên tay, Mai Ngọc chăm chú nhìn vào Thìn, lúc này cậu mới chậm rãi nói:

– Tôi cần bổ sung những điều sau:

Điều thứ nhất: Trong trường hợp xảy ra sự việc cần phải bảo vệ thì người được bảo vệ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của vệ sĩ.

Điều thứ hai: Tuân thủ mọi biện pháp nghiệp vụ mà vệ sĩ đưa ra trong mọi lúc, mọi nơi tránh làm ảnh hưởng tới an toàn nghiệp vụ.
Điều thứ ba: Chấp nhận cho vệ sĩ định vị 24/24 thông qua các thiết bị thông minh như điện thoại, máy tính bảng, đồng hồ .v.v.

Điều thứ tư: Người được bảo vệ không được có các hành động quyến rũ, câu dẫn hoặc kích thích ham muốn đối với vệ sĩ.

Điều thứ năm: Người được bảo vệ không được phát sinh tình cảm hoặc thể hiện tình cảm cá nhân đối với vệ sĩ.

Điều thứ sáu: Hết rồi, có 5 điều thôi.

Thìn đọc một lèo làm Mai Ngọc phải rất nhanh tay dùng thủ thuật tốc ký mới chép kịp, mồ hôi mồ kê cô chảy ròng ròng trên trán mặc dù điều hòa đang mở, một tia nước tiểu nữa lại xỉn ra.

Thụy Kha ngồi bịch xuống ghế. Cô vừa nghe thấy cái gì đây? Cậu ta đòi định vị mình, cậu ta còn bảo mình không được quyến rũ cậu ta, không được có tình cảm với cậu ta. Trời ơi, mình đang định thuê cái dạng gì làm vệ sĩ nữa không biết.
Thụy Kha có chút tự ái khi nghe những điều khoản của Thìn, cô nói:

– Tôi không đồng ý thì sao?

Thìn biết trước sẽ nhận được câu hỏi này, cậu cũng không ngần ngại nói thẳng, được chăng hay chớ đối với cậu không phải là quan trọng, cậu không ưa lắm cái người đàn bà đẹp này, trái tim cậu đã quá sợ đàn bà rồi:

– Tất cả chỉ vì công việc. Quan điểm của tôi trong bảo vệ chính là phòng còn hơn chống. Chủ tịch không đồng ý tôi đành đi tìm việc khác.

Cả ba im lặng một hồi.

Cả ba im lặng một lúc.

Cả ba im lặng để cùng nhau suy nghĩ. Rồi thì Thụy Kha cũng nhìn về phía Mai Ngọc và gật đầu. Mai Ngọc hiểu ý là chủ tịch đồng ý, cô bước ra ngoài phòng của mình sửa lại hợp đồng.

– Bao giờ cậu có thể bắt đầu công việc?

– Nhanh nhất là tối nay.

– Tại sao không phải là bây giờ?
– Vì tôi cần phải chuẩn bị các công cụ cần thiết cho nghiệp vụ của mình. Phải mất 1 buổi chiều.

Thụy Kha thì chẳng hiểu gì về cái nghiệp vụ, cô cũng không thắc mắc bởi đó không phải là chuyện của mình. Cô đồng ý là chính thức từ tối nay, cô có vệ sĩ:

– Được, tôi đồng ý, giờ tôi viết cho cậu địa chỉ này, tối nay cậu có mặt ở đó đón tôi vào lúc 23h.

Tối nay, Thụy Kha có lịch sinh hoạt câu lạc bộ của mình, “Câu lạc bộ Freedom Luxury”, câu lạc bộ dành cho tầng lớp thượng lưu thích tự do. Mỗi lần sinh hoạt bét nhè thường đến 11h đêm là kết thúc, ai tăng 2, tăng 3 thì tùy nghi di tản.

Thìn giơ tay về phía Thụy Kha như có ý muốn lấy một thứ gì đó từ cô:

– Không cần viết ra giấy, chủ tịch đưa điện thoại của chủ tịch cho tôi.

Thụy Kha nhướn mắt hỏi:
– Để làm gì?

– Tôi sẽ định vị chủ tịch ngay từ bây giờ, tính từ lúc tôi ký hợp đồng, tôi đã là vệ sĩ của chủ tịch rồi.

Thụy Kha miễn cưỡng đưa chiếc Iphone của mình cho Thìn. Thìn đón lấy rồi dùng 2 tay bấm phím nhoay nhoáy rất nhanh nhẹn, Thụy Kha nhìn vào còn chưa kịp hiểu Thìn đang làm gì thì cậu ta đã trả lại điện thoại rồi:

– Cảm ơn chủ tịch, tôi đã định vị xong. Giờ chủ tịch ở vị trí nào tôi cũng biết. Tôi đã cài số điện thoại của tôi trong danh bạ của chủ tịch. Chủ tịch có thể tìm tên tôi trong mục ưa thích, hoặc bấm gọi phím 1 cũng được. Tôi cài tên tôi trong danh bạ là: Chồng yêu.

Thụy Kha há hốc mồm, cô không tin vào điều mình vừa nghe thấy:

– Cậu bị điên à? Sao lại cài tên là Chồng Yêu?

Nhưng Thìn bình tĩnh đến kỳ lạ:

– Sẽ có tác dụng trong những trường hợp khẩn cấp, đặc biệt là đối phó với nam nhân trong công việc của chủ tịch. Đây là điều khoản thứ 2 trong yêu cầu của tôi, “tuân thủ mọi biện pháp nghiệp vụ mà vệ sĩ đưa ra”, mong chủ tịch tôn trọng.
Thụy Kha cãi lại:

– Nhưng tôi có chồng rồi.

– Chủ tịch chưa có chồng.

– Sao cậu biết?

– Tay chủ tịch không đeo nhẫn, chủ tịch ở một mình, yêu cầu tôi đón lúc 11 giờ đêm ở địa chỉ không phải là nhà mình.

Thụy Kha thấy mình như một đứa trẻ bị người cha già khó tính giảng đạo và có cảm giác như vừa đánh mất tự do. Cô vừa thấy mình đang làm một việc hết sức là ngớ ngẩn, trả tiền cho kẻ đã cướp tự do của bản thân. “Tự do” chính là 2 từ mà cô tôn thờ, hai từ đó còn có giá trị hơn cả những cái từ như kiểu “tình yêu”, “hôn nhân”, “gia đình”, “trách nhiệm” mà đa phần phụ nữ Việt lấy đó làm kim chỉ nang cuộc sống. Lại còn rước của nợ “Chồng Yêu” vào cuộc đời mình nữa chứ.

Đang định cãi thêm cái gì đó thì Thụy Kha thấy Mai Ngọc bước vào, trên tay là tập hợp đồng gồm nhiều bản.
Ngay lúc đó, Thìn đọc lướt qua những điều khoản bổ sung thấy đúng như những gì mình nói thì ký, sau đó Thụy Kha cũng đọc lướt rồi ký.

Vậy là Hợp Đồng Bảo Vệ đã được ký kết giữa đôi bên. Cái hợp đồng này là cái gắn kết giữa một kẻ hận đàn bà và một kẻ ghét ràng buộc với đàn ông hay lại chính là vật cản hai người đến với nhau? Chuyện đó chỉ có tương lai mới trả lời được.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 5: Freedom Luxury Club I


Tôi đã nói đến nhân vật chính số còn lại của câu truyện chưa nhỉ? đó không ai khác chính là Lều Thụy Kha, một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiêu kỳ, quyến rũ, sexy và còn là một doanh nhân thành đạt. Cô năm nay đã 30 tuổi rồi, chưa một lần yêu ai, không phải vì cô les, cô còn là một phụ nữ có nhu cầu tình dục rất cao nữa là đằng khác. Nhưng cô có quan điểm sống của riêng mình, cô thích tự do, thích trải nghiệm và kiên quyết không để đời mình lệ thuộc vào một cái gì đó, vào một ai đó. “Tự do”, ôi hai tiếng đã ngấm vào máu thịt của cô.

Thụy Kha sinh ra ở Việt Nam nhưng đến năm 10 tuổi thì theo cha mẹ sang định cư ở Mỹ. Cô tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh ở một trường đại học rất nổi tiếng. Đến năm 25 tuổi, cô quyết tâm lập nghiệp ở quê hương mình và được sự hỗ trợ một khoản vốn khá lớn của bố mẹ, cô về Việt Nam và thành lập nên Công ty Hưng Thịnh.

Nhân vật chính của chúng ta giờ này đang ở đâu? Đang ở Freedom Luxury Club. Hôm nay là buổi đầu tiên cô sinh hoạt ở câu lạc bộ này qua sự giới thiệu của một người bạn Mỹ gốc Việt.

Địa điểm sinh hoạt câu lạc bộ là một phòng rất rộng trong một khách sạn tại quận Ba Đình, đã là VIP thì mọi thứ đều là VIP.

Chị Liễu là chủ nhiệm câu lạc bộ này, chị năm nay đã 50 tuổi rồi, chị đã có một đời chồng, có con trai hẳn hoi nhưng con trai hiện đang sống với chồng. Ưa cuộc sống tự do, ưa thích bay nhảy và làm những điều mình muốn, không bị gò bó, không bị trói buột bởi bất cứ rào cản nào, đó chính là chị và những người phụ nữ ở đây.

Thụy Kha mới ra nhập câu lạc bộ, cô còn chưa biết chắc chắn những gì sẽ diễn ra, ở nước ngoài cô cũng từng tham gia một vài câu lạc bộ kiểu như thế này rồi, nhưng không biết ở Việt Nam có khác ở nước ngoài không? ấy vậy nên cô còn bẽn lẽn lắm, chưa nhập cuộc được. Chị Liễu thấy Thụy Kha còn chưa hòa nhập nên lại gần động viên:

– Kìa Thụy Kha, vui lên em, tới bến đi. Hôm nay ngày đầu tiên sinh hoạt chắc còn nhiều bỡ ngỡ lắm hả. Chờ chút, lát nữa thôi em sẽ quẩy hơn bọn chị nhiều.

Thụy Kha nhìn chị Liễu, thấy chị đang mặc một váy đầm dây hở vai, chị không mặc áo lót làm cái vú to đùng của chị hơi xệ xuống một chút, cũng phải thôi vì chị đã 50 rồi chứ có phải thanh niên gì nữa đâu, giữ được như vậy cũng là quá tốt rồi. Ánh đèn lờ mờ lúc sáng lúc tối nên Thụy Kha không biết được chị Liễu còn không mặc cả quần lót, cái lồn to múp của chị đang tồng ngồng ra đón gió.

– Vâng, chờ lát nữa xem thế nào. Thôi chị em mình uống trước lấy khí thế.

Trong phòng lúc này rặt một đám phụ nữ, có tất cả 10 chị em tính cả Thụy Kha. Thụy Kha có lẽ là trẻ nhất, nhìn các chị khác ai cũng ăn mặc sành điều, sexy, hở hang. Ngoài đời, mỗi người làm ăn kinh doanh ở một mảng khác nhau, hoàn cảnh cũng không có giống nhau, người thì chưa chồng bao giờ, người thì đã bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ. Nhưng có lẽ, họ cũng giống như Thụy Kha cùng có chung một điểm, họ đều rất giầu có, họ đều có khao khát được sống tự do, được làm những gì mình thích. Họ đều tìm về đây, trong căn phòng này để xả đi những bon chen của cuộc sống, ở câu lạc bộ này, họ chỉ cần tìm cho mình một niềm vui nho nhỏ nào đó. Để rồi rời khỏi đây lại trở về với cuộc sống đời thường, họ lại là những doanh nhân, những kỹ sư, những luật sư, những nhà báo, những giáo viên .v.v.

Thụy Kha cũng không khác các chị là bao, hết giờ ở công ty cô đã thay một bộ quần áo khác hoàn toàn cái vẻ văn phòng mà Thìn gặp hồi sáng nay. Cô đang diện trên người một chiếc váy xẻ lưng. Nhìn từ đằng sau có thể nhìn thấy toàn bộ tấm lưng trần trắng muốt, chiếc váy cũng khéo léo làm lộ ra gần nửa bộ ngực mũm mĩm của Thụy Kha, cô có mặc áo lót nhưng là loại mỏng có dây trong suốt nên nhìn trong ánh điện lờ mờ thì phỏng đoán là cô đang thả rông vú, chiếc quần lót mầu trắng lọt khe bé tí hin cũng được cô mặc vào.

Sau khi tất cả mọi người có đủ rượu trước mặt, chị Liễu đứng dậy nói:

– Các chị em, như tôi đã thông báo hôm nay câu lạc bộ chúng ta đón chào một thành viên mới, Thụy Kha.

Một tràng pháo tay vang lên như cổ vũ, như chào đón người mới đến. Như đã thành thông lệ từ trước mà Thụy Kha không biết, cả nhóm hát mới oách xà lách chứ:
Bài hát gì của trẻ con ấy nhỉ, họ hát đồng thanh rất đúng nhịp đúng lời:

“Chào mừng người mới đến, góp thêm một niềm vui, chào mừng người mới đến, góp thêm một cái …. Lồn”.

Hát xong mọi người cùng cười vang vui vẻ, họ “zô” một cái rồi từng người một tiến lại về phía Thụy Kha nói những lời chào mừng, họ rất vui vì nhóm mình có thêm một thành viên, lại trẻ đẹp mơn mởn thế này, biết đâu đấy sẽ có trò vui gì mới.

Nhưng Thụy Kha thì khác, cô cười gượng gạo vì bài hát trẻ con bị chế một cách thô tục. Cô thấy mình có điểm khác với mấy chị ở đây, không phải là các chị đó xấu mà chỉ là mình không hợp với kiểu này mà thôi. Câu lạc bộ kiểu này hồi còn ở Mỹ, Thụy Kha tham gia cũng nhiều nhưng rất khác ở đây, ở đó họ chỉ đến nói chuyện chia sẻ về quan điểm cuộc sống, hết sức văn minh, nhẹ nhàng chứ không thô tục. Nhưng mới đến chẳng lẽ về ngay, như vậy là bất lịch sự, Thụy Kha cố gắng nán thêm chút nữa xem có gì không, biết đâu họ chỉ thô tục trong màn chào đầu này.
Mọi người sau thủ tục ban đầu thì chị Liễu đứng trên sân khấu, đằng sau lưng chị là cái màn hình tivi cỡ lớn phải đến hơn 100 inch. Trước mặt chị là hàng dài ghế sô pha kê sát tường, trước hàng ghế là các bàn dài dùng để bầy cơ man nào là đồ ăn vặt, bia, rượu các loại. Chị cầm vào micro nói:

– Chị em sẵn sàng chưa? Are you ready?

Ở dưới mọi người đồng loạt cầm ly rượu rồi ho to:

– Sẵn sàng.

Chị Liễu tiến về phía bàn, nơi đó có một nút bấm mầu đỏ. Chị bấm vào. Mọi người hướng mặt ra cửa như chờ đợi một điều gì đó.

Và đúng như vậy, 5 thanh niên nhìn cực kỳ anh tuấn, tuổi chừng trên dưới 20 tiến vào theo một hàng dọc, họ là những tiếp viên nam phục vụ cho cuộc vui này.

5 thanh niên rất chuyên nghiệp tiến lên đứng thành một hàng ngang trên sân khấu, 5 người này đã được chị Liễu tuyển lựa, kiểm tra y tế từ chiều. Trên người họ chỉ có duy nhất một chiếc quần lót lọt khe vừa đủ che dương vật. Họ tạo một vài dáng sexy thể hiện trước các người đẹp ngồi đây.
Những tiếng “hú” phấn khích ở dưới vang lên.

Ánh đèn được chuyển sang chế độ đổi mầu quay lia lịa tạo cho không gian trong phòng như mờ như ảo. Và cuộc vui bắt đầu.

Tiếng nhạc sàn chát chúa đập vang lên, màn hình ti vi đằng sau không phụ họa cho nhạc mà chính là những thước phim sex sống động, chân thực nhất.

Các nam tiếp viên tiến về phía các người phụ nữ, các em cũng rất tinh ranh khi tia thấy Thụy Kha là đẹp nhất ở đây, thế nên có một chút so kè tị nạnh và giành phần của 5 tiếp viên khi họ lần lượt tiến về phía các người đẹp. Họ nhún nhảy theo nhạc, họ uốn lượn thân mình để khoe những múi cơ, những bắp thịt, họ muốn mình quyến rũ được các người đẹp. Càng làm cho các chị thích thì cuộc vui càng kéo dài, họ càng có nhiều tiền Tip.

Thụy Kha quan sát xem sự thể thế nào. Chưa đến màn đụng chạm nên Thụy Kha không có phản ứng gì, giờ chỉ đang phần uốn éo biểu diễn thể hình.
Rượu được rót ra, lại vang lên những tiếng “zô”, màn mình đang chiếu cảnh một người đàn ông vừa địt chan chát vào lồn một người phụ nữ vừa cho tay vào móc bướm một người phụ nữ thứ 2.

Các nam lễ tân trước khi vào đây đều bị bắt uống thuốc kích dục, dương vật họ cũng đang cứng trong cái quần lót bé tẹo kia, một số đầu khấc còn lòi lên trên cạp.

Hơn nửa tiếng đầu tiên kết thúc cũng là lúc vài chai rượu đã chỉ còn vỏ không được để nằm ở trên bàn.

Giờ đến màn thứ 2, màn biểu diễn của các tiếp viên.

Mỗi người một trò, từng người 1.

Nam lễ tân thứ nhất đi lên trên sân khấu, 4 người còn lại thì ngồi rải rác giữa các chị, trong bóng tối có cánh tay nào đặt lên dương vật cũng đành mặc kệ.

Trò đầu tiên là trò biểu diễn thủ dâm nam. Chưa đầy ba động tác uốn éo khêu gợi là nam thanh niên đã cởi tụt chiếc quần lót bé xíu xuống đến đầu gối, dương vật cứng ngắc dài thòng lòng bật ra, chĩa thẳng xuống phía dưới để các chị em chiêm ngưỡng.
Tiếng la, tiếng hú, tiếng hét, tiếng huýt sao của các chị là được dịp phát huy.

Nhưng đó cũng là nét chấm phá cuối cùng, nó vượt ngưỡng chịu đựng sự thô tục, trần trụi của Thụy Kha. Cô đứng dậy đi ra phía cửa, ra đến cửa, cô nhìn về phía chị Liễu như có ý muốn nói chuyện riêng với chị. Chị Liễu biết ý cũng đứng dậy đi ra ngoài, cửa phòng được đóng để lại, nam lễ tân đang tự tay sục cu mình lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc nông. Ở dưới, một số chị đã tốc váy của mình lên rồi vạch đũng quần lót của mình ra, hướng cửa lồn thùng thình về phía cái dương vật đang ở trên sân khấu. Những trò vui thác loạn thực sự mới chỉ bắt đầu.

Thấy chị Liễu đã ra ngoài cùng mình, Thụy Kha nói như kiểu đang xin lỗi, cô đang tìm lý do:

– Chị Liễu, em có chuyện đột xuất phải về bây giờ. Các chị ở lại chơi vui vẻ.
Liễu đang phân vân, với sự trải đời của mình, chị không khó để nhận thấy đấy chỉ là cái cớ mà Thụy Kha đưa ra để về, chị nói:

– Có phải em thấy không hợp với cách sinh hoạt của câu lạc bộ, chị nghe bạn em nói là em đã từng tham gia nhiều câu lạc bộ như vậy ở nước ngoài rồi mà.

– Không phải chuyện đó đâu chị, em thấy không có vấn đề gì. Chỉ là nhà em có việc bận, chồng em vừa gọi bảo về gấp.

Chị Liễu tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Em có chồng rồi? Ơ chị tưởng em độc thân và thích tự do.
Thụy Kha đúng thực là vừa nghĩ ra cái lý do ngớ ngẩn này, cũng là bởi cô vừa chợt sực nhớ ra một chuyện, trọng danh bạ điện thoại của mình có “Chồng Yêu” thật, thôi thì trong lúc cấp bách dùng tạm.

– Vâng, em mới lấy chồng được gần tháng thôi.

Nói rồi Thụy Kha mở lắc ra lấy điện thoại, cô mở mục yêu thích và bấm vào gọi cho “Chồng yêu”, Thụy Kha mở loa ngoài cho Liễu nghe luôn, cô tin rằng cậu vệ sĩ mới của mình biết ứng phó, điện thoại vừa kêu hồi thứ nhất thì Thụy Kha nói luôn bằng cái giọng ngọt ngào như đường mật:

– Chồng yêu à, chồng đón em đi. Em xong việc rồi à.

Thìn thực ra đã đợi ở đây được 1 lúc rồi, chủ tịch hẹn đón lúc 11h đêm nhưng cậu cũng chẳng có việc gì làm. Cả buổi chiều hôm nay cậu dọn đồ và trả nhà trọ, xong xuôi thì lang thang ra chợ Giời mua một ít đồ phục vụ cho nghiệp vụ. Ăn vớ vẩn bát phở cho xong bữa tối rồi cậu phi chiếc Wave của mình đến công ty Hưng Thịnh gửi lâu dài ở đó rồi bắt xe ôm đến thẳng khách sạn nơi chủ tịch đang chơi.

Nghe chủ tịch gọi mình là “Chồng yêu”, Thìn nảy số nhanh biết là cố tình như vậy, cũng té nước theo mưa, Thìn đáp lại rất to như quát trên điện thoại:

– Anh đã bảo em rồi, lấy chồng rồi không còn như hồi thanh niên nữa, phải lo cho gia đình. Em đi chơi lại rượu bia vào người, có hại cho sức khỏe làm sao mình tính chuyện sinh em bé đây.

Thụy Kha há hốc mồm, lần đầu tiên trong đời cô bị người ta nói nặng như vậy, cha mẹ cô cũng chưa từng nói cô như vậy, nhưng giờ mà chửi lại là lộ hết bí mật, phóng lao đành phi theo lao vậy:

– Chồng ơi, em xin lỗi mà. Em có uống rượu đâu, chồng đón em đi.

Thìn thì đang bịt ống nghe để chủ tịch không nghe tiếng mình cười. Hắn phải nín lắm mới nói tiếp được:

– Ra ngoài cửa đi, anh đợi ở đây từ nãy rồi. Về nhà có rượu trong người thì em chết với anh. Mẹ bảo hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử.

Thụy Kha đang điên tiết nhưng không làm gì được, cô thấy mình đang như một cô gái mới về nhà chồng:

– Vâng, em ra ngay.

Nói rồi Thụy Kha cúp máy rồi nhìn về phía chị Liễu với ánh mắt như nuối tiếc, chị đang lắc đầu thương cảm, lúc này chị thấy thương cho một cô gái nhan sắc tuyệt trần kia, thương cho con chim quý giờ phải ở trong lồn son, à quên, lồng son. Còn đâu được tự do bay nhảy:

– Thôi em về đi, lấy chồng rồi không theo bọn chị được đâu. Về đi em.

Thụy Kha cố tình làm ra vẻ mình miễn cưỡng không muốn rời đi cho lắm:

– Vâng, em về đây, chị vào nói với các chị khác một câu nhé.

– Uh.

Và rồi chị Liễu lại quay về phía cửa phòng, nghe đoạn hội thoại của Thụy Kha vừa rồi làm chị thấy mình thực sự tự do, mình không bị ai gọi về, không bị ai quấy rầy cuộc vui đang dang dở. Nhưng biết đâu đấy, khi cuộc vui tàn, khi rượu đã ngà ngà say, khi cơn nứng qua đi, chị lại mong được 1 lần ai đó gọi mình về. Nhưng giờ chị chưa kịp nghĩ đến chuyện đó đâu, vì khi chị mở cửa ra là tiếng nhạc sàn lại ập vào tai chị, và kia một nam lễ tân đang có trò biểu diễn hay, trò cho các chị ăn sữa chua. Là sữa chua thật chứ không phải từ nghĩa bóng của tinh trùng đàn ông đâu. Sữa chua được quệt vào dương vật trắng xóa, một chị tên Đào đang ăn sữa chua bằng cách mút buồi.

Thụy Kha dậm chân bình bịch như một cô bé hờn dỗi người yêu, cô bước nhanh ra ngoài cửa khách sạn để gặp cái tên vệ sĩ mắc dịch, vừa đi cô vừa nghĩ: “làm bộ thôi mà có cần phải làm quá như vậy không? cái gì mà lấy chồng rồi? cái gì mà hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử?”.

Vừa nhìn thấy Thìn đợi mình ở cổng, cậu ta vẫn vẫn mặc cái bộ quần áo sáng nay, trên lưng còn một chiếc ba lô, chắc là đựng quần áo, khuôn mặt cậu ta lạnh lùng, ánh mắt thì không nhìn về mình mà đảo một lượt xung quanh như quan sát một ai đó, Thụy Kha đay nghiệt:

– Này cậu Thìn, giả bộ có cần phải như vậy không hả?

Thìn thì dửng dưng như không có chuyện gì cả, hắn vẫn không nhìn vị chủ tịch mà đảo mắt khắp một lượt xung quanh làm Thụy Kha càng tức, mình đang nói chuyện với hắn mà hắn cứ như điếc. Thìn nói giọng lạnh tanh:
– Chủ tịch đang bật loa ngoài, tức là mục đích cho người khác nghe thấy. Tôi phải làm vậy người ta mới tin. Mong chủ tịch thông cảm.

Thụy Kha nói:

– Sao cậu biết tôi bật loa ngoài?

– Tiếng ồn và chủ tịch gọi tôi là “Chồng yêu”.

Thụy Kha đuối lý, sự việc do mình châm mào, và hắn ta xử lý như vậy đúng là làm cho chị Liễu kia không có nghi ngờ gì.

Tiến về phía xe oto của mình, Thìn vẫn chưa biết chủ tịch đi xe nào nên đành lẽo đẽo theo sau. Và Thìn nhìn thấy tấm lưng gần như trần chủ chủ tịch, ánh đèn cao áp của khách sạn chiếu rọi làm Thìn nhìn rõ lưng chủ tịch trắng muốt, đôi mông cong cớn làm căng ních cái váy, không có vết hằn quần lót chứng tỏ chủ tịch một là không mặc quần lót, hai là mặc quần lót lọt khe. Thìn trộm nghĩ: “chủ tịch đang vi phạm một điều khoản của Hợp đồng bảo vệ”.
Thụy Kha rảo bước đi về phía xe oto của mình, Thìn đi đằng sau làm Thụy Kha có chút hơi ngường ngượng, cô trước nay chỉ đơn thương độc mã, đến và đi một mình, nay có kẻ theo sau làm cô có cảm giác như mình đang bị soi. Cuộc vui vừa nãy đã làm nảy nở cảm giác nứng nứng nơi cửa lồn, chân bước đi làm cô bé cựa quậy, các mép thịt va đập vào nhau làm làm một ít nước dâm rỉ ra, báo hại chiếc quần lót lọt khe bị ướt một đụm bằng ngón tay cái ở phần phía trước.

Đứng bên cạnh chiếc Audi Q5 mầu trắng, Thụy Kha lấy trong lắc ra chìa khóa rồi nói với Thìn:

– Cậu lái xe này bao giờ chưa?

Thìn trải qua khóa học ở Học viện đương nhiên kỹ năng lái xe không phải tệ, nhưng để mà nói là lái xe này chưa thì đúng là chưa bao giờ, nhưng cậu nghĩ ô tô thì cái nào chả giống cái nào, cơ cấu vận hành là như nhau. Khác nhau chỉ ở kiểu dáng và nội thất mà thôi. Cậu thành thực:
– Tôi chưa lái xe này bao giờ.

Thụy Kha lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ cô lại là lái xe cho vệ sĩ của chính mình. Nhưng chưa kịp nói gì thì Thìn không cầm lấy chìa khóa mà tiến về phía cửa lái, bấm một nút nhỏ, vậy là cửa mở ra, Thìn tự tin ngồi vào ghế lái, bấm nút Startop, máy nổ trong sự ngạc nhiên không hệ nhẹ của Thụy Kha.

Mãi cô mới hiểu rằng, chìa khóa từ nên cô cầm chìa khóa đứng gần đó thì vẫn mở được cửa, và nổ được máy. Thụy Kha mở cửa ngồi vào ghế sau, Thìn tự tin và thành thạo tăng ga phóng ra khỏi cổng khách sạn.

Đi được một đoạn ra Thìn vẫn chăm chú lái xe nhưng hỏi Thụy Kha:

– Chủ tịch đang đói?

Đúng là Thụy Kha đang đói, nàng chưa ăn tối, nhưng cái nàng thắc mắc là tại sao cậu vệ sĩ lại biết mình đang đói:

– Sao cậu biết?

– Chủ tịch ở cơ quan là đến thẳng đây, chủ tịch thay quần áo trên xe, chủ tịch về sớm hơn dự tính, tôi đoán là chủ tịch chưa ăn gì.
Lúc này Thụy Kha mới để ý, bộ váy mình thay hồi nãy ở trên xe vẫn đang ở cái ghế phụ cạnh ghế lái, nhìn lên trên đó thì Thụy Kha đỏ mặt. Cái váy thì nằm ở dưới, cái quần lót mầu đen thì nằm ở trên, mà oái oăm thay lúc đó cởi quần lót vội quá cô lộn trái nó ra làm đáy quần lót phía trong, phần áp vào bướm đang lộn ra ngoài, quần lót đen làm lộ ra một vệt mầu trắng to bằng đốt ngón tay. Không để đâu hết ngượng. Vậy là mình bị tên vệ sĩ chết tiệt này nhìn thấy quần lót, lại còn nhìn thấy dâm thủy cả ngày của mình. Sơ ý quá đi mất thôi, không biết hắn có ngửi thấy gì nữa không.

Thụy Kha nhanh chóng dưới người lên phía trên vơ cái váy và quần lót của mình lôi xuống. Thìn biết nhưng cậu không có bất kỳ một biểu hiện gì, hắn chỉ nghĩ trong đầu: “chủ tịch lại vi phạm hợp đồng, cũng may là tôi ghét đàn bà, tôi ghét cái câu lạc bộ mà chủ tịch vừa tham gia”.
Thụy Kha đánh trống lảng, cô bị bắt thóp nhưng không dại gì mà nói về cái chuyện quần lót của mình, cô muốn đi ăn:

– Uh, kiếm quán nào ăn đi.

– “Vâng, thưa chủ tịch”, Thìn đánh lái về phía ngõ Cấm Chỉ, nơi chuyên bán đồ ăn đêm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 6: Freedom Luxury Club II

Gửi xe, hai người vào một cửa hàng ở đầu ngõ.

Thìn gọi đồ ăn luôn khi vừa bước vào:

– Bà chủ cho hai bát miến gà, một bát thêm một cái óc trần.

Thụy Kha ngơ ngác, cậu ta không hỏi mình thích ăn gì mà gọi hộ mình luôn. Ơ nhưng mà mình thích ăn miến gà thật, còn óc gọi 1 cái là vừa đủ cữ của mình. Cô có phần ngạc nhiên vì thằng cu vệ sĩ này nó cứ như là đi giầy thể thao trong bướm mình, à không, cứ như là đi dép lào trong bụng mình vậy. Ngồi đại vào một cái bàn còn trống, Thụy Kha thấy bụng mình phát ra tiếng kêu, quả thực là cô đang rất đói, rất thèm ăn. Tối đã chưa ăn gì lại còn có khoảng chục chén rượu vào bụng nữa.
Thìn bước vào thì nói:

– Chủ tịch ngồi sang ghế sát tường bên kia đi.

Thụy Kha không tưởng tượng nổi, cậu ta vừa làm cái gì, cậu ta sai bảo mình cứ như mình là nô tì không bằng:

– Tại sao?

– Ở đây chỉ bán óc trần, không bán lưng trần, thưa chủ tịch.

Thụy Kha đỏ mặt, cô mới lượn mắt mình một đoạn quanh cái quán chật hẹp này, ôi cha mạ ơi, hàng chục con mắt đang dòm vào cái lưng của cô, cô sơ ý quá. Vậy là Thụy Kha phải chuyển chỗ ngồi, giờ cô không khoe lưng cho bàn dân thiên hạ nữa, cô đã tế nhị đẩy cái lưng mình vào sát tường, chỉ có tường là nhìn thấy mà thôi. Cái váy này táo bạo đến kinh người, đã hở lưng còn khoét ngực, một chút xíu cuống vú của cô lộ ra ngoài, cái dây áo lót trong suốt làm người ta tưởng là cô đang thả rông ngực nữa.

Chỉ có Thìn là không thèm nhìn mà thôi. Hai người ăn nhanh chóng hết phần của mình, ăn cho thật nhanh để rời khỏi đây, để rời khỏi ánh mắt thèm thuồng của những kẻ đi ăn đêm, với họ, bát bún, bát miến trước mọi ngày ngon, giờ sao nó nhạt nhẽo nhẽo đến thế. Giá mà có thêm cục thịt mỡ cắt ra từ chỗ kia mà cho vào đây có phải ngon hơn không nào.

Khi Thụy Kha vừa đặt đũa xuống, cô đã ăn xong thì theo quan sát của Thìn là có biến. Đúng như vậy, hai thanh niên săm trổ ngồi tít cuối góc bàn kia từ đầu tới giờ chỉ chăm chăm vào Thụy Kha đã có động tĩnh, cả hai đứng dậy khỏi cái bàn, trên đó có 2 bát to và 2 chai bia.

Lảo đảo như kẻ say, hai thanh niên cũng tiến đến bàn mà Thìn và Thụy Kha đang ngồi, rồi một tên như không đứng vững ngã nhào về phía Thụy Kha làm cô hoảng hốt la lên “ối”. Nhưng chưa động vào người Thụy Kha được, vì trước đó Thìn đã túm được một bên vai của hắn đỡ không cho hắn ngã thật.

Thìn xuýt xoa:

– Anh có sao không? Sao lại uống say đến nỗi này.

Những người còn lại trong quán được phen bất ngờ, họ chống đũa chờ xem kịch hay, thằng ngã thì trợn mắt với Thìn:

– Thằng kia, ai cho mày động vào người tao. Thằng nhà quê.

Thụy Kha vẫn co rúm lại một chỗ, cô mặc kệ Thìn xử trí vì đó là nhiệm vụ của Thìn và cũng để xem bản lĩnh của cậu ta ra sao, bản CV không thể nói lên tất cả.

Thìn buông tay ra rồi đứng thẳng dậy, cậu phủi phủi lại cái áo sơ mi đuôi tôm cho thẳng rồi nói:

– Các anh say rồi, về đi?

Thìn đã quan sát trên bàn hai thằng này chỉ có 2 chai bia, không thể đủ để chúng say, động tác đi loạng choạng từ lúc đứng dậy đã ngay lập tức giúp Thìn nhận biết hai kẻ chỉ là đang đóng kịch, y như rằng.

Thằng còn lại nói, chúng đoán Thụy Kha chính là gái gọi cao cấp, còn Thìn thì là shiper:

– Không say, muốn em này đi chơi với bọn anh 1 đêm. Được không vậy?

Thụy Kha thì đang tức điên, bọn chó đẻ ví mình như cave cao cấp, nhưng Thìn thì bình tĩnh:

– Các anh nhầm rồi.

Nói rồi Thìn nhìn về phía Thụy Kha rồi nói tiếp:

– Mình về thôi.

Nhưng bọn chúng đâu có tin, nhất là nhìn Thìn và Thụy Kha giờ khác nhau quá, quần áo mặc trên người đã nói lên tất cả:

– Bọn anh không cho đi thì làm thế nào?

Thìn lúc này cũng không nhịn nữa, cậu phán đoán mình không rắn thì không rời khỏi đây được. Mục đích cuối cùng vẫn là bảo đảm an toàn cho chủ tịch, đây là nhiệm của cậu, nếu cần cậu có thể hy sinh tính mạng cũng phải làm, đó chính là đạo đức nghề nghiệp:

– Các anh không cho đi tôi đành xin lỗi trước vậy.

– “Thằng này láo”, vừa nói dứt câu thì thằng vừa giả vờ ngã vớ luôn chai bia của bàn bên cạnh phang thẳng vào mặt Thìn.

Ngay lập tức Thìn nhảy lên dùng chân phải đá tung chai bia khi nó còn ở trên không, “choang”, chưa dừng lại ở đó, chân phải vừa đá rơi xuống đất trở thành chân trụ, cậu xoay một vòng rồi giơ chân trái ngằm cổ thằng chó đạp mạnh, dí nó vào tường. Vẫn giữ tư thế chân ở cổ dí đầu thằng chó dán vào tường. Thìn quá thành thạo với động tác liên hoàn này, cậu ra đòn nhanh và đẹp làm mọi người ở đây được dịp chiêm ngưỡng những động tác võ thuật mà họ mới chỉ thấy trên phim ảnh.

Thằng còn lại thấy Thìn ra đòn thì định vớ thêm chai bia nữa nhằm giải cứu đồng bọn, nhưng hắn chưa kịp làm gì, và Thìn cũng chưa kịp có động thái nào tiếp theo thì Thụy Kha xuất hiện, cô nàng tiến lại bám vào cánh tay, còn khuôn mặt thì nhăn nhó như trực khóc, nàng rống lên:
– Ối anh ơi, anh hứa với vợ là không đánh người rồi nữa cơ mà. Anh đánh người chỉ làm khổ em thôi. Em xin anh đấy. Thằng hôm nọ anh đánh gãy cột sống giờ đang nằm liệt giường em phải đền một đống tiền kia kìa. Anh ơi thôi nể em tha cho nó đi anh.

Nghe thấy vậy thì thằng đồng bọn dừng lại ngay lập tức, nó chùn rồi.

Thìn thả lỏng chân đang đạp ở cổ ra nhưng vẫn để trên cao rồi mới từ từ hạ xuống đúng thế võ. Mặt cậu hườm hườm nói rõ to:

– May là hôm nay tao đi với vợ.

Thằng bị đạp vào tường sau khi Thìn nhấc chân ra thì thở lấy thở để, thở như chưa bao giờ được thở, thở như trâu như bò, thở như hút hết không khí ở cái quán này không bằng.

Và rồi Thụy Kha kéo tay Thìn đi ra khỏi quán, không quên để lại 200 nghìn trên bàn, gọi lại trả tiền ăn cộng với đền cái vỏ chai bia bị vỡ.
Sự việc đến rất nhanh, nhưng cũng được giải quyết rất nhanh. Mọi người lại tiếp tục ăn bán bún, bát miến đang dở của mình. Ở cái con ngõ ẩm thực đêm này, những chuyện như vậy không phải là hiếm, chỉ hiếm ở cái màn thi triển võ thuật mà họ vừa chứng kiến mà thôi.

Thìn lái xe, Thụy Kha ở phía sau, hai người mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, nhưng cả hai đều không biết được là họ đang nghĩ về người kia. Thật đấy, chỉ là vô tình thôi. Gặp nhau ban sáng rồi chính thức làm việc theo cái Hợp đồng kia mới được có mấy tiếng đồng hồ, nhưng họ gọi nhau là “chồng”, là “vợ” đến mấy lần.

Thìn thì đang nghĩ như thế này: “mình đòi tăng lương gấp rưỡi có ít quá không nhỉ?, mới làm việc có mấy tiếng đồng hồ mà đã phải đánh nhau rồi”.

Còn Thụy Kha thì tủm tỉm đúng kiểu dân kinh doanh: “Ke ke ke, có khi vụ ký hợp đồng bảo vệ này mình hời thì phải”, rồi cô lại có chút chộn rộn trong lòng khi nghĩ đến tình huống: “lúc mình ở khách sạn thì cậu ta chủ động kêu mình là vợ, vừa nãy ở quán ăn là mình chủ động xưng vợ với cậu ta. Chết tiệt thật, cả đời này mình không bao giờ lấy chồng cơ mà, không bao giờ làm vợ của một ai đó cơ mà. Tự do muôn năm”.
Cứ viển vông như thế rồi cuối cùng cũng về đến biệt thự, nhà riêng của Thụy Kha. Ngôi biệt thự nằm giữa một khu đô thị mới.

Cửa cổng được Thụy Kha bấm nút điều khiển từ xa là từ từ mở ra, một nút bấm khác là cửa cuốn dưới tầng hầm được mở lên, Thìn đánh xe vào tầng hầm, từ tầng hầm có một cầu thang nhỏ đi lên tầng 1 của ngôi nhà.

Thụy Kha không nói gì, cô mở cửa xe bước xuống rồi có ý đi lên tầng 1, nhưng chưa kịp bước bước nào thì Thìn gọi:

– Chủ tịch, có cần mang váy lên không?

Nhắc mới nhớ, Thụy Kha buột miệng:

– Có, cậu lấy ra cho tôi.

Khi Thìn định quay xuống hàng ghế sau lấy thì Thụy Kha như nhớ ra chuyện gì đó, cô đỏ ửng mặt:

– Không, để đấy tôi lấy.

Cô xuýt nữa thì quên là còn có cả cái quần lót đen với dải dâm thủy mầu trắng, hai mảng mầu tương phản tạo nên sự đối nghịch nhưng hòa hợp đến từng chi tiết.
Thìn cũng vớ lấy cái ba lô quần áo rồi theo chân Thụy Kha lên tầng 1 của ngôi biệt thự.

Thụy Kha đã quen sống một mình, ngôi nhà này cô mua hồi mới bên Mĩ về và sống ở đây từ đó đến nay, cô thực ra cũng ít ở nhà nên đồ đạc không nhiều, chỉ có những thứ cơ bản, phòng khách có cái tivi, có bộ bàn ghế sopha. Bếp thì có đầy đủ thiết bị nhưng hình như chưa bao giờ nổi lửa thì phải, Thụy Kha rất ít khi ăn cơm ở nhà. Ngôi nhà này 1 tuần được dọn dẹp 1 lần bởi người giúp việc theo giờ.

Như không để ý sự có mặt Thìn, người mới xuất hiện trong ngôi nhà này, Thụy Kha chạy một mạch lên tầng 2, nơi có phòng ngủ của cô để lại Thìn một mình nơi đây. Nhưng Thìn cũng không để ý lắm, cậu đi một vòng quanh ngôi nhà để nắm bắt địa hình địa vật, đây là nơi trú ngụ của cậu nhưng cũng là nơi cậu thực thi nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Nắm chắc địa bàn, hiểu từng ngõ ngách, từng công tắc điện, từng lối thoát đã là nghiệp vụ bắt buộc rồi.
Thụy Kha vào đến phòng là nhanh chóng chút bỏ y phục, cô muốn tắm lắm rồi, bướm cô đang nhớp nháp vì nước dâm thủy từ lúc ở Club vẫn còn đọng lại. Dòng nước mát lạnh xả từ cái vòi hoa sen đứng làm Thụy Kha cảm thấy sảng khoái. Cô xoa xoa đôi vú bồng bềnh của mình sau đó vòng tay xuống bên dưới cọ cọ vào bướm để những bọt dâm thủy theo nước trôi xuống cống. Đôi bờ mông cong vút cũng được bàn tay cô xoa bóp một lúc. Ôi, gái tắm dưới vòi hoa sen, cảnh tượng đó thật là đẹp quá đi à.

Tắm xong, Thụy Kha mặc một bộ đồ mặc ở nhà, cô không mặc cả quần lót lẫn áo lót, thói quen từ hồi còn ở bển.
Như chợt nhớ ra là hôm nay khác với mọi khi, dưới kia còn có tên vệ sĩ mới thuê, Thụy Kha định bụng đi xuống dưới xem hắn thế nào, vừa nãy lên đây quên không chỉ phòng ở cho hắn. Nhưng lại nhớ ra mình không mặc đồ lót, nhưng cũng lại ngại, giờ lại phải tụt quần dài mặc quần lót, giờ lại phải tự lột trần mình ra mặc áo lót. Rồi lại phải mặc lại quần dài và áo dài. Phức tạp quá, sợ mệt, với lại chỉ xuống có lát rồi lên luôn nên Thụy Kha lười. Thế nên cô cứ vậy mà bước xuống, hai tay khoằm khoằm trước ngực như để che đi đôi vú căng đầy của mình, không thì cậu ta lại nói mình vi phạm hợp đồng.

Thấy Thìn vẫn đang ngồi ở ghế sopha, Thụy Kha mở lời khi vẫn đang đứng trên chiếu nghỉ cầu thang:

– Cậu ngủ ở phòng dưới tầng 1, phòng tắm ở cạnh bếp.

Thìn không nhìn lên mà vẫn đang nhìn khắp một lượt căn phòng:

– Tôi dọn đồ của tôi vào phòng rồi thưa chủ tịch, Chủ tịch xuống đây tôi nhờ một chút được không?

Thụy Kha ngại ngùng không dám xuống vì mình ăn mặc không được đầy đủ cho lắm, nhưng hắn kêu xuống không lẽ mình sợ, bản tính của cô không phải vậy. Thế nên Thụy Kha bước những bước ngượng ngùng xuống phòng khách, tay cô vẫn khoanh trước ngực để che vú.

Thìn nhìn Thụy Kha như vậy thì biết là vừa tắm xong, mùi sữa tắm thơm lừng vẫn thoang thoảng đâu đây, ăn mặc và phong thái như vậy biết là chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghiệp vụ của cậu cậu vẫn phải làm. Thấy Thụy Kha ngồi vào ghế đối diện, chân nọ gác sang chân bên kia để che đi háng thì Thìn lên tiếng:

– Tôi muốn đưa cho chủ tịch hai món đồ, mong chủ tịch luôn mang theo bên người.

Thụy Kha kha thấy hơi hơi ngứa đít, khe đít của cô vừa đặt đúng cái gờ của ghế salong:

– Đồ gì vậy?

Thìn đã đặt hai món đồ trên bàn từ lúc nào, cậu cầm trên tay một cái bình nhỏ nhỏ to hơn ngón tay cái một chút:

– Thứ nhất là cái bình xịt hơi cay, cái này dùng trong trường hợp chủ tịch cần thoát khỏi sự kiểm soát của ai đó. Bấm vào đây là hơi cay xịt ra, chủ tịch chứ ngằm mặt mà xịt. Tôi đã ngụy trang giống như một bình lăn hôi nách. Chủ tịch để trong lắc tay, hoặc túi xách.

Thụy Kha đến chết với cái ngụy trang của vệ sĩ, cô có bị hôi nách đâu, nhưng bất giác theo phản xạ Thụy Kha cũng hửi hửi cái mũi về phía nách mình, biết đâu tên vệ sĩ chết tiệt này có ý gì đó:

– Này, sao không ngụy trang thành cái cái gì đó như thỏi son chẳng hạn, người ngoài nhìn vào tưởng là tôi bị hôi nách thì sao?

Thìn đúng là sơ xuất trong chuyện này, phụ nữ rất kị bị hiểu lầm như vậy, cậu phân trần:

– Tôi biết chủ tịch không bị hôi nách, dùng hết lọ này tôi sẽ đổi kiểu ngụy trang cho bình xịt hơi cay, lần sau tôi sẽ đổi thành lọ Dạ Hương

(Dạ hương, dung dịch vệ sinh vùng kín, phù hợp với phụ nữ Á Đông – lại quảng cáo tí vậy – Cu Zũng)

Thụy Kha thì chưa dùng loại này bao giờ, tất cả các loại mĩ phẩm, dung dịch, sữa tắm, kem đánh răng .v.v. cô vẫn đang sài hàng của Mĩ do mẹ cô gửi về. Thế nên cô thắc mắc:

– Dạ Hương là cái gì?

Thìn nghe Thụy Kha hỏi vậy thì biết là cô ta không biết là cái gì, bèn nói lái:

– À, một loại nước hoa của phụ nữ.

– “À ha”, Thụy Kha hài lòng vì kiểu ngụy trang này của Thìn. Ít ra thì anh ta cũng có điểm tốt.

Thìn lại cầm đến vật thứ 2, giống như một cái vòng bằng bạc:
– Còn đây là một chiếc vòng đeo tay bằng bạc …. giả. Bên trong có gắn một thiết bị phát tín hiệu. Trong trường hợp khẩn cấp cần sự xuất hiện của tôi ngay lập tức thì chủ tịch bấm vào nút bấm nhỏ này, nếu tôi ở cách chủ tịch bán kính dưới 200m thì tôi nhận được tín hiệu, ngoài 200m thì tôi không nhận được tín hiệu. Xin chủ tịch nhớ cho như vậy.

Thụy Kha cầm lấy cái vòng ngắm nghía, cô tự thấy mình như thế này mà phải đeo một cái vòng bằng bạc giả sao? Nhưng nhìn nó cũng khá bắt mắt, rõ ràng là Thìn cũng tinh tế chọn loại rất hợp với phụ nữ, trên đó có trạm trổ một vài bông hoa mà nhìn mãi không biết là hoa gì:

– Sao không lấy loại bằng vàng, tôi mà phải đeo bạc giả sao?

– Thưa chủ tịch, tôi không có tiền.

Thụy Kha còn một thắc mắc nữa, cô đeo vào tay rồi nhìn nhìn và bấm vào cái nút gọi cấp cứu, vừa bấm vừa nói:
– Thế khi tôi bấm nút này thì làm như thế nào cậu nhận được?

Thìn run bắn lên một phát, à thì ra miếng dán bằng đồng xu có tác dụng rung lên khi nhận được tín hiệu phát ra từ máy phát.

Thụy Kha cũng nhìn thấy Thìn rung người lên một phát giống kiểu người ta khi đái xong thì rùng mình một cái. Nhưng không biết rung là bằng cách nào. Đang ngó nghiêng tìm câu trả lời thì Thìn nói:

– Cái đó thì chủ tịch không cần quan tâm, tôi bộ phận rung tôi dán ở vị trí vừa để ngụy trang, vừa dễ dàng biết được là chủ tịch đang cần trợ giúp.

Thìn mà nói ra vị trí cậu dán miếng rung chắc chắn là bị đuổi việc ngay lập tức, cậu dán nó ở mặt trong chiếc quần sịp cậu đang mặc, ở đúng chỗ gốc dương vật. Vị trí này đúng là ngụy trang kiểu Úc và cực kỳ dễ phát hiện khi có rung, chỗ đó nhạy cảm quá mà.
Thấy anh vệ sĩ không nói, Thụy Kha cũng không miễn cưỡng nhưng cô vẫn nghi ngờ có gì mờ ám ở đây.

– Thôi chủ tịch đi ngủ đi, tôi đi tắm đây.

Nói rồi Thìn đứng dậy đi thẳng về phía phòng tắm. Nhưng đang đi cậu thấy rùng mình một cái, háng cậu đung đưa như đang có kiến cắn ở gốc buồi. Thì ra Thụy Kha vừa nghịch ngợm bấm nút cấp cứu. Thìn quay lại:

– Chủ tịch, cái này không phải để chơi.

Thụy Kha ngó lơ lên trên trần nhà như tìm cái gì đó. Cô kệ.

Thìn đóng cửa nhà tắm cũng là lúc Thụy Kha bước lên cầu thang về phòng ngủ của mình, vừa đi cô vừa nghĩ: “cậu ta vào phòng tắm mà không lấy quần áo, tí nữa đi ra kiểu gì nhỉ???”

Tắt điện phòng ngủ, Thụy Kha nghĩ lại chuyện cả ngày hôm nay. Mấy năm trở về Việt Nam làm việc, hôm nay có lẽ là ngày cô cảm thấy thú vị nhất, một nụ cười nở trên môi cô khi cô nghĩ lại đến câu nói của cậu vệ sĩ, cậu ta nói cái gì mà: “Mẹ bảo hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử”. Thụy Kha chợt đưa tay xuống háng đặt lên mu bướm của mình rồi chìm dần vào giấc ngủ khi nụ cười ở trên môi vẫn chưa tắt, nhưng trước khi ngủ hẳn, cô còn nghĩ về Thìn: “Vệ sĩ gì mà cứ như là biết cả chu kỳ kinh nguyệt của mình, biết hôm nay là ngày rụng trứng của mình không bằng. Chết tiệt”.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 7: Sự cố ở Bắc Ninh

Hôm sau, Thìn lái xe đưa chủ tịch đến cơ quan làm việc, hai người trên đường đi tạt vào một quán phở Hà Nội, món ăn ưa thích mỗi sáng của Thụy Kha.

Cô lễ tân Ánh Tuyết cúi người chào chủ tịch nhưng không quên lén nhìn anh chàng vệ sĩ cao to bước ngay theo sau chủ tịch. Cái nhìn lúc cúi mặt của Ánh Tuyết làm cho ánh nhìn của cô lại hướng vào đúng quần của Thìn, lại thấy u một cục, lần này thì Ánh Tuyết cho rằng Thìn đang cương cứng không phải vì nhìn thấy mông đít mình giống hôm qua lúc Thìn và mình trong thang máy, có thể là vì Thìn nhìn thấy đít chủ tịch. Cô có chút buồn buồn khi chợt đến đêm hôm qua ở nhà trọ của mình, cô đã như một con hổ đói vồ lấy buồi anh người yêu mà mút, rồi cô tụt quần mình ngồi lên mặt bắt chàng ta thè lưỡi liếm lồn mình gần nửa tiếng đồng hồ. Ánh Tuyết nhắm mắt tận hưởng cái sướng từ dưới lồn lên nhưng đầu cô đang nghĩ đến anh chàng cao to với cục u to tướng ở háng mà mình gặp sáng nay, cái anh chàng vệ sĩ lạnh lùng đúng phom cô thích, thích người vậy nhưng lại yêu anh chàng IT với đôi kính cận dầy cộp đang nhăn mặt nằm bên dưới. Thìn là kẻ gián tiếp làm khổ anh chàng người yêu của Ánh Tuyết, cô cưỡi ngựa hùng hục làm anh ta suýt chút nữa thì gẫy cả buồi.
Ánh Tuyết và mọi cô gái ở đây bao giờ mới hiểu được là Thìn để vắt buồi lên trên nên nhìn nó vậy, chứ anh ta đâu có cương cứng, mặc dù đi đằng sau thì đít chủ tịch đúng là đẹp thật, cái quần vài bó như muốn đứt chỉ vì cái đít đẩy ra làm căng đét cái quần.

Vừa đến cửa phòng làm việc thì Thụy Kha đã thấy cô thư ký Mai Ngọc đứng chờ sẵn ở cửa rồi, trên tay cô là một tập hồ sơ gì đó dầy cộp. Nhìn thấy chủ tịch thì Mai Ngọc mừng lắm, cô cười vì mình nhìn thấy chủ tịch hay thấy cái anh chàng đang theo sau chủ tịch nữa không ai biết:

– Chủ tịch, em có chuyện muốn báo cáo gấp.

Thụy Kha thấy Mai Ngọc gấp gáp thì biết là có chuyện gì đó quan trọng liên quan đến công việc kinh doanh rồi, cô quay ra nói với Thìn:

– Cậu ở ngoài này, lát nữa Mai Ngọc sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.
– “Vâng thưa chủ tịch”, Thìn đáp lời.

Vào đến bên trong, đợi chủ tịch ngồi vào ghế của mình, Mai Ngọc báo cáo luôn:

– Thưa chủ tịch, dự án ở Bắc Ninh gặp chuyện rồi ạ.

– Chuyện gì?

– Theo như dự kiến thì 3 ngày nữa chúng ta làm lễ đặt móng khu đô thị mới ở đó, nhưng sáng sớm nay bắt đầu có chuyện, đơn vị thi công san nền cho chúng ta đã đình công, cho máy móc đứng chắn trước cửa vào. Ban Quản lý dự án của chúng ta vừa báo cáo tình hình, em báo cho chủ tịch ngay.

Thụy Kha khá ngạc nhiên, tất cả những báo cáo về dự án đều rất tốt, xảy ra cơ sự này là ngoài dự kiến:

– Họ bất mãn chuyện gì?

– Thưa chủ tịch, em cũng chưa biết, tiền nong mình đã thanh toán đầy đủ theo hợp đồng. Theo báo cáo lên thì rất ổn, nhưng em lo có lỗ hổng nào đó trong việc quản lý của chúng ta, dẫn đến việc họ đình công.
Mai Ngọc là người làm việc rất có trách nhiệm, cô là cánh tay phải của Thụy Kha trong mọi công việc điều hành doanh nghiệp Hưng Thịnh. Nhưng ở doanh nghiệp Hưng Thịnh có cả nghìn người, lại trải dài ở nhiều tỉnh thành khác nhau, việc xảy ra những kẽ hở để kẻ xấu lợi dụng không phải là không thể.

Thụy Kha ra quyết định:

– Chuẩn bị tất cả hồ sơ liên quan đến nhà thầu san nền, ngay lập tức chúng ta đến Bắc Ninh, báo cho kế toán trưởng đi cùng.

– Vâng thưa chủ tịch.

Mai Ngọc chuẩn bị đi ra báo cho kế toán trưởng thì như quên một việc gì nên đứng lại hỏi:

– Vậy anh Thìn có đi cùng không thưa chủ tịch?

Thụy Kha nói như đã chuẩn bị sẵn:

– Chuyện đó còn phải hỏi, cậu ta là vệ sĩ của tôi, cô thử bảo cậu ta ở nhà xem cậu ta có chịu không?

Mai Ngọc rút lui ra bên ngoài, cô lại nghĩ đến cảnh được đi cùng anh Thìn cả ngày, hôm qua có chạm anh ấy một phát thôi mà lồn cô ọc nước, cô đi kiểm tra cái băng vệ sinh mới biết là mình bị ọc ra dâm thủy chứ không phải là máu kinh. Hôm nay có lẽ phải mang theo một bịch băng vệ sinh dự phòng.
Thụy Kha ở lại một mình trong phòng, cô đang nhìn về cái vòng bạc giả mình đang đeo trên tay, anh ta kiểm soát mình đến mức này rồi thì có mà bố cô thư ký cũng không thể bảo cậu ta ở nhà được.

Và rồi, Thụy Kha đăm chiêu nghĩ về biến cố vừa mới xảy ra ở Bắc Ninh. Những chuyện như thế này cô không phải là gặp lần đầu, kinh doanh mà, người ta nói thương trường là chiến trường không đổ máu. Những giông bão, những hiểm nguy, những mưu mô, những thủ đoạn cũng chẳng kém giang hồ là bao. Tất cả đang đợi cô ở phía trước, và biết đâu đấy cũng chính là chờ đợi anh chàng vệ sĩ của cô.

Trên chiếc Audi Q5 có Thìn đang lái xe, có chủ tịch Thụy Kha và cô thư ký Mai Ngọc xinh đẹp đang ngồi hàng ghế sau. Theo sắp xếp của Mai Ngọc thì anh Cung kế toán trưởng đi xe do phòng hành chính điều động. Cũng phải thôi, xe của chủ tịch không phải ai muốn đi cùng là đi được.

Khi xe đang trên cầu Thanh Trì thì Mai Ngọc nhận được email báo cáo đầy đủ sự việc, cô báo cáo lại với chủ tịch như sau:

– Chủ tịch, em vừa nhận được báo cáo đầy đủ của anh Chung, Trưởng Ban Quản lý dự án Bắc Ninh của chúng ta.

Thụy Kha từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn vào Ipad của mình, thấy Mai Ngọc nói vậy thì cô tắt Ipad:

– Trình bày tóm tắt lại xem nào.

– Thưa chủ tịch, sau khi khởi công dự án khu đô thị tại Bắc Ninh, chúng ta kí hợp đồng san nền với Doanh nghiệp tư nhân Thiên Lý, một doanh nghiệp chuyên về san nền tại địa phương. Trong thời gian hai bên thực hiện hợp đồng mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, Thiên Lý hoàn thành theo đúng tiến độ, chúng ta thanh toán tiền cũng đúng hợp đồng dựa trên các khoản tạm ứng theo khối lượng.

Thìn đang lái xe nhưng cũng dỏng tai lên nghe, cậu cũng chẳng muốn nghe làm gì cho mệt đầu, bởi đó không phải là việc của mình, nhưng chẳng lẽ lại đút bông vào tai, thành ra mọi chuyện Mai Ngọc báo cáo chủ tịch vô tình cũng được Thìn nạp thông tin vào đầu.

Mai Ngọc tiếp:

– Đến chiều ngày hôm qua thì mọi công việc trong hợp đồng đã hoàn thành, chúng ta đã hoàn thiện phần cốt nền để chuẩn bị cho lễ đặt móng diễn ra vào ba ngày tới. Tuy nhiên sự việc nảy sinh từ đây khi hai bên đối chiếu khối lượng để quyết toán. Chênh lệch giữa số liệu của ta và của Thiên Lý là hơn 5 tỷ đồng.

Thụy Kha lên tiếng:

– Tổng giá trị hợp đồng ban đầu là bao nhiêu?

– Dự toán ban đầu giá trị hợp đồng là gần 100 tỷ.

– Chênh lệch 5%, quá nhiều. Nguyên nhân chênh lệch là gì?

Mai Ngọc giở bảng tính Exel được đính kèm email ra:

– Thưa chủ tịch, chính là số liệu của hai bên không khớp giữa số lượng xe cát và số lượng xe đất.

– Tổng số lượng xe?

– Cái này trùng khớp nhau.

Thụy Kha gật gật gù gù như đã hiểu vấn đề phát sinh từ đâu. Cô hỏi Mai Ngọc để củng cố suy nghĩ của mình:

– Quy trình làm việc ở hiện trường giữa hai bên như thế nào?

– Thưa chủ tịch, từ cốt nền -2 trở xuống là đổ đất, từ cốt nền -2 00 là đổ cát. Chúng ta đổ nền ở nhiều vị trí khác nhau nên cùng lúc xe cát và xe đất cùng vào. Trong 1 ca làm việc, hai bên đều cử cán bộ ghi chi tiết số lượng xe cát và xe đất từ bên ngoài di chuyển vào bên trong.

Thụy Kha có chút thắc mắc ở đây:

– Mỗi ca có xác nhận cụ thể bao nhiêu xe đất, bao nhiêu xe cát không?

Mai Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Cái này không ạ, chỉ đến khi quyết toán khối lượng mới biết là hai bên lệch nhau.

– Sổ chi tiết của chúng ta giờ ai đang giữ?

– Thưa chủ tịch. Ban Quản lý đang lưu giữ. Nhưng bên Thiên lý nói chúng ta đã làm lại sổ này để làm giảm số lượng xe cát, tăng số lượng xe đất.

Thụy Kha đã hiểu vấn đề:

– Em có kết luận sự việc này như thế nào?

– Em thấy họ cố tình làm như vậy, cũng bởi họ nắm được điểm yếu của chúng ta. Chúng ta là doanh nghiệp nơi khác về đấy, lại chuẩn bị làm lễ đặt móng. Mục đích của họ vẫn là kiếm thêm một khoản tiền lớn.

– Chúng ta còn phải thanh toán cho họ bao nhiêu tiền?

– Thưa chủ tịch, nếu không tính khoản 5 tỷ chênh kia, chúng ta phải thanh toán cho họ khoảng 20 tỷ cho đợt nghiệm thu cuối. Nếu hôm qua hai bên cân đối được số liệu thì sáng nay tiền đã về tài khoản họ.

– Dừng việc thanh toán này lại ngay.

– Em đã cho dừng rồi ạ.
Thụy Kha suy nghĩ một hồi, cô tự có đối sách của mình. Thụy Kha ra lệnh:

– Bằng mọi giá, chúng ta phải giải quyết vấn đề Thiên Lý trong ba ngày tới, lễ đặt móng không được thay đổi bởi chúng ta đã mời lãnh đạo địa phương, các cổ đông chiến lược của công ty, chạy truyền thông được 1 tháng rồi. Việc lùi ngày đặt móng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của công ty đối với lãnh đạo địa phương, với các cổ đông chiến lược và đặc biệt là ảnh hưởng tới niềm tin của khách hàng dành cho chúng ta. Sau lễ đặt móng là bắt đầu giai đoạn truyền thông bán hàng rồi.

Mai Ngọc đáp nhưng cô còn quá nhiều điều lo lắng:

– Vâng thưa chủ tịch, nhưng em vẫn lo chúng ta không thể giải quyết vấn đề Thiên Lý nhanh như vậy, anh Chung có nói là họ rất hung hãn, tất cả các phương tiện của họ đang tập trung lối vào dự án, người Ban quản lý của chúng ta cũng bị chặn bên ngoài.
– Em điện cho anh Chung, nói anh ta bình tĩnh hòa hoãn, chỉ khoảng 1 tiếng nữa chúng ta xuống tới nơi. Tôi muốn gặp lãnh đạo cao nhất của Thiên Lý.

– “Vâng”, Mai Ngọc nói xong thì điện xuống cho anh Chung, một người đàn ông dạn dày kinh nghiệm quản lý các công trình xây dựng.

Nghe chủ tịch nói vậy thì Mai Ngọc cũng yên tâm phần nào, cô hoàn toàn tin tưởng vị chủ tịch trẻ tuổi nhưng xử lý công việc không “trẻ” một tý nào, không phải đây là lần đầu, mà nhiều lần rồi, chủ tịch thường là người giải những bài toán hóc búa nhất, là người vững lái nhất đưa con tầu Hưng Thịnh vượt quá bão tố hết lần này đến lần khác. Thảnh thơi trong suy nghĩ, Mai Ngọc ngọc thỉnh thoảng lại liếc lên gương chiếu hậu, cô muốn trộm nhìn anh vệ sĩ đeo kính đen đang lái xe kia, và hình như cô buồn đái thì phải, định bảo anh Thìn tạt vào lề đường đái một cái nhưng nghĩ thế nào lại thôi, đái ở đường thú thì thú thật nhưng ngại nhất là sợ anh Thìn nhìn thấy bướm, lại còn đang đèn đỏ nữa chứ. Thế nên Mai Ngọc đành nhịn đái suốt quãng đường còn lại.


Xuống đến dự án tại Bắc Ninh, qua kính xe, (Bạn đang đọc truyện sex mới nhất tại Truyện_VKL__chấm__com – https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ) Thụy Kha nhìn thấy mấy chục chiếc oto ben, loại chuyên dùng để chở vật liệu xây dựng, khoảng chục cái máy xúc, máy ủi, xe lu các loại đang đỗ thành hàng dọc chắn toàn bộ mặt tiền của dự án, các lái xe và công nhân của Thiên Lý đang đứng lô nhô bên ngoài.

Thìn đỗ xe cạnh xe của phòng hành chính, cái xe mà kế toán trưởng Cung đi, cách đám người kia khoảng 100 m. Thụy Kha nhìn thấy người của mình, đi đầu là anh Chung, trưởng ban quản lý dự án và khoảng chục nhân viên khác nữa. Nhìn khuôn mặt họ lúc này thật thảm thương, để xảy ra cơ sự này cũng một phần lỗi từ họ, lại để đích thân chủ tịch phải xuống giải quyết, họ đang lo lắng cho miếng cơm, cho công việc của mình không biết có giữ được không sau sự việc ngày hôm nay.
Nhưng trái với suy nghĩ rằng chủ tịch sẽ mắng như tát nước vào mặt, anh Chung và mọi người thấy Thụy Kha không có ý giận gì cả, cô bước xuống xe đi tới gặp mọi người, Mai Ngọc, Thìn và anh Cung theo sau.

Nhìn thấy quân mình, Thụy Kha an ủi:

– Mọi người đừng lo lắng gì cả, tôi xuống đây cùng mọi người giải quyết sự việc. Có ai bị làm sao không?

Ban quản lý dự án Bắc Ninh là một ban chuyên trách của công ty, phụ trách quản lý và phát triển dự án ở Bắc Ninh. Nhân sự của ban trong giai đoạn này chỉ khoảng chục người, nhưng khi dự án vào giai đoạn thi công rốt ráo và bán hàng thì sẽ phải tăng thêm gấp ba gấp bốn lần nữa. Ở đây không có nhiều người biết mặt chủ tịch, may ra chỉ có anh Chung là gặp chủ tịch vài ba lần, cũng chưa lần nào nói chuyện trực tiếp.

Anh Chung thay mặt mọi người nói:
– Thưa chủ tịch, chúng tôi không bị làm sao, chỉ lo là không thể làm lễ đặt móng đúng lịch, lại để chủ tịch lo lắng phải xuống tận đây. Chúng tôi thấy thật là có lỗi. Mong chủ tịch ….

Chưa để anh Chung nói hết thì Thụy Kha ngắt lời:

– Không ai bị làm sao là tốt rồi. Chúng ta giải quyết sự việc xong rồi nói. Anh đã liên hệ được với lãnh đạo Thiên Lý chưa? Tôi cần gặp trực tiếp bên đó.

– Tôi đã liên lạc được rồi nhưng anh ta không chịu ra đây gặp chủ tịch.

Thụy Kha nói nhanh:

– Vậy chúng ta đến trụ sở của Thiên Lý.

Anh Chung mừng như bắt được vàng, đúng là giám đốc Thiên Lý có yêu cầu này nhưng anh Chung thật là không dám nói thẳng với chủ tịch. May quá chủ tịch lại chủ động:

– Sao chủ tịch biết anh ta đòi gặp mình ở trụ sở của Thiên Lý?

Thụy Kha phán đoán nhanh tình huống này, nếu là mình thì mình cũng sẽ làm như vậy, yêu cầu đối phương đến hang của mình, tạo áp lực dễ hơn, nhưng Thụy Kha rất ít nói cho cấp dưới biết dòng suy nghĩ của mình, cô chỉ nói kết quả mà thôi. Ngày trước cô còn đắn đo chuyện đến tận trụ sở của đối tác ở một tỉnh lẻ để giải quyết khúc mắc, nhưng nay đã khác, có anh chàng vệ sĩ cùng đi khiến Thụy Kha yên tâm hơn rất nhiều, cô tin trong mọi tình huống mình sẽ an toàn. Giờ có bảo cô vào hang chuột cô cũng không ngại chứ nói chi đến cái hang hùm là trụ sở doanh nghiệp Thiên Lý. Thụy Kha ra lệnh như để tránh câu hỏi của anh Chung:
– Giờ anh Chung, anh Cung và Mai Ngọc đi cùng tôi đến trụ sở bên đó. Mang theo toàn bộ hồ sơ về Thiên Lý, đặc biệt là sổ ghi chi tiết ghi số lượng. Các anh chị em còn lại của Ban Quản lý cứ tìm một nơi nào đó ngồi nghỉ, không cần đứng ở đây rất dễ xảy ra va chạm. Khoảng 1 tiếng sau mọi người tiếp tục trở lại làm việc bình thường.

– “Vâng thưa chủ tịch”, anh Chung đáp lời chủ tịch rồi truyền đạt lại ý kiến cho những người còn lại, anh còn đang mơ hồ vì chủ tịch rất tự tin là 1 tiếng sau sự việc sẽ được giải quyết.

Mai Ngọc định hỏi là vừa rồi chủ tịch không có nhắc đến anh Thìn đi cùng, nhưng nghĩ đến sáng nay chủ tịch đã nói, đố mà bảo anh ta rời khỏi chủ tịch nửa bước nên đành thôi, cô lại nghĩ đến mình đang buồn đái cứng cả bụng nhưng đang ở giữa đường thế này biết kiếm chỗ nào đái đây. Đành có một ước mơ nhỏ là đến Thiên Lý đái vậy, dáng đi của cô cũng có chút không bình thường.
Thìn lái xe Audi chở Thụy Kha và Mai Ngọc. Xe phòng hành chính chở anh Chung và anh Cung.



Tại trụ sở làm việc của Công ty Thiên Lý ở trong trung tâm thành phố Bắc Ninh.

Đã được thông báo từ trước, cả đoàn người vào sảnh tầng 1 chuẩn bị lên tầng 2 thì Thìn lại gần chủ tịch nói nhỏ vào tai:

– Thưa chủ tịch, nhà vệ sinh ở kia.

Thụy Kha cũng đang hơi hơi buồn đái. Nhưng đi cùng còn có một cơ số người đàn ông khác, lại còn bao ánh mắt của nhân viên Thiên Lý đang nhìn mình, người đẹp nhất ở đây nên Thụy Kha ngại không đi đái, nhưng Thìn đã nói vậy rồi, với lại trong lúc đàm phán mà buồn đái thì đầu óc sẽ tập trung vào bướm nên Thụy Kha quyết định đi đái, nhưng cô tinh tế hơn người thường, cô nói khá to với Mai Ngọc cho mọi người nghe thấy:
– Mai Ngọc, tôi cần nói chuyện riêng với em một chút, theo tôi. Mọi người chờ tôi ở đây.

Mai Ngọc mừng húm vì hướng đi của chủ tịch là WC. Đúng là con người ta cứ mạnh dạn mà mơ ước đi, đừng sợ gì cả. Mai Ngọc ước được đái ở Thiên Lý, y rằng thành hiện thực.

“Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè”, tiếng phát ra từ bướm chủ tịch.

“Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè …. Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè …… Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè ….. Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè …. Xè xè xè …….. xè xè … xè xè …… xè xè”, tiếng phát ra từ bướm cô thư ký.

Mai Ngọc vừa giảm được 2 kg trọng lượng cơ thể.



Phòng họp của Thiên Lý ở trên tầng 2, Thụy Kha và đồng bọn ngồi yên vị tại ghế ngồi của mình chờ đối tác đến, Thìn đứng bên ngoài cửa.

Một lúc sau có một người đàn ông to béo ục ịch bước vào, chắc là giám đốc Thiên Lý rồi. theo sau ông ta có một cô gái nhìn rất trẻ và có nét xinh xinh nhưng không tuổi gì mà so về nhan sắc với Mai Ngọc chứ đừng nói đến là so với chủ tịch Thụy Kha, chắc là trợ lý rồi. Vừa vào ông ta đã giới thiệu về mình:

– Tôi là Hùng, giám đốc doanh nghiệp tư nhân Thiên Lý, nghe nói có chủ tịch công ty Hưng Thịnh muốn gặp tôi?

Thụy Kha đứng dậy theo phép lịch sự:

– Tôi là Thụy Kha, chủ tịch công ty Hưng Thịnh.

Sau khi ông Hùng và trợ lý của ông ta ngồi yên vị ở ghế đối diện, Thụy Kha mở lời trước:

– Tôi được báo cáo sự việc là doanh nghiệp Thiên Lý đã cho xe công trình chắn trước lối vào dự án của công ty chúng tôi. Nguyên nhân là do hai bên không khớp được số liệu quyết toán. Tôi muốn gặp trực tiếp anh để tìm hiểu nguyên nhân, tìm biện pháp giải quyết.

Ông Hùng ngắm nghía một cách vụng trộm nhan sắc của chủ tịch công ty Hưng Thịnh, lão ta không ngờ chủ tịch là nữ nhân, lại là nữ nhân tuyệt sắc thế này. Trước đến nay, trong mắt lão thì em trợ lý, trợ giúp về mặt sinh lý, luôn bên cạnh mình đã là cực phẩm rồi, nhưng đúng là nếu nhìn vào Thụy Kha và cô thư ký bên cạnh kia thì mình đúng chỉ là đang dùng hàng loại 4 loại 5 mà thôi. Lão biết lão khó với tới nên đành tập trung vào công việc, tập trung vào 5 tỷ mà lão định bụng ăn không của doanh nghiệp Hưng Thịnh. Lão nghĩ đất có thổ công, sông có hà bá, Hưng Thịnh có lớn đến mấy cũng chỉ là doanh nghiệp ở tận đẩu tận đâu về đất của ông làm ăn mà thôi. Mà họ giầu có như vậy thì 5 tỷ có là chi, lậu được khoản này lão tha hồ vung vẩy mới cô thư ký, qua mặt được sự kiểm soát gắt gao của bà vợ:

– Đúng, tôi cho anh em làm như vậy để yêu cầu công ty Hưng Thịnh thanh toán tiền đầy đủ cho chúng tôi. Đó là mồ hôi công sức của tôi chứ tôi không có xin không. Tôi biết, Hưng Thịnh là công ty lớn nhưng không thể vì lớn mà bắt nạt các công ty nhỏ như chúng tôi được.

Thụy Kha bình tĩnh đáp trả, khuôn mặt cô luôn luôn không biểu hiện bất cứ một cảm xúc nào làm cho lão Hùng chú ý lắm nhưng không thể cảm nhận được cô ta đang nghĩ gì, diễn biến cảm xúc ra sao:

– Anh Hùng, trước khi đến đây tôi phán đoán là anh trực tiếp chỉ đạo việc thay đổi số liệu ở sổ ghi chi tiết.

Nói đến đây thì lão Hùng trố mắt, hắn vừa bị một bạt tai. Cả nhóm Mai Ngọc, Chung và Cung cũng không ngờ chủ tịch vỗ mặt như vậy.

Lão Hùng định phản ứng khi có động tác đứng dậy thì Thụy Kha tiếp lời luôn mà không để lão kịp hành động gì:
– Nhưng khi nhìn thấy anh ở đây, tôi có thể khẳng định, là anh không phải là người như vậy, anh dù gì cũng đã lớn tuổi, lại là chủ một doanh nghiệp có tiếng ở Bắc Ninh này, tôi tin anh không thể vì 5 tỷ đồng mà làm điều trái với đạo đức kinh doanh và cũng là trái pháp luật nữa. Có phải không anh Hùng?

Lão Hùng vừa bị bạt tai bằng một tay nhưng được tay còn lại xoa xoa vào vết thương, lão đúng là đang không kịp định hình mình phải ứng xử ra sao, chỉ nói kiểu đồng tình:

– Đúng, tôi không làm điều đó.

Vừa nói xong thì Thụy Kha quay về phía anh Chung, trưởng ban Quản lý dự án nói kiểu lên giọng, nhưng trước khi nói là một cái nháy mắt mà ở hướng của lão Hùng không phát hiện ra:

– Anh Chung, vậy nguyên nhân chắc là do việc ghi sổ sách của Ban quản lý sai, làm lệch dữ liệu khối lượng.
Nhận được cái nháy mắt của chủ tịch, anh Chung cũng phần nào đoán được việc chủ tịch mắng chỉ là chiêu bài, anh ấp úng:

– Tôi …. Tôi … tôi ….

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thụy Kha đã cắt lời:

– Sổ chi tiết mỗi bên giữ một bản, nếu anh chỉ đạo người làm lại sổ chắc chắn để lại dấu vết. Mai Ngọc, cô lập tức chuyển sổ chi tiết của chúng ta sang giám định khoa học kỹ thuật hình sự. Sổ cũ dùng tại công trường mấy tháng trời khác hoàn toàn với sổ mới được lập lại. Cho tạm hoãn kế hoạch đặt móng công trình chờ tới khi có kết luận chính thức. Chuyện này phải làm cho rõ, nếu ai vi phạm chuyển cơ quan có thẩm quyền xử lý.

Nói rồi Thụy Kha quay về phía lão Hùng, lão vẫn há hốc mồm vì Thụy Kha đã tinh ý nhận ra được dấu vết để lại của sổ chi tiết. Cái lão đang cầm và đưa ra đối chiếu chính là cái bản làm lại, trông nó đúng là mới chứ không phải cái sổ nhầu nhầu có dính cả bụi, bùn đất ngoài công trường.
– Anh Hùng, chuyện này anh cho tôi thời gian để xử lý nội bộ. Chuyện quyết toán tạm thời chúng ta dừng lại khi có quyết định cuối cùng rồi tính tiếp. Anh yên tâm, Hưng Thịnh không thiếu tiền và không thanh toán cho nhà thầu thiếu 1 xu. Còn về chuyện các xe công trình của anh đang giăng ngang ở dự án, tùy anh xử lý tôi không có can thiệp.

Lão Hùng ú ớ. Tiền thực 20 tỷ chưa nhận được, tiền 5 tỉ vênh chắc chắn là bị treo và vừa nghe nàng chủ tịch bên kia nói là đồng ý hoãn kế hoạch đặt móng công trình, cái cớ to đùng để lão gây sức ép nhận tiền nhanh bị hủy trong chốc lát. Giờ cho các xe ngồi chơi không ở đấy cũng là thiệt hại cả đống tiền:

– Chuyện này … chuyện này ……. Tôi ….

Thấy lão ngắc ngứ, Thụy Kha biết mình đã đánh trúng tim đen của lão. Nhưng lão đã leo lên cao quá cũng cần cho lão một cái thang để xuống, giờ cô kể cho lão nghe một câu chuyện cổ tích, truyện “cây gậy và củ cà rốt”:
– Anh Hùng, tôi sẽ cho cơ quan điều tra, nếu ai sai sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Anh phiền lòng hỗ trợ tôi giúp cơ quan điều tra làm sáng tỏ sự việc. Còn nếu chúng ta xử lý tại nội bộ của doanh nghiệp mình thì tôi coi như bỏ qua, bất kỳ lỗi là từ phía tôi hay phía anh. Tôi ngay lập tức cho ký biên bản nghiệm thu, thanh lý hợp đồng và thanh toán tiền cho bên anh ngay tại đây. Chúng ta vẫn hợp tác tốt đẹp với nhau, Hưng Thịnh còn nhiều dự án ở Bắc Ninh, việc san nền tôi sẽ để anh làm. Ý anh thế nào?

Lão Hùng toát mồ hôi hột, lão không ngờ mình phải đối phó một người phụ nữ thông minh và sắc xảo như vậy, lại còn cực kỳ khéo léo không để mình mất mặt, mặc dù nghe chừng như đã biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện. Tới nước này thì chỉ còn cách là bảo toàn tỉ số mà thôi. Cố đấm ăn xôi để sự việc vỡ lở ra thì 5 tỉ chênh đã không kiếm được còn mất luôn 20 tỉ chưa thanh toán, chưa kể uy tín của doanh nghiệp chắc chắn tiêu tan. Vợ già chắc chắn chu choa lên chứ chẳng đùa. Lão Hùng đồng ý với kế hoạch của Thụy Kha:
– Thôi được rồi, tôi đồng ý với đề nghị của cô. Chuyện vài tỉ tiền chênh coi như bỏ qua, cũng không phải là số tiền quá lớn so với giá trị hợp đồng, tôi và cô cùng xử lý nội bộ doanh nghiệp mình. Hy vọng tiếp tục được hợp tác với bên cô trong các dự án tiếp theo.

Lão Hùng vừa nói dứt lời thì Thụy Kha nhìn về phía anh Chung và anh Cung kế toán trưởng:

– Anh Chung, chuyển bản nghiệm thu, thanh lý hợp đồng cho cho Thiên lý ký đóng dấu. Anh Cung, sau khi ký xong, anh lập tức điện về phòng kế toán chuyển khoản online cho Thiên Lý toàn bộ số tiền còn lại.

Nói rồi Thụy Kha lại quay về phía lão Hùng:

– Anh Hùng, còn về chuyện các xe công trường thì thế nào?

Lão Hùng cũng vừa đáp vừa rút điện thoại:

– Tôi ngay lập tức bảo anh em rút.

Mọi việc sau đó chỉ chưa đầy 5 phút là đã giải quyết xong mọi thứ. Thụy Kha đạt được mục đích của mình mà không thiệt hại một đồng nào.
Vậy là đúng như lời hứa với anh chị em ở Ban quản lý dự án, 1 tiếng đồng hồ kể từ lúc đó đến giờ mọi chuyện trở lại bình thường, đấy là còn tính cả thời gian đi đái vào đây, không thì chỉ có khoảng 55 phút mà thôi.



Thụy Kha và Mai Ngọc lên xe về thẳng Hà Nội luôn, anh Cung và anh Chung theo xe phòng hành chính về Ban quản lý dự án. Rồi câu chuyện trong phòng họp về chủ tịch sẽ được anh Chung kể lại cho anh chị em ở ban nghe, được anh Cung về kể lại cho nhân viên của mình nghe, làm dày thêm những giai thoại về một vị nữ chủ tịch xinh đẹp, thông minh, tài năng và sắc sảo.

Trên đường về, Thụy Kha nói với Mai Ngọc:

– Từ nay chúng ta không hợp tác với Thiên Lý nữa, trong kinh doanh không có chỗ cho sự gian dối.

– Vâng thưa chủ tịch.

– Sau chuyện này, em cần họp toàn bộ công ty, đặc biệt là phòng pháp chế cần lưu ý trong việc thương thảo, soạn thảo và ký kết các hợp đồng sau này. Cần lường trước mọi vấn đề, tránh tạo ra những lỗ hổng để đối tác lợi dụng. Lỗ hổng nhỏ trong hợp đồng san nền lần này nằm ở việc chúng ta không nói rõ quy trình kiểm kê xác nhận khối lượng. Nếu cả hai bên dùng chung một sổ thì không còn kẽ hở nào để Thiên Lý lợi dụng. Quy trình làm việc cũng cần được xây dựng chặt chẽ, không tạo kẽ hở. Trường hợp hôm nay nếu cán bộ bên ta mà thông đồng với đối tác cùng nhau nâng khống khối lượng thì chúng ta ở trên không có cách gì biết được.
– Vâng thưa chủ tịch.

– Đối tác một khi đã muốn chơi xấu, muốn triệt hạ chúng ta thì họ tìm mọi cách, moi bằng được những khiếm khuyết dù là nhỏ nhất để từ đó ra đòn. Em nhớ cho như vậy.

– Vâng thưa chủ tịch.

– Lão Hùng bên Thiên Lý suy nghĩ thô sơ, võ biền nên chúng ta chỉ cần dùng dăm ba câu nói có thể lật lại thế cờ. Nhưng những người khác không chắc như vậy đâu.

– Vâng thưa chủ tịch.

– Không còn câu khác à?

– Không thưa chủ tịch.

Đoạn trên là đoạn giáo huấn của Thụy Kha cho Mai Ngọc trong kinh doanh, trong cách điều hành doanh nghiệp và cách nhìn nhận sự việc. Thụy Kha thực tâm là rất quý cô thư ký của mình, từ ngày tốt nghiệp đại học là Mai Ngọc đã về làm trợ lý cho Thụy Kha rồi. Thụy Kha muốn đào tạo cho Mai Ngọc cứng cáp để thay mình làm giám đốc điều hành, lúc đó cô chỉ tập trung vào chức danh chủ tịch hội đồng quản trị, lo những vấn đề tầm vĩ mô, chiến lược cho công ty mà thôi. Nay đang ôm nhiều việc quá, chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi, mà vui chơi theo sở thích của bản thân.
Về đến Hà Nội cũng tầm trưa.
 

Dung ka

Tao là gay
Chủ thớt
Hợp đồng bảo vệ - Cu Zũng

Chương 8: Chuyện Trâm Anh

Thìn về đến Hà Nội cũng vừa là lúc cô người yêu cũ của cậu, Trâm Anh theo chân một người đàn ông vào một khách sạn cách tập đoàn Kim Ngân không xa. Người đàn ông dẫn Trâm Anh vào đây không ai khác chính là thiếu gia, người thừa kế chính của tập đoàn Kim Ngân, tên Nguyễn Mạnh Kim, tuổi vừa tròn 30.

Nói Kim là người thừa kế chính vì còn có người thừa kế phụ nữa, là tiểu thư Nguyễn Thanh Ngân, em gái Kim, 26 tuổi, sinh sau Thìn 2 năm.

Vẫn mặc chiếc váy mini juyp và cái áo sơ mi trắng theo phong cách công sở, giờ là giờ nghỉ trưa, Trâm Anh ngồi ở mép giường, cô đang run run vì đây là lần đầu tiên cô vào khách sạn …. với một người đàn ông không phải là Thìn, người yêu cũ của cô.

Thấy Trâm Anh ngồi đó không có đồng tĩnh gì, Kim vừa tắm qua một chút đang quấn mỗi cái khăn che bộ phận nhạy cảm nhất trên người mình tiến lại ngồi gần rồi choàng tay qua ôm vai Trâm Anh và nói:

– Kìa Trâm Anh, em sao vậy?

Trâm Anh đã vào đến đây cùng Kim tức là cô hiểu mình sẽ phải làm gì, chỉ tháng sau thôi là làm vợ người ta, ngày tháng ăn hỏi – thành hôn đã được hai bên gia đình sắp đặt xong đâu vào đấy rồi. Thôi thì trước sau gì chẳng phải nằm ngửa dạng chân ra cho anh Kim. Nhưng rõ là Trâm Anh có chút buồn, sau lần này mình không còn đường nào quay về với người mình yêu thực sự nữa rồi, cô lựa chọn một bến đỗ an toàn, một bến đỗ được dát vàng dát bạc để con thuyền là cô cập bờ. Ở đời không cái gì là trọn vẹn cả, được cái này thì mất cái kia, lẽ đời nó thế rồi. Cũng không phải là lần đầu chơi trai, Trâm Anh tỏ vẻ bẽn lẽn một tí cho đối tác tưởng mình là trong sáng, cũng may anh Kim không phát hiện ra, điện thoại của cô đã tự động bắt sóng wifi nhà nghỉ này:

– Em không sao, anh chờ em tí, em đi tắm một cái rồi em ra.

Kim không phải là kẻ không biết gì trong tình trường, đợt cưới Trâm Anh sắp tới Kim dự định dành riêng 2 mâm để mời người yêu cũ. Nhưng đúng là Trâm Anh có nét khác thường mà vừa gặp lần đầu Kim đã có cảm tình ngay, rồi ước mơ có được Trâm Anh làm sở hữu của riêng mình. Cơ bản là Trâm Anh rất đẹp, rất rất đẹp, đẹp hơn tất thảy những cô người yêu cũ mà Kim từng có dịp chọc qua.

Nhưng có một điều cản trở là Trâm Anh đã có người yêu, là ai cơ chứ, lại là một cái thằng bảo vệ, đang học ở cái trường vệ sĩ của chính tập đoàn nhà mình. Chẳng lẽ Kim, một thiếu gia lại đi thua một thằng nhà quê làm nghề vệ sĩ hay sao? Máu đàn ông nổi lên thôi thúc Kim phải bằng mọi giá có được Trâm Anh.

Và rồi, đầu mối đầu tiên chính là mẹ Trâm Anh, bà Thùy. Cục thịt đầu tiên chính là đôn bố Trâm Anh lên làm hiệu trưởng trường đào tào vệ sĩ, kho tàng lớn nhất chính gia thế của Kim, nếu Trâm Anh về làm vợ Kim, người thừa kế chính của tập đoàn thì về lâu về dài chính là bà chủ của tập đoàn rồi còn gì. Mối thông gia này quá béo, quá ngậy làm bà Thùy không sao cưỡng nổi, bà động viên con gái đến với Kim, chia cắt con gái với anh chàng vệ sĩ nghèo kiết xác kia. Và còn làm một chuyện động trời, bà có quà hồi môn cho chàng rể tương lai, chính là cái thân xác tuổi mãn kinh hừng hực tỏa những giọt dâm thủy cuối cùng của đời người đàn bà.

Tạm thời chuyện đó tính sau, trở lại với phòng khách sạn.

Kim háo hức đến nỗi không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa rồi:

– Không cần tắm, em lúc nào cũng sạch sẽ hết. Yêu anh đi.

Kim đè ngửa Trâm Anh xuống giường làm Trâm Anh giãy nảy:

– Từ từ anh, để em cởi áo đã không nhầu hết bây giờ, chiều còn làm.

Kim không ngừng lại, anh ta đang kéo cái juyp của Trâm Anh lên bụng rồi vùi đầu mình vào háng hít căng lồng ngực cái mùi lồn của Trâm Anh để cảm nhận, vừa thở ra Kim vừa nói:

– Không cần làm, em chính là bà chủ rồi còn cần gì làm.

Được một người đàn ông thứ 2 trong đời vục mặt vào háng, Trâm Anh dần dần đánh thức cảm giác làm tình, cái hành động “xấu xa” mà phải 2 tháng rồi cô chưa từng làm bao giờ, nếu có sự kết hợp giữa tình yêu và tình dục sẽ có thăng hoa, nhưng thiếu tình yêu chắc vẫn có được cực khoái, Trâm Anh nghĩ vậy nên cũng buông lỏng cảm xúc:

– Iiiiii. Anh Kim. Anh Kim.

Vừa nói xong thì quần lót của Trâm Anh đã bị kim lột ra, toàn bộ lồn Trâm Anh phơi ra trước con mắt hau háu của Kim, hắn nhìn không sót một cọng lông, một lá lồn nào của nàng, một chút nước óng óng ở cửa lồn Trâm Anh làm nó trông sống động vô chừng. Kim thè lưỡi từ xa và hạ dần đầu mình nhằm lồn vợ tương lai thẳng tiến.

– “Soạp”, lấy hết bản rộng của lưỡi, Kim làm một đường liếm từ dưới xương cụt lên tận mu lồn, liếm kiểu chó uống nước.

Được liếm lồn là Trâm Anh thích rồi, cô bắt đầu nứng nứng, cảm giác thèm giao hợp ùa về:

– Ui ui ui, anh Kim làm gì thế?

Kim không trả lời mà đang mải mê với cái lồn của Trâm Anh, cái lồn quá đẹp, quá thơm, quá ngậy, nước lồn Trâm Anh tiết ra được Kim húp sộp soạp không chừa một giọt nào. Máu dâm nổi lên vì không thể đợi thêm phút giây nào nữa, Kim lột phăng cái khăn đang quấn quanh hông ra. Cũng may là Trâm Anh không nhìn thấy dương vật của Kim, không cô chắc chắn sẽ bất ngờ, vì nó ……. quá bé so với của Thìn.
Kim banh háng Trâm Anh ra rồi lừa lựa đặt đầu buồi mình vào cửa lồn và rồi hắn đẩy mạnh vào một phát:

– Ôi Trâm Anh ơi, anh sướng quá.

Nghe anh Kim nói vậy thì Trâm Anh mở mắt ra, lúc này đang nhìn thấy Kim hấp hổm ở dưới háng mình, cô nói mà trong đầu thất vọng tràn trề:

– Anh vào rồi à ………. ?

Lồn Trâm Anh còn không cảm nhận được là đã bị buồi xâm chiếm, lúc nhắm mắt cô cứ tưởng là Kim đang đút một ngón tay vào cơ, nhìn ra mới biết là địt rồi. Và rồi Trâm Anh phải nói dối, rất sượng sạo:

– Ôi, anh Kim em sướng quá, của anh to quá.

Kim vẫn thụt lấy thụt để như chửa bao giờ được địt. Trâm Anh la oai oải:

– Ôi của anh to thế, em sướng quá anh Kim ơi. Từ từ thôi anh, em đau.

Trâm Anh đang nghĩ về Thìn, miệng kêu sướng nhưng một giọt nước mắt tự động chảy ra, “ôi anh Thìn ơi là anh Thìn ơi, giờ này anh đang ở đâu? Anh đang làm gì?”.
Trâm Anh giả vờ kêu la như bị hiếp dâm làm Kim tưởng mình là bá chủ chốn này, hắn đang tưởng mình là vua địt, làm cho người đàn bà như Trâm Anh phải kêu gào. Lại càng tăng tốc thể hiện uy lực, và hắn xuất tinh rỉn rỉn vào lồn Trâm Anh. Hắn gào lên:

– Trâm Anh ơi, anh sướng rồi, anh xuất vào lồn em đây.

Trâm Anh nghe nói vậy thì tập trung cảm giác ở lồn, nhưng chả cảm nhận được gì, cô nói ra miệng:

– Úi, anh xuất rồi à, nhiều thế, em sướng.

Và cô cũng giật giật cái mông mình giống mấy diễn viễn trên phim lúc cực khoái.

Kim sau khi xuất tinh xong thì nằm đè lên người Trâm Anh, cái áo Trâm Anh vẫn còn nguyên trên người, chưa kịp cởi thì cuộc vui đã kết thúc. Vỗ vỗ vào lưng người chồng tương lai, Trâm Anh nghĩ về mẹ của mình, cô bắt đầu thấy xót xa cho chính bản thân mình: “Mẹ ơi, hạnh phúc và sung sướng mà mẹ nói là như thế này sao?”

Lại nói về chuyện chủ tịch Thụy Kha và anh chàng vệ sĩ đẹp trai cao to, mỗi tội có thói quen xấu ơi là xấu, vắt buồi lên trên.

Thìn được sắp xếp một cái bàn và một cái ghế ở bên phải cửa phòng của chủ tịch, có một tấm nhựa Alumi cách điệu che ngang ngang cái bàn. Đối diện phía bên kia là khu làm việc của Mai Ngọc, đầu giờ chiều đến giờ Mai Ngọc đang vùi đầu vào những số liệu, những báo cáo.

Thìn đang ngồi ngắm nghía cái bộ đàm 1 chiều nối từ bàn làm việc của chủ tịch ra đây, buổi sáng nay trong lúc đi Bắc Ninh thì phòng hành chính cho người lắp đặt. Nói là bộ đàm 1 chiều vì chỉ có chủ tịch nói ra bên ngoài cho Thìn được thôi, không ngược lại được. Kiểu như là ra lệnh ý.

Xong xuôi đâu đấy, Thìn ngồi trên ghế gác chân lên bàn, tay cầm điện thoại đọc cái gì đó, đoán là đang đọc truyện sex vì thỉnh thoảng lại phải ngửng đầu lên nhìn ngó xem cô em thư ký có để ý không, động tác rất mờ ám. Hôm nay mới là ngày đầu tiên chính thức đi làm chưa tiện, nhưng sau này có lẽ cậu cũng nói với chủ tịch một tiếng cho phép những lúc chủ tịch đang ở trong phòng thì chạy loăng quăng chơi lung tung một tí cho đỡ buồn, ví dụ như là xuống nói chuyện với em lễ tân Ánh Tuyết chẳng hạn.
Nghĩ đến cô nàng Ánh Tuyết thì Thìn nhận được tin nhắn tin của nàng, đọc xong, Thìn tự dặn mình phải đề phòng với hồ ly tinh, càng đẹp thì càng nhiều đuôi: “Anh Thìn đang làm gì đấy?”. Cậu chẳng muốn trả lời đâu, nhưng vì phép lịch sự đành phải nhắn lại: “Anh dang thu dam”.

Nhưng nhắn xong sợ Ánh Tuyết hiểu lầm đành phải bấm bụng tiếc rẻ nhắn lại một cái tin bằng tiếng Việt có dấu: “Anh đang thử đàm”.

Nhưng diễn biến tâm lý phức tạp nhất vẫn là Ánh Tuyết lúc nhắn tin cho Thìn. Lúc cô bấm gửi tin nhắn thứ nhất là lúc cô hồi hộp nhất, không biết cái anh Thìn kia là người thế nào, mình nhắn kiểu đấy không biết có hiểu lầm mình không, chỉ là đồng nghiệp hỏi thăm nhau thôi mà.

Rồi khi nhận được tin nhắn trả lời của anh Thìn, cô đọc mà xuýt nữa thì té ghế: “anh Thìn đang thủ dâm, ôi trời ơi. Không biết dương vật của anh to không nhỉ, có to hơn anh chàng người yêu IT của mình không, của người yêu mình không quá to đâu, bằng chứng là mỗi lần mình ngậm vào thì nuốt trọn được vào mồm, mà mồm mình bé chúm chím mà? Nhìn cục u ở háng anh Thìn thì mình đoán là của anh to lắm, lại thấy lúc nào cũng cửng đội quần lên một cục, chắc là anh ấy … khỏe lắm nhỉ?”. Ánh Tuyết nghĩ vậy rồi mặt đỏ bừng lên.
Nhưng vừa nghĩ xong cũng là lúc tin nhắn thứ 2 đến, “ôi trời, hóa ra anh ấy đang thử bộ đàm vừa lắp sáng nay, vậy mà mình cứ tưởng….., thật là khéo tưởng tượng quá đi à”, vỗ vỗ má mình mấy cái lấy lại thăng bằng, Ánh Tuyết đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô thấy bướm mình man mát.

 
Bên trên