• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện ma bên lào. Thật có bịa có. Ai thích thì đọc không thì thôi miễn bình luận

Lạc Trôi 88

Yếu sinh lý
Ơ địt cụ mày cho đỡ phải cầu tự. Tao nói tao nuôi âm binh khi nào. Chỉ sợ có thằng cu sạo lozz nói có âm binh theo mà 1 câu khiển binh đéo biết 😂😂
Ôi thế mồm thằng cháu kêu huyết ngải mọc từ quả tim người bị hổ vồ để lại , thế địt con mẹ mày đã nhìn thấy huyết ngải bao giờ chưa ku cháu. Đọc thegioivohinh sủa bậy hả con chó


Mày hóng hớt được ở đâu ra cái huyết ngải vậy con súc vật =)))
 

Lạc Trôi 88

Yếu sinh lý
Địt con mẹ mày, đọc google bốc phét bùa ngải với chả bé đỏ. Súc vật xạo lồn . Địt cụ con tinh trung khuyết tật não ÷))
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Ôi thế mồm thằng cháu kêu huyết ngải mọc từ quả tim người bị hổ vồ để lại , thế địt con mẹ mày đã nhìn thấy huyết ngải bao giờ chưa ku cháu. Đọc thegioivohinh sủa bậy hả con chó


Mày hóng hớt được ở đâu ra cái huyết ngải vậy con súc vật =)))
Ở đâu thì kệ tao. Tao chả xưng thầy bà gì. Chỉ nói cái gì tao đọc tao tìm hiểu tao thấy tao biết. Chỉ sợ và nể thằng cu cháu cầu tự thích thể hiện. Tự vỗ ngực xưng tao cầu tự chùa hương rồi tu mật tông có âm binh đi theo. Địt mẹ mày phát nữa để đỡ phải cầu tự. Ngu thích thể hiện chắc nhà mày trồng cây lựu đạn nhẩy
 

Lạc Trôi 88

Yếu sinh lý
Ở đâu thì kệ tao. Tao chả xưng thầy bà gì. Chỉ nói cái gì tao đọc tao tìm hiểu tao thấy tao biết. Chỉ sợ và nể thằng cu cháu cầu tự thích thể hiện. Tự vỗ ngực xưng tao cầu tự chùa hương rồi tu mật tông có âm binh đi theo. Địt mẹ mày phát nữa để đỡ phải cầu tự. Ngu thích thể hiện chắc nhà mày trồng cây lựu đạn nhẩy
Trêu thằng cháu thế đủ rồi. Giờ thì thằng đéo nào cũng biết cái vặn xạo lồn đọc google , thegioivohinh chém bão thành tiểu thuyết. Mày giải trí phết đấy. =)))
Thế nhé con súc sinh=)))
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Trêu thằng cháu thế đủ rồi. Giờ thì thằng đéo nào cũng biết cái vặn xạo lồn đọc google , thegioivohinh chém bão thành tiểu thuyết. Mày giải trí phết đấy. =)))
Thế nhé con súc sinh=)))
Ơ thế đéo nói lí đc lại cãi cùn rồi cúp đuôi chạy à. Thôi cút đi nhé. Ko lại tức hộc máu ông bà bô lại mất thằng cu cầu tự.
 

cat23

Yếu sinh lý
Ở đâu thì kệ tao. Tao chả xưng thầy bà gì. Chỉ nói cái gì tao đọc tao tìm hiểu tao thấy tao biết. Chỉ sợ và nể thằng cu cháu cầu tự thích thể hiện. Tự vỗ ngực xưng tao cầu tự chùa hương rồi tu mật tông có âm binh đi theo. Địt mẹ mày phát nữa để đỡ phải cầu tự. Ngu thích thể hiện chắc nhà mày trồng cây lựu đạn nhẩy
Dm mày ignore nó đi. Cả topic toàn cãi nhau vớ vẩn. Vào đọc chuyện và chia sẻ chứ đéo cần nghe giải thích hoặc biện luận.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 27

Tôi được nghỉ chút, sau và trước một chuyến bay dài, xin kể nốt câu chuyện về những “huynh đệ chi binh” của tôi cho mọi người cùng nghe.
Hy sinh anh dũng.

Lúc đó tầm tháng 6, chúng tôi rời khỏi khu tập trung chia đội ra làm 2 và tiến sâu vào rừng vì lúc đó đầu mùa khô (mùa khô Cam vào tầm tháng 4 – 5 tới tháng 12) nắng khủng khiếp cây lá tả tơi trơ trụi hết, người còn không có gì ăn huống hồ gia súc, chúng tôi phải uống nước trong những vũng đục ngầu toàn bùn đỏ, và phân trâu bò, mùi thum thủm tới giờ vẫn chưa thể quên được mùi vị của nó, bọ cap, rắn rết cũng chết la liệt… nắng như đổ lửa xuống đầu, thời tiết đã vậy còn thêm binh biến càng ngày càng khó kiểm soát, chúng tôi đụng độ liên miên với bọn tàn quân, bọn Pa ra… rồi đạn pháo hóa học từ Thái bắn qua, gần như kiệt sức vì đói ăn và sốt rét tái phát.

Thỉnh thoảng chúng tôi phải hóa kiếp một con bò để làm lương thực vì càng vào sâu càng khó khăn.

Một buổi trưa nghe anh em phàn nàn “mâu thuẫn” giữa con Èng con Cun và con “môn rô” sâu quá rồi, khó mà đội trời chung với nhau được.

“Môn rô” là một con bò cái rất tai ngược, anh em đặt tên nó theo tên của diễn viên Mỹ Marilyn Monro tóc vàng nổi tiếng vì cặp bồ với tt Mỹ Kenedi thì phải.

Con bò này có biệt danh đó bởi cặp mông phì nộn lạ lùng, những con bò khác mông nhỏ, riêng con này cái “chảo” to như chảo quân dụng, nó thường có những kiểu “chứng” như ngựa chứng, hay như lũ bò đực, oánh lộn, bỏ đàn đi bụi, tuy mắn đẻ nhưng rất tai ngược khó bảo.

Nó thường gây gổ với con Cun bằng cách nhổm người trèo lên lưng con Cun để uống nước của chúng tôi, hay xông tới ủi con Cun để lấy ít rau rừng chúng tôi kiếm được để chiều nấu ăn, lạ là tuy không cùng đồng loại nhưng con Èng rất bảo vệ con Cun nó thường lao vào đớp vào chân con Môn rô mỗi khi con Môn rô kiếm mối với con Cun, vì Cun vốn hiền lành nhẫn nhục trong mọi sự… nên có lần nó bị Môn rô đá hậu cho một phát văng như một cái giẻ lau. Èng cay và thù Môn rô từ đó, giống chó vốn thù dai…

Nhưng có một điều lạ là từ những con bò, gấu nhất như con Mai tai sơn, nó là con bò đực đầu đàn rất to và ngầu, đen trũi hung hãn vô cùng… tới con Môn rô hay Cun, Èng… cho tới mấy thằng đội tôi đều hãi lão bà bà, không hiểu tại sao. Người thì tôi phỏng vấn đc, tôi vẫn hỏi mấy thằng sao lại sợ lão bà bà thế, chúng nó chỉ nói, “nhìn bà đó ghê ghê làm sao đó anh ạ, người bà ấy có mùi gì ghê lắm…”.

Đúng là lão bà có gì đó ma quái thật.

Thằng Èng là kẻ bát nháo nhất, nhiều chuyện dạy mãi nó vẫn không vào dù khi dạy thì có vẻ chăm chú nghe lắm, nhưng toàn kiểu luôn luôn lắng nghe, nhưng lâu lâu mới hiểu vậy, chỗ nào nó cũng sục vào, thấy ai nó cũng sán tới lân la… nhưng với bà bà thì khác, nó và các con kia thường lảng lảng chứ không dám tới gần chứ đừng nói bỡn cợt vuốt râu hùm, chỉ có tôi với a C là không “ngại” bà bà, thỉnh thoảng tôi vẫn cà chớn trêu bà bà hay vờ nắn bà đứng thẳng lên, tuy bà bà gù gập nhưng bà bà “nhảy đầm” rất đẹp, tôi xem bà ngẫu hứng biểu diễn một hai lần, những bước nhảy điêu luyện lắm, và bà cũng có một hai lần “ra võ” cách thủ của bà bà là Vịnh xuân quyền, và thái cực quyền…

Lão bà rất khó tính, kiểu cưỡi chổi tà tà bay quanh nhà vậy.

Một hôm vào chập tối, phát hiện thấy những dấu hiệu lạ, buổi chiều gần một bờ suối cạn khô, chúng tôi thấy một chiếc khăn cà ma, đen xì hôi hám bẩn không thể bẩn hơn rơi dưới đất, khi kiểm tra tôi phát hiện đó là chiếc khăn mới rơi khỏi người kẻ mang nó, mùi hôi gắt vẫn còn, mới rơi thì mùi còn nặng và khét lẹt, rơi lâu rồi thì nó có mùi khai thum thủm…

Biết sự có mặt của lũ pot xung quanh nên chúng tôi thận trọng hơn trong mọi việc.

Khi phát hiện ra khe nước, tôi đã biết khe đó không của riêng bọn tôi, lũ pot tàn lẩn quất đâu đó với mùi hôi xì khét lẹt thoảng liên tục trong gió, chúng đã tan tác và có thể đã can kiệt đạn dược chứ còn chúng đã tấn công chúng tôi để cướp bóc hay lấy bò giết thịt ngay rồi.

Cảnh giác nhưng vẫn bị lũ khốn đó úp bất ngờ.

Mọi ngày tôi cùng anh C hay ra đó lấy nước, do anh em mới chưa có nhiều kinh nghiệm một mình rất dễ bị úp, nên tôi cùng a C hay tự đi.

Hôm đó là buổi sáng, tháng 7 thằng H bị sốt đêm không ngủ được nên tầm 4 giờ sáng nó dậy mò đi lấy nước uống. Mấy anh em tôi ở một khe đá, mùa mưa thì nó là một con suối nhỏ, khe rộng chừng hai mét và hai mép đá chạy dài chưng hơn 3 chục mét. Phía đầu khe đá đó là mặt núi đá thoải từ trên xuống hai bên có rất nhiều cây mây rừng và cây “thép gai” chúng tôi không biết nó là cây gì, giống cây mai dương và gai trên thân rất nhiều, đoạn ngọn có thể tước vỏ gai gặm là có nước chống khát, do địa thế vậy nên chỉ phải canh chừng phía trước mặt còn sau lưng tạm yên tâm.

Đang ngủ say tôi chợt nghe một loạt AR15 rất gần… tất cả anh em bật dậy im lặng vồ lấy vũ khí bò ra, do trời còn tối nên không thấy gì, điểm danh thì thấy thiếu một, chết rồi… kiểm tra lần nữa thì thấy thiếu thằng H. Hồi tối nó sốt mà… mấy anh em hỏi nhau, chết rồi nó ra lấy nước, a C kêu khẽ.

Chúng tôi tản ra bò tìm xung quanh. A C bò đầu tiên tôi bò ngay sau anh chợt thấy anh dừng lại kêu nhỏ, nó gài lựu đạn em ơi, dây trên lưng anh, anh cầm được hai đầu rồi em lần xem nó gài đâu gỡ đi, tôi lần mò trong bóng tối, gỡ được một quả M67 bên phải anh C, linh tính cho tôi biết chắc chắn không chỉ có 1 quả, đúng như tôi nghĩ ngay trước mặt anh C còn quả nữa, gỡ xong hai quả lựu đạn, tôi báo thông cho anh em sau, lúc này trời lờ mờ sáng dần, do ban ngày tôi cùng anh C hay đi lấy nước nên biết vị trí khe nước và điểm nào để phục kích tốt nhất những kẻ đến lấy nước, chúng tôi chia hai mũi đến đó. Chưa thấy gì trước mặt tôi đã nghe tiếng súng anh C nổ, nghe tiếng “hự” rồi tiếng rên ứ ứ trong bụi cây… không hiểu sao tôi lại nằm xuống quan sát trên những cây to bên trên, vì ban ngày có lần tôi đã dừng lại nhìn hai cây to này vì thấy cứt sâu ị rơi trên đất, một thằng đen xì đậu im lìm trên đó, nó đang cố gắng chỉnh khẩu AR15 quay lại hướng tôi, vì trước đó nó đang định ngắm phía anh C, tôi nhanh hơn, nó rơi xuống đất như một bao thóc, không kêu được tiếng nào… nghe tiếng chân chạy tôi đứng dậy nã tiếp, hai thằng nữa đen thui đổ nhào, anh C đón thêm thằng nữa.

Thằng H bị bắn nằm ngửa ngay khe nước, cái can bằng cao su lăn lóc bên cạnh, chưa có hột nước nào, mặt nó trắng bệch, cặp môi rướm máu khô khốc.

Trong 5 thằng bị hạ có hai thằng chưa chết, khi hỏi nó chỉ trợn mắt lườm tôi, điên tiết tôi dựng nó dậy móc khẩu col45 nện cho mỗi thằng một viên vào giữa mặt, khỏi hỏi han gì nữa.

Anh em gói xác H lại chia nhau cõng nó ra, lùa cả bò ra theo vì ở lại cũng không được, may cho chúng tôi là chúng không còn nhiều đạn dược vũ khí nếu còn nhiều chắc chắn chúng tôi sẽ bị nó sấy khô.

Trên đường quay ra ngoài trả bò, tới một thung lũng khá bằng, tôi linh cảm có gì đó nguy hiểm, lũ bò tranh thủ dừng ăn cỏ khô thì bỗng con quái vật Môn rô lồng lên phi ngược lại, thằng L cùng con Èng lao theo lùa nó về, chỉ trong tích tắc tôi nghe một tiếng “oành” một mảnh gì đó như mảnh giẻ màu đen bay lên lũ bò lồng lên hỗn loạn, nghe tiếng L gào, em bị mìn rồi…

Con Èng chỉ còn một nhúm lông, tôi và anh C cùng thằng S nhặt nó chôn tại một gốc cây gáo, có hai tảng đá rất to hai bên, phía trước là suối cạn, nó nằm lại chân dãy Dangrek trơ trụi, giữa mùa khô, chỉ có nắng, khép lại một cuộc đời “giang hồ” tha hương đói khổ, lăn lóc… nhưng rất oai hùng và ý nghĩa.

Tôi đứng rất lâu bên “mộ” nó và cố gắng ghi nhớ vị trí đó vào đầu để có dịp sẽ trở lại tìm nó.

Sau khi tìm được con Môn rô, tôi lạnh lùng cho nó một viên 9 ly vào giữa trán, xẻ thịt nấu nướng và làm lễ tế cho con Èng.

Mấy anh em vừa ngồi ăn vừa khóc.

Buồn thăm thẳm tới hai ba năm sau đó…

… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv1.com/chuyen-doi-linh/

Còn Cun thì số phận may mắn hơn, khi trả bò để vào Anlonh, ghé qua Paksink giáp biên giới Cam – Thái, nơi đó là đất Thái, chúng tôi cho một người bạn già, chú đã mất sau đó ít năm.

Chú cũng nuôi ngựa và nhà đất rất rộng, Cun chỉ ngày ngày ăn cỏ nhẫn nha, không phải mang vác gì, không phải lo bom đạn, đói khát…

Khi chúng tôi đi tự tay tôi buộc dây vào cổ nó, cột vào một chiếc cột chuồng dê khá to, vậy mà nó nhổ tung cái cột đó để chạy theo chúng tôi, nhưng vì cái cột quá dài và nặng nên nó không thể tha theo được, nó hý lên điên cuồng đi rất xa chúng tôi vẫn còn nghe rõ, nó như tiếng gầm thét chứ không đơn thuần là tiếng hý nữa.

Khi đi tôi vỗ vỗ vào lưng nó nói, mày ở lại đây, bọn tao đi công chuyện nếu còn sống thì tao sẽ quay về gặp mày, ở lai đây vì mày không đi được nữa theo bọn tao đâu…

Nó im lặng khịt khịt mũi như hiểu lời tôi nói.

Sau đó hai năm anh C có ghé về qua tìm nhưng anh không nhớ đường vào nhà chú Niêng.

Còn anh T, “cha” của nó cung với L có ghé qua một lần. L kể lại hai “cha con” cùng khóc.

Nó khóc nước mắt nó chảy dài, tôi đã có lần nhìn thấy nó khóc khi bị mưa lũ lùa một lần.

Cun đã chết vì tuổi già năm 2007, mừng cho nó vì cuối đời cũng được an nhàn không lo đói khát, đạn bom.

Khi nó chết, cậu con trai chú Niên đem chôn nó như lời chú Niên dặn lúc chu còn sống.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 28

Hôm nay được rảnh rỗi chút, xin kể cho các bạn nghe những mẩu chuyện nhỏ về 2 ngọn núi nổi tiếng ở Campuchia.
NÚI KULEN HAY CÒN GỌI LÀ NÚI VẢI.

Đây là một ngọn núi nổi tiếng, gọi là núi nhưng thực ra tôi thấy nó chỉ cao hơn những quả đồi cao miền Trung du, Bắc bộ Việt Nam tý chút. Cách Siemriep chừng 4 – 50 cây số.

Từ Siem rieep đi qua Angkor theo hương Srenoy, qua Kulen tới Srenoy… hoặc có thể đi từ ngã ba Rolu thẳng vào Tbaeng đường xấu và khó đi vô cùng.

Nói tới Kulen chắc chắn nhiều cựu binh K vẫn còn nhớ những căn cứ Khơmer đỏ trên ngọn núi này. Tôi chỉ được đi qua nơi này khi các bác cựu đi trước mở đường chứ không được “vinh hạnh” tham chiến trận nào ở đây, máu người lính Việt Nam đổ ở đây khá nhiều…

Khi tôi qua, chỉ có rừng già hoang vu những hố đạn pháo, công sự hầm hào, căn cứ đổ nát cùng xương trắng và vải đen… của pọn polpot sót lại, thỉnh thoảng lại gặp ở rừng sâu những bãi xương người nhìn xa như một bãi củi khô vàng…

Tôi từng nghe anh em kể khá nhiều về nơi này, nhưng ấn tượng nhất vẫn là mìn, mìn dày đặc như trấu nhiều tới nỗi sau khi qua đó, chúng tôi đều trở thành “thiện xạ về gỡ mìn”. Chúng tôi gom lại từng đống mìn rồi kích nổ vang rừng.

Bây giờ thì tôi không biết vì đã lâu không quay lại đó, còn hồi đó thì chỉ có một con đường để lên đỉnh nuí, quanh co hiểm trở và chết chóc.

Ở đó rất nhiều cây vải, chắc có lẽ vì vậy nên núi có tên núi Vải. Khỉ vượn hàng đàn đậu đen cả cây, chúng phá tan hoang nơi nào chúng đi qua.

Địa hình nơi này là một loạt đồi nối tiếp nhau thoai thoải có một đỉnh cao nhất là Mahenda, anh em tôi vẫn đùa với nhau là Đồi “ma rên la” vì nhiều hiện tượng ma quái ở đó.

Nhiều tàn tích đổ nát còn sót lại thì nó như một thành phố cổ xưa lắm rồi, vì cây cối mọc trên những tàn tích đó có cây tới cả chục người ôm, những bộ rễ ghê rợn như những con trăn khổng lồ trùm lên khắp nơi, dưới ánh chiều tà nhìn nơi đó thực sự đáng sợ.

Tới bây giờ chúng tôi mới biết đó từng là kinh đô xa xưa của Campuchia một thời hoa lệ, chứ lúc đó chúng tôi chẳng biết gọi tên nơi đó là gì chỉ biết gọi theo mục tiêu là những con số trong bản đồ tác chiến.

Nơi đó về đêm thật u ám, lạnh lẽo và ma quái, gió rừng rì rà rì rầm suốt đêm như tiếng rất nhiều người lầm rầm cầu nguyện gì đó, rõ nhất là tiếng ngựa hý và tiếng kèn gì đó nghe như tiếng còi tàu biển u u, um um rất khó chịu…

Ở đó chỉ hai đêm, thật lòng ngoài âm thanh thì tôi không nhìn thấy thứ gì khác lạ, nhưng hai đồng đội của tôi đêm gác chung thì tới sáng có kể lại họ nhìn thấy rất nhiều những bóng đen lố nhố im lìm vật vờ xung quanh nơi chúng tôi ngủ, tới gần sáng hai người dậy nấu cơm cũng noí có rất nhiều bóng đen lập lờ trong ánh lửa… tôi không biết anh em có nhìn lầm không, chứ còn lúc đó chúng tôi không lôi những chuyện như vậy ra trêu đùa hay dọa dẫm nhau.

Tôi vẫn có thói quen khi ăn trong những khu rừng hay khu tàn tích đó thường cúi đầu hay rắc chút cơm ra xung quanh mời “họ”… Và nồi cơm hôm đó nhão nhoẹt và nhạt nhẽo rất khó ăn, chỗ như cháo chỗ thì còn thấy cả hột gạo đỏ quạch.

Xung quanh khu đó có một con suối rất to, có đoạn to như con sông, những anh từng sống nơi đó kể lại, rất nhiều người bị “lôi kéo” xuống con suối đó, khi vượt suối chúng tôi thận trọng thăm dò cẩn thận, không ai thấy điều gì dị thường, chỉ có làn nước lạnh buốt…

Nhiều anh em kể lại vào đêm trăng, có rất nhiều các cô gái bơi lội ở đó, ở đó vẫn còn những thềm đá ong rất rộng ngay sát suối, cỏ rêu mọc xanh rì…

Đêm trăng sáng vằng vặc nhìn nơi đó và nghe âm thanh từ rừng già vọng ra người cứng bóng vía cũng phải nổi gai ốc.

Vào lúc chiều tà còn nhiều tiếng boong boong nghe như tiếng chiêng cồng hay chuông chùa vọng từ đâu đó trong rừng già lại, kỳ thực là nơi đó chẳng còn gì nguyên vẹn, đừng nói tới một ngôi chùa.

Có một điều khó quên dù chỉ trải qua hai ba ngày đêm đi qua nơi đó… đó là những cơn gió lạnh từ đâu đó bất chợt làm tất cả rùng mình nhưng cây cối thì không hề lay động, và người chúng tôi nổi gai liên tục, với cảm giác âm u, u ám khó chịu.

Ngọn núi Bokor hay còn gọi là Tà lơn.

(Câu chuyện của tôi ở ngọn núi này rất khó hiểu và khó tin, ngay với cả bản thân tôi, cho tới tận bây giờ, nên nếu có bạn nào nói nó hoang đường xin bỏ qua nhé.)

Tôi chưa bao giờ có ý định “câu like” qua những bài viết trên trang.

Chỉ là kể lại mọi người đọc cho đỡ buồn thôi…

Khi tôi đến ngọn núi này, đó là tầm cuối năm 99, tôi vừa rời bom đạn và những cánh rừng chết chóc để tới đây, không phải như khái niệm “du lịch” như bây giờ, vì lúc đó nơi này hoang sơ và… rậm rịt, gần như không có dân ở, dù năm 93 Vua Shihanouk đã cho thành lập thành một khu bảo tồn quốc gia rộng lớn gần như hết cả núi này.

Năm đó tôi đến núi không phải vì công việc, mà vì một việc của cá nhân, tôi muốn tìm gặp một người ở núi để mong được giải đáp một số câu hỏi.

Người đó tôi chưa từng gặp bao giờ, chỉ nghe nói từ miệng hai người bạn đáng kính của tôi, là hai hàng binh polpot sau đó sát cánh cùng tôi trong những cánh rừng mênh mông mà tôi vừa bước ra…

Núi Tà lơn thuộc dãy Damrei, thuộc tỉnh Kam pot, nơi có cánh rừng Say với những ảo ảnh ma quái chết chóc khiến nhiều người bỏ mạng.

Tà Lơn là một ngọn núi thiêng, trên vùng đất thiêng theo người Campuchia, những người già vẫn gọi là núi U Bò, vì nó giống cái u trên lưng con bò đực.

Tôi cùng một cậu em người Cao Bằng (“chiến hữu” từ hồi đó tới giờ) và hai người bạn Campuchia, xuất phát từ Koh Kong qua Ambel, bên trái là Kam pong speu, phải là cảng Sihanoukville… không theo đường chính phía Bokou mà theo đường qua phum Butolt lên núi, ngọn núi này quá quen thuộc trong tầm mắt và ống nhòm của chúng tôi, nhưng đặt chân lên đó thì chưa lần nào, dù tôi đã đi dọc dãy Damrei…

Rừng ở đó không rậm và nhiều như ở Kulen, phần đa là đá trơ trụi, đá ở đây cũng không giống như ở núi đá mà nó giống như đá ở những hang động ở biển, nơi này cao hơn núi Vải và khí hậu cũng mát hơn, càng lên cao càng mát nó giống như Đà Lạt của Việt Nam.

Lúc đó cũng có khách du lịch tới nơi này, nhưng những người du lịch đó nhìn hơi dị thường, họ thường đi đơn lẻ hay tốp ba, bốn người im lặng bước, họ thuê người bản địa dẫn đường và mang vác đồ dùng lương thực.

Trước khi khơmer đỏ nắm quyền có khá nhiều người Việt Nam sống ở quanh núi và cả trên núi, nhưng sau khơmer đỏ tìm tàn sát và truy cùng diệt tận người Việt thì phần đa bị giết, còn lại chạy về Việt Nam hay qua Thái lan lánh nạn.

Tôi nghe anh bạn nói, tại ngôi chùa Năm thuyền trên núi(một ngôi chùa cổ bí ẩn với những tảng đá như những con thuyền) có một sư thầy (lục cả) gốc Việt ở đó, nhưng khi tôi lên thì không gặp…

Có rất nhiều dấu tích của người Việt ở đó, và cả điện thờ vua Hàm Nghi Việt Nam, lúc đó phải chui luồn theo những con đường nhỏ hẹp cheo leo từ chùa Năm thuyền để tới…

Rất nhiều miếu, am, điện thờ trong núi, đường đi khó khăn cây cối rậm rịt, thú to như gấu, heo rừng, hoẵng… vẫn còn.

Ngọn núi này rất nhiều cây tùng to, nhiều cây hình thù cổ quái lạ lùng.

Tôi tới tận khu mộ đá người Việt, có chừng 2 đến 3 chục ngôi mộ, đắp bằng những hòn đá to, theo anh bạn dẫn đường nói thì đó là mộ những người Việt lên đó tu hành, ngồi thiền rồi bỏ mạng lại… tôi cũng khó hình dung rằng giữa nơi hoang vu này đầy rẫy rắn rết (rất nhiều rắn độc to khủng) và không có người dân ở thì họ sinh sống bằng cách nào, nghe nói có nhiều người tới đây ngồi thiền tới chết, người bản địa thỉnh thoảng vẫn gặp những bộ xương khô ngồi xếp bằng trong những khe núi, hang nhỏ hay ngay kế những gốc cây, tảng đá…

Cũng theo người dẫn đường kể thì thỉnh thoảng có những người lên đây tu hành hoặc ngồi thiền rồi không hiểu sao họ hóa điên, đi lang thang lẩn quất trong rừng, trong những bãi đá như những bóng ma, thỉnh thoảng họ hét lên hay cười lanh lảnh trong đêm vắng vang vọng…

Sở dĩ tôi chọn tháng 9 và cố lên nơi đó vào tháng 9 vì theo lời anh bạn tôi nói, đó là mùa lễ vạt sa của những người tu hành.

Lễ vạt sa nôm na như một thang bậc lên cấp cho những người tu hành. Người tu hành ở đây không phải là những người tu hành như trong Phật giáo, mà là người tu hành kiểu đạo sĩ, pháp sư, những “dị nhân” của giới huyền thuật, bùa chú…

Chúng tôi đã lang thang trong núi gần 10 ngày, lúc lương thực cạn kiệt mới đành xuống núi.

Ngày trước nghe nhiều người Cam và cả người Việt đồn rằng ngọn núi đó rất khó lên và khó sống bởi thời tiết khác thường, nhưng riêng với anh em tôi thì tôi thấy nó bình thường so với những ngọn núi tôi đã ở phía Bắc Việt Nam quê hương tôi, chỉ có điều hơi nhiều rắn, toàn hổ chúa và mai gầm, nhiều con to khủng khiếp dài tới 4 – 5 mét, nếu như ở những nơi khác tôi không ngại lắm, vì chúng là lương thực của chúng tôi rất nhiều lần, nhưng ở đây, là vùng đất linh nên hạn chế tối đa mọi sự sát sinh, trừ khi bị chúng tấn công truy sát.

Nhưng lạ lùng là tuy toàn rắn độc siêu to nhưng chúng gần như không sợ con người và dửng dưng như thể chúng tôi chỉ là những cái cây khô vậy, rất nhiều lần sẩm tối chúng tôi chạm chúng… chúng chỉ đủng đỉnh trườn đi không tấn công chúng tôi, như ở rừng khác là mệt rồi khi đêm mà gặp những “cụ” đó…

Cả mèo rừng cũng vậy, ai ở đây là thợ săn hẳn biết mèo rừng, linh miêu nó tinh ranh ma quái cỡ nào, không dễ gì mà đối diện với nó chừng 3 – 4 mét mà chúng vẫn bình thản nằm trên cành cây liếm chân, không buồn chạy…

Tôi đã cố gắng chọn tháng 9 và lên núi, và ở dài ngày, “lùng sục” tìm tòi khắp nơi, nhưng thật lạ lùng… tôi gần như… không gặp ai cả (những người tu hành, còn dân bản địa và những người trong khu bảo tồn không tính) chúng tôi đã luồn lách sang tận phía bên kia Cổng trời, phía bên mà người dẫn đường nói là người Thái thường ở đó tu luyện, có lần họ còn thấy một vị thầy pháp của Thái lan xếp bằng chắp tay và… bay là là như một cánh chim qua thung lũng núi rồi khuất vào mây mù… tôi thì không nhìn thấy mà chỉ nghe họ kể lại với vẻ rất thành kính và sợ hãi, tôi tin họ không nói dóc hay thêu dệt để lừa phỉnh những kẻ khố rách áo ôm khổ hơn tu hành như bọn tôi.

Lúc chuẩn bị lên núi, khi còn trong phum, có 3 người khách du lịch lặng lẽ từ đâu lếch thếch xuất hiện, họ để râu ria xồm xoàm, tóc tai bờm xờm và mặc đồ gần giống dân bản xứ nên tôi không để ý, tới khi họ đứng dậy tôi mới biết nhìn lầm, vì họ cao lênh khênh và trắng chứ không thấp nhỏ và đen như dân bản xứ…

Khi biết chúng tôi chuẩn bị lên núi, nhóm 3 người nài nỉ xin theo. Ban đầu tôi tưởng họ là một nhóm đi cùng nhau, sau mới biết, một người Hà Lan, một người Nhật và một người Úc, hóa ra “liên quân liên hợp quốc”.

Khi biết chúng tôi là những người lính Việt Nam họ vật nài xin đi theo, thậm chí người Hà Lan còn chắp tay như lạy chúng tôi, và họ tự động bàn nhau góp một mớ tiền lại đưa cho chúng tôi bằng hai tay với vẻ kính cẩn, tôi gạt tiền đi và gật đầu đồng ý. Người Nhật Bản nói được tiếng Cam làm phiên dịch cho chúng tôi và hai người kia, hai người đó dùng tiếng Anh, tiếng Anh thì bọn tôi mù tịt lúc đó, họ được trang bị rất tốt, từ máy chụp hình, đồ ăn dinh dưỡng, thuốc chống muỗi vắt, đồ bảo hộ rất nhiều… họ há hốc mồm nhìn chúng tôi chỉ mỗi đôi giày “bốt đờ sô” của lính cổ cao, còn lại là chả có gì, lương thực thì cơm sấy của lính, thuốc men cũng chả có, họ mời chúng tôi dùng thuốc chống muỗi vắt, nhưng anh em cười lắc đầu, dùng thuốc nhưng họ vẫn bị côn trùng tấn công tơi tả còn anh em tôi vô sự. Vì tôi có “bí kíp” của lính mà do chính tay tôi chế, tháo viên đạn lấy thuốc nổ, nghiền nhỏ trộn một chút dầu nhớt hay xà bông, không có thì bùn non bôi lên người… đến rắn còn trốn luôn đừng nói tới muỗi vắt…

Khi lên tới chùa Năm thuyền, thì họ muốn sang khu phố ma, là khu dinh thự, nhà thờ, biệt thự người Pháp xây dựng từ rất lâu rồi lúc đó bỏ hoang trong rừng, đen xì mốc meo và ma quái lắm, chúng tôi vui vẻ chia tay, anh bạn Nhật Bản ôm tôi hỏi, Anh đi tìm cái gì vậy, người lính chiến?? Tôi đi tìm Đức tin bạn ạ! Ô… hay… hay…(vâng vâng) chào anh lính vịt con… giơ tay như nhà binh đàng hoàng ?.

Chúng tôi đã chui luồn trong Tà lơn nhiều ngày, tới cả những nơi mà người dẫn đường cũng như hai anh bạn Cam không dám vào, họ e dè ngồi đợi, hai anh em tôi luồn lách chui vào những hang động (người Cam rất sợ “ma” ? đứng im lặng nhìn những bộ xương khô, có những cái xác như còn khá mới, rút nước đã khô, đen kịt như màu nhựa đường, bộ quần áo rộng bạc phếch tả tơi bay lất phất rách từng mảng. Có những xác chỉ còn là một đống xương đổ lổn nhổn, cái sọ lăn lóc cách mấy mét, có những xác như đang nằm ngủ nghiêng một bên, bên cạnh vẫn còn chiếc quạt đan bằng cây mây mủn nát… có một bộ xương khiến tôi tò mò nhất, đó là một người đàn bà, mái tóc dài (những người tu hành này thường để tóc dài, nhưng xương nữ và nam khác nhau ở vài điểm… xương nữ nhỏ và mịn hơn, hộp sọ nhỏ, chậu rộng và cao, xương chẩm thấp…) ngồi trên một phiến đá, dường như hai tay bó trước gối trước khi chết ngồi, dù bộ xương đã đổ nghiêng, nhưng hai cẳng tay vẫn dính chéo với ống chân thật lạ lùng… tất cả những bộ xương đều có điểm chung là cô độc giữa rừng hoang…

Chúng tôi đã không tìm được Người cần tìm, nhưng lại gặp một chuyện lạ lùng, khi quay về, qua điện Kim Quang (thờ vua Hàm Nghi) một đoạn, tất cả bị lạc đường, mất phương hướng, điều này lạ lùng là ở núi này khá dễ định hướng vì nó ngay gần biển và có thể nhìn rõ đảo Phú Quốc Việt Nam… nhưng không hiểu sao trời như sụp tối rất nhanh, và mây mù kéo tới chỉ trong chốc lát, điều này tôi gặp ở nhiều nơi, không riêng nơi này, nhưng trời như tối sầm lại thì tôi ít gặp, mưa đổ xuống ào ào, giọt to và lạnh buốt, nắng ở cái xứ chết tiệt này thì có thể thành bó đuốc cũng không sao, nhưng dính mưa đột ngột rất dễ “nằm xuống” tôi hét mọi người tụt xuống một khe rậm những cây nứa tộ để tránh mưa, ở rừng mà mưa chui vào khe trú không khác gì tự sát, vì lũ có thể quật xuống như thác và chôn luôn không kịp liệm ngay, nhưng ở đây nhìn địa hình tôi biết dường như không có lũ, có chăng chỉ là dòng nước to xíu thôi.

Khi tụt xuống dưới khe và rừng nứa rậm che mưa ào ào bên trên, muỗi nhiều khủng khiếp, như mưa quanh chúng tôi… nhưng lạ là dưới ngay những lùm cây rậm và con đường cheo leo phía trên chúng tôi vừa mò mẫm qua thì bên dưới là một con đường đá, nhỏ khá phẳng dẫn đi lắt léo… có dấu tích của người đã ở đó…

Cũng như những lần trước, mấy anh bạn Cam cười cười lắc đầu ngần ngại khi anh em tôi rủ đi sâu vào coi sao…

Chỉ hai anh em tôi đi theo đường đá đó, đúng hơn là chui theo lối đó…

Có ba chiếc hàm như ba cửa hang, đá đen khá lạ không giống đá nơi này lắm, hai hàm kia không có gì, nhưng phía hàm ngoài cùng, là hàm cạn nhất chứ không sâu, có những hòn đá xếp như một nơi để ngồi, dường như tôi thấy có người ở đó lờ mờ, đó là một bà già thì phải, tóc bạc rất dài… khi quay qua, thấy cậu em im lặng nhắm mắt mồ hôi chảy thành dòng… tôi cũng nhắm mắt… thật lạ là bà già đó rõ mồn một, bà ngồi im mắt nhắm, nhưng trong đầu tôi vẫn vang lên câu hỏi của bà…

Sau khi bà hỏi tôi trả lời và hỏi thêm một số câu, cuối cùng bà nói, Con về đi, tránh đường dễ đi, đường khó đi mới an toàn con ạ, năm… quay lại đây ta nói tiếp con trai…

Tôi bước ra mà cảm thấy như lơ lửng chân như bơi trên đá, không hiểu anh em tôi ra như thế nào, mãi tới ngã ba chùa Năm Thuyền thì Thắng hỏi tôi một câu, Năm… phải không anh? Tôi giật mình, Ừ… cậu cũng nghe thấy à, cậu em chỉ im lặng cười.

Lạ là thỉnh thoảng chúng tôi trao đổi với nhau vài câu, về những gì khi tôi nói chuyện với bà lão đó, cậu em nói y như cùng ngồi nghe với tôi, rất khớp và không trật câu nào…

Dù không nói gì nhưng từ lúc đó những anh bạn Cam rất sợ hãi khi nhìn chúng tôi…

Đúng 6 năm sau gặp lại một trong ba anh bạn Cam đi cùng hôm đó, tôi lựa lời hỏi, Sao hôm đó các ông cứ né né tôi là sao vậy.

Anh bạn nói một câu làm tôi sởn ốc, Em thấy một ông “bự” tóc dài mặt đỏ ghê lắm, đi sau các anh… và bộ đồ anh mặc nó màu hung hung đỏ đỏ lạ lắm, quần rộng a không bước đi mà như trôi trôi…

Thật lòng, khi đó tôi vẫn thấy bình thường, hai anh em thất thểu bước và nói chuyện gì đó với nhau, tới giờ cả hai không thể nhớ đã nói gì, dù “bộ nhớ” chúng tôi đều dai như nhau…

Có những điều lạ lùng về sau mà tới giờ chúng tôi vẫn không hiểu, tại sao mình lại biết trước nó sẽ xảy ra.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 29

Chiều.
Đang họp thì cậu em gọi điện, Anh Hai ơi, anh em mình được làm ông nội rồi.

Giỡn mày, tao đang ọp đấy…

Giỡn gì anh, vợ thằng M nó sinh con trai rồi, vừa xong nè anh…

A đùuuu, ngon hơn tao rồi…


Tôi còn một gia đình thứ hai nữa, ở Vị Thanh, Hậu Giang lận.

Nơi đó tôi có má tôi, má không sinh ra tôi, nhưng má nhận tôi làm con nuôi, và 5 người em nữa 1 trai 4…

Gái…

Một câu chuyện khá dài cho cái chức danh “ông nội” oai hơn cóc chết hôm nay.

Hồi 19… trong một lần bị vây, suýt chết ở Lếch, một “team” vào hỗ trợ giải cứu, rất đau lòng là toàn người trẻ, chưa kinh nghiệm nhiều trong chiến trận nên nhanh chóng bị Ppot ép vào một chân núi đá hy sinh gần hết, chỉ còn một hai tay súng có vẻ kinh nghiệm và may mắn hơn vẫn chống đỡ cầm cự từ trưa tới đêm, cuối cùng khi phá vây chúng tôi phải quay lại hỗ trợ họ. Chỉ còn hai người thật, một bị thương nặng, một người trẻ tuổi nói giọng Nam Bộ cũng bị thương nhưng vẫn một mình chống đỡ rất kiên cường…

Lợi dụng đêm tối tôi cùng một anh nữa cố sống cố chết lôi đc họ ra khỏi núi, dưới cơn mưa như trút, chúng tôi lạc nhau… tôi dìu anh bạn trẻ Nam Bộ chạy lếch thếch, cắt ngang qua vòng vây của pot mà không biết, lạc mất hơn một ngày trong rừng Anlonh rồi cuối cùng may mắn là cũng tìm được nhau…

Hơn một ngày trong cơn mưa như trút, chui rúc mò mẫm, với 3 vết thương chí mạng trên người tôi nghĩ cậu em này khó qua khỏi, vậy mà như phép màu cậu vẫn tỉnh táo suốt quãng đường dài dù ruột hở cả ra và mất nhiều máu lắm, cậu luôn miệng kêu tôi… anh hai ơi ráng cứu em nhé, em mà chết má em không sống nổi mất…

Tôi kiệt sức vì đói và lạnh cùng sốt rét tái phát, nhưng cũng lôi được nó về nơi an toàn, phát tín hiệu cho anh em tới hỗ trợ.

Sau đó rất lâu, trong một dịp tình cờ tôi gặp lại nó tại 153 Xô Viết Nghệ Tĩnh, Bình Thạnh thì phải, nó hét lên rất to trong đám đông cựu binh, anh hai ơi, em nè… rồi chạy tới (chính xác là chống nạng nhảy) ôm tôi khóc như đứa trẻ.

Chúng tôi gặp nhau một ngày với đủ thứ chuyện, rồi nó nằng nặc mời tôi về nhà “Má muốn gặp anh” như lơì nó nói, trên đường về nó gọi điện báo trước.

Một “đại lễ” đúng nghĩa với tôi, thịnh soạn chờ sẵn.

Tôi gặp Má tôi, xong xuôi mọi “thủ tục” tới đêm khi chỉ còn người trong nhà, má tôi trịnh trọng, Giờ toàn người nhà má nói nè, tau nhận thằng Hai H, là tôi, làm con… một là con nuôi tao, hai là rể tao, chị thằng Nghĩa (tên cậu em) thì lấy chồng rồi má không nói, còn ba đứa bây thích đứa nào má gả đứa đó, bây đem đâu thì đem không thì về đây làm rể má, tau nuôi hết con cái bây…

Tôi nhận làm con nuôi má, không phải vì tôi chê các em tôi, mà các em tôi không có gì để chê được vì toàn hơn tôi về mọi mặt, có ăn học đàng hoàng, xinh xắn dễ thương lắm, điều kiện kinh tế khá… mà tôi sợ mình không về được nữa tội các em dang dở một đời.

Tôi đi tiếp, còn các em tôi lần lượt lấy chồng rồi qua nước ngoài định cư hai người, cậu em là thương binh nặng lấy vợ ở cùng má, quản lý tàu cá của má.

Tới hai ngàn… biết tôi về Sài Gòn má sai cô út cậu em đánh xe hơi lên Sài Gòn rước tôi về có công chuyện.

Khi đó, mọi thứ đã phát triển kha khá rồi, má tôi có mảnh đất rất rộng ngay bờ sông Hậu, giờ thành khách sạn nhà hàng to lắm rồi, nhưng khi đó chưa như bây giờ.

Má tôi tính mở thêm bến cho khách đi tàu, nên xây dựng và cải tạo một vài điểm trên mảnh đất.

Có một sự cố nhỏ xảy ra.

Thằng nhỏ con trai của Nghĩa, em trai tôi, bỗng dưng phát bệnh lạ, nó không chịu tắm, không chịu hớt tóc, và lúc nào cũng chỉ muốn quấn… mền, dù giữa trưa trời nóng bức lắm. Ban ngày nó chui rúc trong nhà hoặc kho, gầm cầu thang, tránh mặt mọi người, và gần như không ăn uống gì, tối khi mọi người ngủ nó mới lén ra ăn uống, nó ăn, uống rất nhiều, và ánh mắt man dại ma quái khi đêm xuống, công việc học hành của thằng nhỏ bị hoãn lại.

Má tôi cùng em dâu đưa nó đi khám bệnh, đi coi thầy nhiều nơi… và các thầy đều nói giống nhau, Nó bị vong nhập…

Tôi thì không biết đầu đuôi sự tình ra sao, chỉ nghe kể sơ qua từ miệng mọi người… tôi cũng không biết có “vong” hay không, và có thì “vong” có nhập người sống hay không nữa, nhưng vẫn rủ thêm hai “chiến hữu” “bậc thầy”về vụ này là Th. Và T về tận nơi coi sao…

Sau một ngày trời loanh quanh khắp mảnh đất rộng của má tôi bên sông Hậu, cùng với mấy cậu em nhìn, ngắm, coi… mọi thứ mọi xó xỉnh.

Mảnh đất của má tôi rộng lắm, có cả vườn, nhà, và bãi tàu cá neo, lúc đó nơi này khá vắng vẻ.

Đi và quan sát mọi thứ, có hai điểm khiến tôi băn khoăn nhất, một là cây Củ chi, đây là một thứ cây giống tên địa danh Củ Chi ở Sài Gòn, nhiều người Nam tới giờ có khi không biết loại cây này, vì nó giờ gần như còn rất ít. Đó là một cây độc từ gốc tới ngọn tới hoa và hạt… tất cả đều chứa độc tố kinh người, giống như cây lá ngón ngoài Bắc vậy.

Ngay mép sông, tận cuối vườn, giữa lùm cây mai dương rậm rịt tôi thấy nó, hỏi thì không ai biết cây gì, nhìn kỹ lại thì nó là một cái gốc trôi từ đâu đó về kẹt lại và đâm chồi nẩy lộc… ngay sát mép sông, tôi khá ngạc nhiên vì đây là vùng nước mặn xâm lấn, mà sao cây này lại sống được… hạt cây này chính là hạt mã tiền, một thứ hạt rất độc. Ở Cam cũng như ở vùng Củ chi mảnh đất được mang tên loại cây đó người dân thường khiếp sợ e dè trước loại cây này, vì nó là một cây thuốc cực độc, và nhiều chuyện ma tà quỷ quái được thêu dệt truyền miệng xung quanh cây đó, người ta cho đó là một cây thiêng, cây thần linh… giống như cây đa, cây đề, si… vậy.

Thứ hai là một bãi đá nhỏ, bãi đá này ngay gần mấy gốc cây ăn trái rất to, là mấy cây ổi. Nếu nhìn sơ qua ai không để ý sẽ không thấy gì, nhưng do gặp nhiều nên tôi đoán đó là một ngôi mộ người đồng bào dân tộc Chăm, vì tôi ngồi xuống quan sát kỹ có hai hòn đá khá to, một hòn gần như bị lấp hết còn một hòn vẫn còn nhô lên chừng 10cm, trông như những hòn đá cuội tự nhiên, nhưng nhìn kỹ thì thấy những vết đục đẽo trên đó.

Người Chăm và những nghi lễ an táng khá kỳ lạ mà tôi từng chứng kiến, họ không đốt nhang, vàng, mã… chỉ đọc kinh Coran và cầu nguyện Thánh Ala, người chết chôn trong quan tài cũng như chôn không dưới mộ đều quấn kín và đặt nằm nghiêng, mặt gần như úp xuống, họ không để tang, không làm bàn thờ và không cúng kiếng gì.

Mộ chôn được đánh dấu bằng hai hòn đá hình thù thì thì tùy, nhưng kích cỡ phụ thuộc vào tuổi tác vai vế người chết… một viên đá phía đầu, một viên phía chân… xung quanh xếp đá nhỏ nhỏ…

Nếu đúng đây là ngôi mộ thì người dưới mộ này còn trẻ tuổi, hoặc là nữ…

Về nói chuyện sơ qua với má, bà nói tùy bay tính sao, làm sao cũng được con, chứ để nó quậy thằng nhỏ quá…

Cả ngày thằng bé tránh mặt bọn tôi, dù ngày trước, nó còn bé nó rất mến tôi, cách đó mới hai năm tôi gặp nó khi lên Sài Gòn chơi cùng cha nó đi khám bệnh nó vẫn thân thiết với tôi lắm, và vẫn kêu tôi bằng cha, vì tôi nhận cha đỡ đầu cho nó.

Chúng tôi vờ như không để ý nó, ngồi nhậu rồi cà phê, tới chừng 9 giờ mấy, tôi thấy nó lén chui khỏi phòng ra ngoài, ba anh em liền đứng dậy bám theo, lạ cái xuống chân cầu thang không thấy nó đâu, mà rõ ràng là cả ba đều thấy nó đi xuống.

Mỗi thằng một hướng tìm, riêng tôi linh cảm tới chỗ mả đá buổi chiều nên nhanh chóng tìm đường tới, Th thấy vậy cũng hiểu ý nên chạy theo…

Đúng thật, tới nơi tôi bật đèn chiếu quanh, ngay trước mặt tôi nó nằm trên hai cành cây, cây ổi đó ngả ngả có hay cành như cái càng cua rất to, nó nằm trên đó… điều tôi kinh nhất là nó nằm như các cao thủ võ công tập luyện mà tôi thấy trong phim ảnh vậy, đầu và cổ chân gác lên hai cành, toàn thân thẳng đơ, hay tay khoanh trước bụng…

Hai anh em tiến sát tới, tôi gọi nó Mạnh ơi, con ơi… mày làm gì ở đây vậy?

Nó không trả lời, mắt vẫn nhắm…

Th nói nhỏ vào tai tôi, a lựa lựa hỏi xem nó là ai ở đâu, e tránh chỗ khác, hỏi xong a gọi em.

Tôi đến gần nó, rọi thẳng đèn vào mặt nó, mắt nó vẫn nhắm nhưng hai hàm răng nghiến phát ra tiếng két két rất to, nước mắt chảy dài… và phát ra những tiếng gì đó rất khó nghe vì miệng nó cắn chặt.

Tôi dùng bàn tay vỗ cho nó một phát vào mặt, rồi xoè tay chặn lên cổ ngón trỏ móc thẳng vào hốc dưới yết hầu… người nó nóng rực, rồi chuyển dần sang lạnh… tay trái vẫn soi đèn vào mặt nó, tôi hỏi, Phải Mạnh không con? Nó há mồm nói gì đó tôi không hiểu, nhưng… thanh âm của đàn bà, con gái thì đúng hơn…

Chân tôi đá vào chân nó, người nó rơi bộp xuống ngồi bệt, tựa vào giữa hai khe của cành cây… tôi hỏi nó, mày tên gì? Là ai? Ở đâu… mày không nói hôm nay tao bẻ gãy xương sống mày? Nó vẫn im lặng, mắt mở to nhìn tôi trừng trừng, nổi cả gai ốc, vì gương mặt này gần như không giống với gương mặt thằng con đỡ đầu tôi, nhìn hốc hác tóc xõa ra, nhe răng…

Mày dọa tao à? Miệng nói tay tôi vả nó hai phát tối tăm… nó kêu the thé.

Tôi nói, tao biết mày nằm ở đâu, mày nằm ngay sau lưng tao dưới đống đá kia, nếu mày không nói ngay bây giờ tao cho người đào lên lôi mày lên đóng đinh mày vào đúng chỗ này nhé…

Nó hét một tiếng rất to và bật người giãy giụa… tôi không nghĩ nó mạnh vậy, phải hét gọi Thắng trợ giúp, Th nhanh chóng chạy tới rút con dao đưa tôi nói, anh ra cắm vào phía trên hòn đá tầm 20cm ngồi đó đợi em…

Tôi ra chỗ ngôi mộ đá (tới lúc đó tôi biết chắc, đó là ngôi mộ) cắm lưỡi dao xuống ngập tới cán, ngồi hút thuốc và xem Th tra hỏi…

T nghe um sùm cũng chạy tới trợ giúp, nhưng Th đuổi ra hết, mình nó ngồi lại rì rầm hỏi trong bóng tối, tôi và T ngồi nhưng không nghe đc gì, chừng nửa giờ sau Th gọi bọn tôi lại, tôi cắm nguyên con dao ở đó và ba anh em khiêng thằng nhóc vào nhà, lấy nước nóng pha rượu và gừng xoa lên mặt nó, lột cái mền nó quấn ra, tôi tìm cây kéo cắt cụt mái tóc của nó, mấy anh em đè nó ra xả nước tắm rửa, từng lớp da của nó tróc ra, vì mùa nực như vậy mà má tôi nói nó hai tháng rồi không chịu tắm, dù tối đến ăn và uống rất nhiều nước, nhưng người nó gầy ốm trơ xương, chân tay lều nghều trông như bị khuyết tật vậy…

Theo lời Th kể lại, nó khai là chết do bom đạn, và người nhà chôn vội ở đó (người Chăm thường ở quần cư và có nghĩa trang chôn riêng) vì chiến tranh từ năm năm mấy tới giờ, nó mới 16 tuổi và là con gái…

Sau đó hai tháng thì thằng nhóc Mạnh bình phục khỏe mạnh bình thường lại, nó chẳng nhớ một chút gì những chuyện đã qua, nó vẫn quý mến tôi nhưng lạ là tuy không nhớ gì nhưng nó rất sợ thằng em Th.

Có lần tôi hỏi sao con sợ chú, chú hiền mà thương con mà?

Nó nói, Con hổng biết nữa, mà chỉ thấy sợ sợ thôi.

Th. Nó đẹp trai trong khi tôi xấu như quỷ nó lại không sợ.

Rồi đám cưới nó, má tôi gọi bằng được tôi về dự để đứng đại diện, tôi nói thôi má, con đứt gánh, đứt dây, cô đơn cô độc… sao đứng được cho nó… má nói, Không, mày là cha nó mày có thế nào cũng là cha nó.

May, cuộc đời nó tốt đẹp và không khổ như tôi, nó vào sĩ quan và giờ tôi có cháu nội rồi.

Má tôi đã đi xa, các em tôi không còn ở đó, còn một người ở trong phố, Nghĩa thì lên Sài Gòn ở tiện cho việc chữa bệnh vì sức khỏe gần như không còn, vì thương tật, hai em gái định cư ở nước ngoài.

Giờ mỗi lần qua Hậu Giang nhìn về nơi đó chỉ còn là kỷ niệm.

Tôi không phải kẻ vô thần, nhưng không phải người mê tín.

Tôi không sợ những thứ người ta gọi là “vong” hay “ma”, và thật lòng, tôi cũng không biết những thứ đó có hay không nữa…

Tôi chỉ sợ sự đau khổ, đói nghèo và nhẫn tâm.

Mừng cho hai anh em tôi đều được làm ông nội.



Chả bao giờ nghĩ mình được làm ông trong khi vẫn lông bông phơ phất như thế này.

Niềm vui dù vá víu hay rách rưới cũng vẫn cảm ơn cuộc đời.

?
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 30: Những câu chuyện trên đường

Tôi có may mắn, hay là xui sẻo không biết nữa, là được lang thang tha phương rất nhiều nơi, khắp quê hương Việt Nam và nhiều nơi khác nữa, vì công việc và cơm áo… chứ không phải là dạo chơi hay khám phá du lịch.
Vốn mỏ nhọn, tò mò nhiều chuyện… nên tôi quan tâm tới tất cả mọi thứ mọi chuyện diễn ra xung quanh ở những nơi tôi đến, ở, hay làm việc… toàn những câu chuyện vô bổ tầm phào, ít ai quan tâm… chẳng nghĩ rằng viết lên đây thì các bạn lại thích đọc.

Vì sự ưu ái cổ vũ của mọi người, tôi sẽ cố gắng nhớ và kể lại những câu chuyện lạ lùng mà chính bản thân tôi trải qua, hoặc từ những người bạn đáng tin đáng kính kể lại, có câu chuyện tôi nhớ rõ, có câu chuyện tôi không nhớ rõ thời điểm và địa danh… vv.

Kể mọi người đọc cho vui thôi nhé, ngoài ra thì chúng ta chẳng cần mổ xẻ rạch ròi hay phải tìm kết luận, kiểm chứng chính xác, cụ thể làm gì…

Và hãy coi tôi như kẻ lang thang mỏ nhọn nhiều chuyện thôi, và kể những chuyện mang tính giải trí.

(Những câu chuyện mắt thấy tai nghe, thì tôi xin giấu tên cùng địa chỉ cụ thể, vì tôn trọng sự riêng tư của nhân vật).

Câu chuyện lạ lùng về đồ vật.

Câu chuyện này tôi và những người bạn tôi trong trang tôi cùng chứng kiến, nó xảy ra ở Campuchia vào đầu những năm 90.

Lúc đó vào đầu mùa mưa, tháng 6, tháng 7 gì đó, chúng tôi ở Banteay Chniar, một địa danh thuộc tỉnh Odar Meanchey (tên địa danh có khi tôi viết không đc đủ ký tự lắm)Campuchia, phía bên trái là Thái Lan nơi này là cuối dãy núi Dangrek chạy ra phía biển.

Một buổi chiều mưa rả rích, chúng tôi phát hiện ra mấy căn nhà ở lưng một eo núi, sườn đất. Ban đầu tưởng nó là một cái Phum, Sóc nhỏ bỏ hoang của người dân, nhưng đến gần thì không phải, chỉ có bốn năm căn nhà thôi, ba căn đã đổ sập, còn hai căn có vẻ còn chắc chắn.

Chúng tôi mò mẫm vào trong kiểm tra, không có người ở từ lâu, nhưng lạ là cả hai căn nhà còn nguyên và ba căn đã đổ, gần như không có thứ vật dụng gì còn sót lại, bình thường những Phum, Sóc bỏ hoang không người nhưng những dấu vết như đồ dùng của họ, như cối xay, giã gạo, chén bát, hay nồi niêu… vv, còn vương vãi. Nhưng nơi này… không có một thứ gì cả, giống như những ngôi nhà mới làm rồi không ở mà bỏ luôn vậy.

Trời mưa có chỗ trú là tốt rồi, kệ nó là cái gì.

Chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, đằng sau khu nhà là sườn núi đất, trước mặt có một tà luy dốc xuống dưới, nhưng không hề có lối đi nào cả, lác gai và cỏ tranh khá nhiều nhưng thấp tới đùi xung quanh…

Đứng giữa sàn nhà nhìn được hết phía con suối rộng và bãi đá trước mặt, và cả mảng rừng săng thưa…

Trong lúc mọi người loay hoay vắt quần áo và lấy lương khô ra ăn, anh T xuống dưới gầm sàn (ngôi nhà này đặc biệt không có cầu thang lên, nên chúng tôi phải leo trèo như khỉ lên sàn) đứng nhìn xung quanh một mình, thấy vậy tôi nhảy xuống cùng anh, hai anh em nghiêng ngó một hồi, anh T nói nhỏ với tôi, Cậu có thấy lạ lạ không? Tớ thấy chỗ này có gì đó lạ lạ… tôi cũng đồng ý với anh…

Hai anh em tôi lần mò sang căn nhà bên cạnh nhỏ hơn, nó cũng không có thang lên, anh T đứng dưới nhìn lên sàn nhà, còn tôi nhìn xung quanh xuống phía những căn nhà đã đổ, chợt anh T, bấm nhẹ vào vai tôi chỉ lên trên nhà, và ra hiệu rút dao găm ra, chứ không dùng súng… hai anh em cùng lùi dần ra mép sàn, anh T thì thào vào tai tôi, Hình như có lính ở trên sàn, anh vừa nghe tiếng nó thở khịt khịt và thoáng thoáng thấy, cậu có nghe không? Tôi thì không nghe thấy gì, nhưng cảm giác có tiếng động lớn hơn tiếng mưa rơi vào mái nứa tộ bên trên… tôi hỏi nhỏ anh T, Có lên không anh? Anh T khẽ lắc đầu, mắt vẫn ngước lên quan sát sàn nhà, sàn gỗ khá kín nên chúng tôi phía dưới không thể thấy gì bên trên, anh T bảo tôi gọi thêm anh em qua hỗ trợ, tôi quay về căn nhà to gọi thêm 2 người nữa, còn một mình L ở lại, nó tìm vị trí để quan sát bên trên.

Bốn anh em bốn góc, nghển cổ ngó lên, rồi anh T ra hiệu ba anh em ở đó hỗ trợ, mình anh bò ra phía ngoài sườn đất, nơi đó trống nhưng cao hơn có thể quan sát rõ bên trên ngôi nhà…

Lúc sau anh T quay lại nói, Đếch có gì các cậu ạ… mà sao tớ nghe rõ tiếng người hít mũi khịt khịt nhỉ, nhòm qua khe còn thấy loáng thoáng cái gì mà, hay chuột bọ, thú rừng nhỉ… vừa nói anh vừa ngậm dao ngang miệng đu lên sàn, tôi đu lên sau anh, đúng thật là không có gì, nhưng trên mặt sàn nhà có mấy cái khung bằng nứa vuông vuông vứt đó, cũng sạch trơn không có gì, trên thanh xà nhà vắt một mảnh vải như chiếc áo đen rách thì phải, rất bẩn thỉu… thứ vật dụng duy nhất chứng tỏ sự hiện diện của con người ở đây, tôi bẻ cái khung nứa làm cái que, khều mảnh vải xuống, đúng là mảnh áo hay chăn mền gì đó, rách mủn thủng tướp… tôi gảy nó vào một góc và tụt xuống cùng anh T.

Mấy anh em quay lại ngôi nhà bên kia, anh T và anh N bàn nhau, chỗ này tôi thấy nó sao ấy các bố ạ… anh T nói ừ, phải để ý xung quanh, tối ngủ phải gác cẩn thận…

Dù chúng tôi không thấy gì, nhưng linh cảm bất an của những người lính luôn cho chúng tôi thấy có mối nguy hiểm gì đó mơ hồ hiện diện.

Mấy anh em tụm vào một góc sạch sẽ và kín nhất nằm im nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi L ôm khẩu K44 có ống ngắm, rê xung quanh… chợt tôi thấy nó khẽ giật mình và hơi cúi ngươi xuống ép sát vào một bên cửa nhà, nó quay qua vẫy tôi, anh ơi… anh ơi, xem này.

Tôi cúi người bò tới cầm khẩu K44 rê theo tay nó chỉ… chỗ bãi đá rộng ở bờ suối có một bóng người ngồi, quay lưng lại phía chúng tôi, dáng lòng khòng như một ông già thì phải, tôi quan sát rất lâu tới 10 phút, chảy cả nước mắt, nhưng không thấy bóng người đó động đậy, có khi gốc săng mục nhìn giống người thôi, tôi nói với L… nó cũng nói vâng, hình như thế, hai anh em thay nhau nhòm một chút nữa rồi nằm xuống nghỉ.

Không hiểu sao, một cảm giác lo sợ tự nhiên thoáng qua khiến tôi nổi da gà, tôi lại mò dậy lấy ống nhòm lần nữa… lần này tôi giật mình thực sự, cái bóng đó vẫn ở đó, nếu như không quan sát kỹ thì thấy không sao, nhưng tôi luôn tìm mục tiêu nguỵ trang bằng cách đánh dấu mục tiêu với một điểm nào đó trong ống nhòm hay ống ngắm, khi quan sát vài lần thấy nó cách xa và thay đổi vị trí với điểm làm mốc đã đánh dấu thì chắc chắn đó là mục tiêu nguỵ trang chứ không phải một gốc cây hay ụ mối, lùm cây… vô tình. Cái bóng đen đó đã di chuyển… bỏ ống nhòm xuống lấy ống ngắm soi lại thì… nó không còn nữa, chỉ trong vài giây…

Nó không phải một cây khô trôi theo nước suối ở đó, vì tôi đã đánh dấu, nếu là cây khô trôi thì nó phải trôi theo hướng tay trái tôi vì hướng đó là hướng Poipet, dòng chảy xuôi ra hướng đó là ra biển… đằng này nó di chuyển sang phải khá xa…

Tôi bò lại chỗ nằm nói với anh T, anh T cũng lật đật bò ra cầm ống nhòm soi, anh khẽ lắc đầu… không thấy gì nữa rồi…

Rồi chợt anh khẽ lẩm bẩm… ơ đm nó… không lẽ… mắt tớ hoa à.

Khi tôi định nhổm lên lấy ống nhòm soi, anh T khẽ gạt đi, thôi… không có gì đâu, bỏ đi cậu…

Tôi thoáng chút lăn tăn về thái độ của anh, không phải là sự khó chịu, mà là lạ lạ…

Anh em tôi ở rừng gắn bó hơn ruột thịt, không có ra lệnh, hay áp đặt mà luôn lắng nghe chia sẻ hết với nhau, tôn trọng ý kiến của nhau, rất nghiêm túc không bỡn cợt trong công việc mà.

Lúc đó trời mưa nhỏ và gần tối rồi.

Trời tối hẳn, anh T phân công gác cẩn thận và giục anh em nghỉ sớm cho đỡ mệt, quân tư trang luôn sẵn sàng…

Tôi ít ngủ nên thường gác ca đầu, từ chập tối cho tới… khi nào buồn ngủ hẳn, thường là 1 – 2 giờ, có khi tới gần sáng.

Ngồi gác sát cửa, để nhìn được rộng hơn, mưa tạnh từ chập tối, trời lờ mờ do có trăng chứ không đen kịt, lạnh run cầm cập…

Hai ba lần tôi nghe tiếng động bên căn nhà kế… như có người nhảy nhót bên đó, tiếng động rất lạ, khi chú ý nghe thì không thấy, lơ là chút lại nghe thấy…

Và cảm giác tiếng gió phật qua khá mạnh trên đầu tôi hai ba lần, rất nhiều muỗi rừng thấy hơi người bay ù ù xung quanh, và những con dơi bắt muỗi bay qua… nhưng tiếng gió phật trên đầu tôi mạnh hơn tiếng dơi đập cánh rất nhiều lần, có cảm giác ớn lạnh từ những cơn gió này, căng mắt nhìn thì không thấy gì cả, nó mạnh như cách đập cánh của những con ngỗng to vậy, tới nỗi anh N nhổm dậy hỏi khẽ, Bão hả em, gió mạnh thế???

Quá nửa đêm, tầm 2 giờ thì Th và L dậy bảo tôi đi ngủ chúng gác thay, tôi nằm thấp thỏm và khá khó ngủ…

Vừa chợp mắt được chút không lâu thì tôi phải bật dậy, vì nghe tiếng L kêu khẽ nhưng rất rõ… dậy các anh ơi!!

Mấy anh em bật dậy, nhanh chóng ôm đồ nghề. Chỉ còn mỗi L ngồi trên sàn, tôi hỏi Th đâu? Nó nói nó tụt xuống dưới rồi anh, anh T định tụt xuống, tôi cản lại vì tôi tinh mắt hơn anh trong đêm, bọn anh nằm trên địa quanh để em với L xuống…

Lúc này đêm muộn nhưng vẫn thấy triền đất lờ mờ hiện ra những chỗ không có cỏ tranh mà chỉ có lác gai lưa thưa… Th đang lần mò bò lên vừa thở phì phò vừa bảo, không phải gấu không phải heo rừng, đm “nó” hay sao ấy anh ạ…

Tôi cũng hoang mang.

Mấy anh em leo lại lên sàn, Th áo quần bê bết kể, em với Luận nhìn mẹ rõ ràng nó ngay lưng dốc đây mà… nhảy xuống mạnh quá nó nghe thấy.

Mấy anh quát khẽ, lần sau gọi anh em chứ mình mày xuống nó ở dưới sàn sẵn nó xiên cho đấy…

Thực ra mấy anh em dặn nhau là vậy, nhưng đều biết “cái gì đó” thôi, chứ bọn áo đen khi biết nằm đó một chùm thì nó chả phang B41 thẳng vào như giã gạo ngay chứ nó bò vào sát làm gì…

Mấy anh em lại nằm xuống, nhưng không ai ngủ nữa mà nhấp nhổm thỉnh thoảng ngóc đầu nhòm… không có gì cả, nhưng có một chuỗi âm thanh lạ ụp ụp ụp… kéo dài và trầm trầm gần giống tiếng bìm bịp gà kêu vọng lên từ phía suối…

Anh em thì thào hỏi nhau, từ tối không có bịp gà kêu, sao giờ nó lại kêu nhỉ… thôi kệ mẹ nó.

Tất cả lai phải choàng dậy lần nữa, khi nghe a N kêu khẽ và một tiếng “quạch”rất lớn ở góc nhà…

Bóp đèn soi thì con dao găm anh N nằm chỏng chơ dưới nền, chả có gì cả trong góc nhìn kỹ thì chỉ thấy có tấm vải đen mủn lẫn trong những miếng vách gỗ mục rục xuống…

Mấy anh em trêu anh N, nay tay nghề anh bị nhòe rồi, vì anh N phi dao cực giỏi và thiện xạ…

Tưởng là sau vụ đó là yên, ai ngờ chừng hơn tiếng sau, lúc đó trời đã lờ mờ rạng… thì tất cả lại phải dậy, anh N và L vớ cái đèn bóp tay mỗi người một cây, anh T kêu, soi nó đi… miệng nói tay vớ khẩu AK lấy đường ngắm…

Trước mắt tất cả năm anh em tôi, ngay chỗ sườn dốc xuống có vết trượt ngã của Th lúc nãy… một bóng người đen thui, nó xiêu vẹo xiêu vẹo kỳ lạ, xin lỗi là trông như một người bị tật nguyền hay là bị liệt nửa người chống gậy bước, vừa giât giật vừa lúc lắc lúc lắc… rất lạ xuống dưới dốc, anh T nghiến răng kéo ba phát, dưới ánh hai cây đèn chúng tôi thấy rõ đường đạn căng, chụm ngay chính giữa cái bóng đó, hình ảnh rõ ràng và tầm gần như vậy thì mắt có lác cũng phải bóp trúng…

Nó đổ nhào ngay xuống…

L va anh N cầm đèn nhaỷ ngay xuống, Th và tôi nhảy theo sau, tôi bị trượt ngã như lướt ván xuống tận dưới…

Mấy anh em bu lại thì hóa ra đó chỉ là một cái áo đen cũ rách nát.

Cả cái sườn đó khá rộng và trống thưa, vừa ánh đèn vừa trời rạng rạng sáng thì nếu là người không thể ẩn nấp đâu được cả.

Chả hiểu nó là cái gì nữa, anh N lấy con dao cắm vào thứ đó giơ lên anh và L cùng soi đèn vào thì đúng là miếng như cái áo rách thật…

Riêng tôi điếng người, anh T nhảy xuống sau cũng ngơ ngác, anh lẩm bẩm, tao nện trúng nó mà…

Ai từng bắn súng hẳn biết cái cảm giác trúng bia, trúng mục tiêu nó thế nào, còn trượt mà đạn tìm hươu nó thế nào…

Anh em kéo nhau lên nhà sàn.

Tôi bấm anh T, mượn cây đèn của L hai anh em sang căn nhà kia, leo lên soi đèn…

Cả hai anh em cùng kinh ngạc và nổi ốc, miếng vải đen lúc chiều tôi và anh thấy trên xà nhà giờ không còn ở đó nữa.

Chỉ có tôi và anh T biết và nhìn thấy nó, chính tay tôi gảy nó vào góc nhà rồi anh em tụt xuống, sau đó không anh em nào qua nhà đó nữa… vậy nó biến đâu.

Khi quay lên nhà sàn bên này trời đã sáng rõ, tôi lần mò ra góc mà tối anh N đã phi dao găm… chỉ có những mảnh gỗ mục. Mảnh vải cũng không còn.

Anh T khẽ nói với tôi, Thôi kệ mẹ nó cậu ạ, không nói gì nữa.

Tới tận năm 2008 tôi mới có dịp gặp lại anh T, vui với nhau hai ngày đêm, đêm nằm tâm sự chuyện cũ, tôi mới hỏi anh lại chuyện hôm đó lúc soi ống nhòm ra suối anh đã thấy gì…

Anh chỉ cười cười nói, Mẹ… tớ thấy nó như là cột khói mìn đặc ấy, nó rướn rướn lên xong xẹt như chớp đạn vào chân dốc bên anh em mình… người thì không phải rồi đấy, chả biết nó là thứ gì… mà cậu thấy lúc gần nó bị tớ bắn ở dốc không, mùi nó thối nồng nặc nhỉ…

Một câu chuyện lạ lùng.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 31

Chào mọi người, hôm nay tôi xin kể cho mọi người nghe tiếp một câu chuyện, vẫn là những chuyện cũ lâu rồi, nhưng chính bản thân tôi được trải nghiệm nên nhớ rất rõ.
Thời gian đó vào khoảng từ 1993 – 1995 tôi ở Campuchia, ở cù lao Kaoh Meas giữa sông Mekong cách Kien Svay và thủ đô Phnompenh không xa lắm… ở cùng tôi khi đó có nhiều anh em cả người Cam, thấy anh em tôi hay tò mò mò mẫm những khu vực, những nơi mà người dân bản địa thường e dè ít lui tới, nhắc tới… trên cù lao này khá nhiều những điểm “đen” như vậy. Tại đây ngoài quân đội Hoàng gia thì còn cả dân khá đông, họ làm thuyền chài như ở Tonle Sap và đi rừng khai thác lâm thổ sản…

Một hôm, có chú em là lính, tên Chuol… tôi thường gọi là Chuôn nhà gần khu trường học Tuol Saleng, trường học này nổi tiếng vì chính quyền Kme đỏ chuyển đổi công năng thành nhà tù, giờ thành khu di tích diệt chủng. Nhà Chuôn ở đường 320 hay 230 gì đó, quá lâu rồi nên tôi không nhớ cụ thể, khu vực này khi vẫn còn hoang tàn không đông đúc và đẹp như bây giờ. Được nghỉ dài ngày nên Chuôn rủ 3 anh em tôi toàn người Việt về nhà chơi, nhân tiện hứa cho xem nhiều chuyện hay lắm… đúng lời cậu ấy nói như vậy.

Nhà Chuôn ở là một căn nhà 4 tầng trông như ngôi trường học cũ xì, tường vôi xỉn màu và lỗ chỗ rất nhiều vết đạn, xây kiểu cũ giống ký túc xá của trường học hơn là nhà tập thể, người sống chen chúc bên trong và đủ thứ đồ như giường tủ, bàn ghế… họ chất kín hành lang, tối hù điện đỏ quạch… nóng hầm hập. Chuôn ở cùng 2 chị gái, cha mẹ với vài người anh em của cậu đều đã bỏ mạng trong Tuol saleng hồi trước giải phóng, còn 3 chị em được một người dì cùng bà ngoại đưa đi trốn tận Kien Svay nên thoát chết, hai người chị một người bị thiểu năng (câm) và mất một cánh tay, họ có một quán nhỏ phía dưới gần một bến xe tôi không nhớ tên là gì, họ bán cơm… giống như cơm sườn của người Nam, chỉ chiều tối mới về nhà, và phải dậy rất sớm để nấu đồ rồi đưa lên xe đẩy ra quán bán. Khu đó thuộc thủ đô nên đường xá dù bị chiến tranh tàn phá nhưng vẫn còn vỉa hè, trải nhựa có đèn đường đàng hoàng dù rất vàng vọt, và chỗ còn chỗ mất… từ nhà ra quán một đoạn chừng hơn 200m qua một khu tối om, có hàng rào hoa sắt, và một khuôn viên khá đẹp, chị Siel, tôi gọi là chị Sen, nói rằng đó là trường mẫu giáo cũ… nhưng các em đừng nên vào đó, hay chỉ trỏ gì nhé, tôi thấy rõ sự sợ hãi trong mắt chị khi nói tới nơi đó, qua câu chuyện chị kể được Chuôn dịch lại cho chúng tôi nghe thì đó là một nơi có rất nhiều người đã bị giết, rất nhiều trẻ em… ngày xưa, còn bây giờ, nơi đó có nhiều “tà”, người lang thang vô gia cư cũng không dám vào đó, mà họ ngồi vạ vật đầy vỉa hè, cột đèn… chị kể, lúc trước mới bán cơm khi đẩy xe qua, rất nhiều trẻ em và người lớn bò ra đường lê lết xin ăn, nhất là hôm nào trời vừa mưa xong, hoặc có trăng sáng… tầm 3, 4 giờ là các chị phải đẩy xe chở cơm, đồ ra cổng bến xe bán, nhưng đáng sợ hơn là qua đấy chừng chục mét có một cây Móc, cây gần giống cây dừa nhưng cao và to, tựa tựa như cây cau vua, nhưng lá nó bé hơn, quả từng chùm nhìn xa như trái nho Mỹ, dưới cây móc đó ngươi ta lập hẳn một ngôi miếu nhỏ như miếu cô hồn của người Việt… chị kể có lần đi qua đó họ xông ra gần như lăn xả vào cướp đồ của chị, hai chị em ban đầu sợ díu cả chân nhưng bị vài lần thành quen… chỉ có lần họ sợ nhất tới nỗi tiểu trong quần và không đẩy nổi xe… hôm đó, trời mưa xong điện cúp tối om khi qua khu vườn trẻ không sao nhưng tới gần cái cây, cả hai chị nhìn thấy một hình giống người, nhưng nó rất dài, nếu đứng dậy nó phải chạm tới chùm trái móc, tức là tầm 4, 5 m, nó ngồi như khoanh chân tròn bệt trên hè đường, chễm chệ trước cửa miếu lưng còng còng lòm khòm như dáng một cây bonsai cảnh vậy, ban đầu hai chị không nhìn thấy nó, tới khi xe tới ngang nó nó chợt chìa bàn tay trơ xương ra trên tay cầm mấy cái lá khô, quàng thứ gì như tấm vải đen và rách rưới, mặt dài ngoẵng chỉ thấy răng hàm trên nhô ra với đôi mắt trắng dã dữ tợn, không rõ nó đang cười hay đang giận dữ… hai chị gần như chết ngất, gào thất thanh cho những người chở thuê, bốc vác hàng lên xe gần đó chạy tới đỡ hai chị dậy và đưa họ tới quán, hôm đó hai chị sợ không thể bán nổi hàng… họ sợ thất thần khi cơm canh đồ ăn được để cẩn thận nhưng không hiểu sao nó lại đổ lẫn lộn hết vào nhau và vữa nát không thể dùng được nữa, và còn lẫn rất nhiều lá khô trong đó…

Tôi quyết định gần sáng sẽ dậy đẩy xe cùng các chị ra quán, 3 rưỡi đêm nhưng vẫn có những người đi lại, những người bốc xếp hàng, người cùng bán hàng sớm như cơm tấm hay cà phê vì có cả dãy quán như vậy ngay cửa khu bến xe… ba ngày liền, có một hôm trời mưa tầm tã luôn… khi đi qua những điểm đó tôi kín đáo liếc mắt sang liên tục, tuy nhiên không hề nhìn thấy gì khác lạ. Tới cổng vườn trẻ chị Sen dừng lại để một đĩa cơm nhỏ có đầy đủ đồ ăn trong đó lên chiếc bệ xây tạm bằng gạch, và tới cửa miếu chị cũng làm vậy trong miếu có ai đã đốt hương và để những ly nước nhỏ như cà phê hay sinh tố gì đó… tôi hỏi chị ngày nào cũng vậy sao? Chị gật đầu, chị Chol là chị cả bị thiểu năng thì đứng lại chút chỉ còn 1 tay nên chị chắp lại vái vái miệng kêu ư ử gì đó… rồi đi tiếp…

Ba bốn ngày vậy… không thấy điều gì, ngoài một lần khi liếc vào trong vườn trẻ tôi thấy con ngựa giống như ngựa gỗ của trẻ Việt Nam hay chơi, nhưng đây họ hàn bằng sắt nó cứ nhao lên hụp xuống liên tục, tôi rời xe chở cơm lao lên hè định leo qua hàng rào hoa sắt vào tận nơi để xem thì chị cả túm tôi lại chị kêu é é trong miệng không rõ chị muốn nói gì, nhưng cảm giác của tôi là chị rất mạnh, khi chỉ dùng một tay còn lại chị nắm sau cổ tôi lôi một phát… tôi suýt ngã trên hàng rào xuống đất, mạnh như đòn quật trong Aikido vậy… khi quay ra xe, tôi nhìn lại lần nữa con ngựa sắt đã thôi không nhún nữa mà đứng yên…

Và một điều nữa, ba bốn ngày khi thức dậy buổi đêm đi ra quán cùng các chị tôi luôn thấy ngay cửa nhà Chuôn ra là cái bể nước rất to có bậc để leo lên, cũng có một đĩa cơm nhỏ để đó… phải nói thêm là nhà Chuôn là tầng thượng, cơi nới thêm chứ không phải như những căn phía dưới, chính quyền cho họ ở đó không phải thuê mướn gì. Rất tò mò về đĩa cơm, nhưng không tiện hỏi. Tới hôm leo rào sắt trượt… đẩy xe xong quay về nhà, chị cả ra hiệu liên tục cho tôi là không đc trèo vào nơi đó, thậm chí chị còn đứng nhìn theo tôi qua hẳn nơi đó mới thôi… tôi về nhà, đi lên cầu thang, thang tối om tự nhiên tôi thoáng rùng mình nhẹ… tôi dừng lại vài giây… và đi tiếp mắt đảo liên tục để quan sát xung quanh, tới tầng 3 có toalet và nhà tắm chung, ai đã bật bóng điện sáng nên tôi thoáng thấy có bóng người, vẫn bước thật nhẹ chân và vờ như không nhìn thấy gì tôi đi tới nhà tắm đột ngột rút đèn pin soi thẳng phía trong, không có gì, toalet… cũng vậy… thẳng phía trước là bậc thang nhỏ cơi thêm lên tầng thượng, tôi thấy một đứa trẻ, tôi luôn tin vào con ngươi mắt mình, đó là một đứa trẻ, chắc là con nhà ba hộ dân ở kế, nhưng không phải vì kế bên có hai cha con làm tài xế, họ đi suốt, và một cặp vợ chồng họ có sạp bán trái cây và ngủ ngoài sạp chỉ về để nấu nướng, họ không có con nhỏ…

Tôi tới sân thượng, cửa nhà Chuôn và chiếc bể nước. Một cô bé gái tầm 8, 9 tuổi mặc bộ đồ màu tím đứng im lìm ngay trên… nóc bể (bể rất cao tầm 2, 5 m chứa nước dùng cho cả tầng nhà phía dưới) nhìn tôi, tôi đứng lại tay cho vào túi quần, cầm cây đèn pin nhỏ trong túi… nhưng tôi không nỡ bấm đèn làm cô bé kia sợ… tôi chỉ chỉ tay xuống đĩa cơm phía dưới ra hiệu mời cô… cô bé đứng im rồi lùi dần lùi dần… chớp mắt không thấy nữa. Tôi lau mồ hôi, đưa tay xem đồng hồ 4 giờ kém, tôi leo lên chiếc thùng gỗ đựng đồ linh tinh để nhìn lên nóc bể, bật đèn soi vào đó… không có gì, chỉ có một chiếc gương nhỏ, chiếc lược màu đỏ, mấy cái dây buộc tóc, một chiếc mũ loè loẹt của các bé gái, và những thứ gì đó như là quần áo, hay mền… gì đó. Tôi tụt xuống móc thuốc châm lửa hút, trầm ngâm một lúc… quay lại, tôi giật nảy mình vì Chuôn mở cửa đứng đó từ lúc nào, cậu nói nhỏ, anh thấy chị Suksol à, chị là chị cả của em chị bị ném trên tầng bên trường xuống đất cùng mẹ em… trường chính là nhà tù Tuol saleng… Chuôn đưa tôi vào lục tìm mãi mới thấy một tấm hình đen trắng tuy cũ nhàu rồi nhưng vẫn còn rõ cả gia đình họ, ông bà, cha mẹ, cùng 5 chị em, dưới cậu còn một em trai nữa, cũng đã chết cùng cha mẹ, ông và các chị bên trường học. Thật kinh khủng khi ngày ngày họ vẫn phải sống kế ngay gần nơi cả nhà mình đã bị giết một cách tàn bạo, chặt đầu hay ném từ trên tầng cao xuống. Từ nhà cậu kéo rèm cửa căn phòng phía trong ra là nhìn thấy những tầng trên của nhà tù Tuol Sleng, xám xịt im lìm đầy chết chóc. Chị Sen nói với tôi nhiều đêm vắng vẫn nghe tiếng gào thét, tiếng quát… đứng dậy, đứng dậy… mày, mày… tiếng trẻ em khóc, tiếng còi như còi quân cảnh…

Vui hay buồn, hai chị của Chuôn vẫn thường đốt nhang, quỳ xuống vái vọng qua bên đó, nơi có những linh hồn người thân của mình… họ vẫn mong ông, cha, mẹ… cùng chị em của họ đã đã thoát được khỏi nơi đó và lên Thiên đàng rồi.

Tôi cũng mong là như vậy.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 32

Đây là câu chuyện cũ về Thiên linh cái mình đã đăng giờ dẫn lại cho những bạn hỏi nhé.
Chủ nhật rảnh, xin kể một câu chuyện cũ cho mọi người nghe ạ. Toàn bộ câu chuyện tôi không được chứng kiến, nhưng được thấy tận mắt những thời khắc kinh khủng diễn ra trong đó.

Năm 95 tôi ở Phnum samkoh, một tỉnh ven biển giáp tỉnh Trat biên giới Thái lan, nơi đó giống một số tỉnh miền Trung Việt Nam, vừa có núi, rừng, vừa có biển. Dân cũng đi biển và làm mắm, nước mắm… ở đó có một vựa nước mắm khá lớn, của một Bà Bự – cách người Cam gọi những người đàn bà giàu có, quyền lực – tên là B. V, bà là người gốc Thái lan, gia đình bà giàu có, làm nghề ủ nước mắm khá lâu rồi, bà có 6 người con, 1 trai 5 gái, đều lập gia thất và ở trong đại gia đình của bà, cả nhà ở, xưởng đóng chai, trưng bày sản phẩm, và sản xuất… bà là người đàn bà rất giỏi, chồng bà mất từ hồi còn chiến tranh Việt Nam, một mình bà một tay gây dựng cơ đồ đồ sộ và nuôi 6 người con. Mọi điều gần như bà đều cảm thấy mãn nguyện… Nhưng có một điều bà luôn trăn trở trong lòng tuy không nói ra, đó là nhà bà từ con tới cháu, đều âm thịnh… người con trai lấy hai vợ, có tới 5 đứa con nhưng vẫn chỉ là gái. Bà đi cầu cúng, xin… đủ khắp Chùa chiền, miếu mạo khắp nơi, để xin một thằng cháu đích tôn… cuối cùng bà cũng có được cháu đích tôn, thằng bé rất đẹp, cùng cha mẹ nhưng nó khác hẳn các chị… nó trắng trẻo, môi đỏ, tóc hơi hung hung… tên nó là J. D… nhìn nó nhiều người tưởng người lai. Nó vừa đẹp, vừa thông minh, nhanh mồm miệng… có nó, bà như đc trẻ lại mấy chục tuổi, bà giao hết việc cho các con, nghỉ ngơi và đi Chùa chiền, làm từ thiện.

Bà thuê hẳn hai người giúp việc chỉ để phục vụ thằng cháu đích tôn từ A tới Z… Công việc của đại gia đình bà ngày càng suôn xẻ, tốt đẹp… cho tới khi chuyện kinh hoàng ập tới. Tất cả như một sự sắp đặt có kế hoạch, bà thì đi lễ và phát Thiện ở tận Kaoh kong, cách nhà mấy trăm km, con trai thì đi dự lễ khánh thành một ngôi Chùa mới, hai người giúp việc thì đc bà cho cả gia đình ở cùng nên gần như không mấy khi nghỉ việc… nhưng trước đó một hôm, một người bỗng dưng bị một con bò rất hiền húc trọng thương phải đi viện, còn người nữa thì đúng buổi sáng, ngày xảy ra sự việc, bỗng nhiên bị một cơn co giật như động kinh, dù cô này không bị động kinh, gần như hôn mê cũng phải đi viện… mọi chuyện vẫn bình thường như không có gì xảy ra… có điều, vắng mặt cậu bé J. D cháu đích tôn. Sau này khi kể lại chuyện này rất nhiều người thắc mắc, lạ lùng là khi đó gần như mọi người không ai quan tâm tới cậu nhóc như nó không có trên đời, dù kẻ ăn người ở, làm công, con cháu… vv trong nhà bà cả gần trăm người… khi không thấy J. D ngay cả cha nó cũng nghĩ nó qua bên cô chơi, các cô thì nghĩ nó ở nhà, các chị nghĩ nó chơi đâu đó… cho tới tận ngày hôm sau khi cô giúp việc bị co giật ra viện trở về nhà tiếp tục công việc trông coi cậu chủ thì không thấy JD đâu, cô này chăm nó từ nhỏ, thương nó như con… cô bỗng dưng gào khóc chạy tìm nó khắp nơi… mọi người bỗng như choàng tỉnh. Bình thường không bao giờ có chuyện JD vắng mặt đến 1 giờ mà không ai biết, mà lần này, từ sáng ngày hôm trước tới tận trưa hôm sau. Công việc ngừng hết lại, tất cả đổ đi kiếm người. Bà Bự cũng vội về ngay khi biết tin, đi cùng bà có một nhà sư Chùa Patkhuh bên Thái lan, đây là một người tu hành khá lạ, thân xác đàn bà, nhưng vong vía là đàn ông, người này khá cao tay về trấn yểm triệt… Khi cùng Bà bự về tới nhà, vừa xuống xe bước vào sân nhà, nhà sư lập tức có biểu hiện lạ, mồ hôi đổ như tắm, mặt trắng bệch, mắt đỏ rực như bị đau… nhà sư bước tới chỗ hồ nước phong thuỷ rất to và đẹp, giữa có một hòn đá quý to bằng chiếc xe du lịch, có vân xanh trắng rất đẹp, nhà sư nhìn hòn đá rất lâu. Đây là hòn đá phong thuỷ Bà bự mua và chở về từ Nepal, giữa hồ cảnh giữa sân, hòn đá có màu sắc rất đẹp, được đẽo gọt, đánh bóng rất công phu… dưới hồ cảnh có rất nhiều cá, những con cá tai tượng cả 30/40kg…

Trong khi tất cả mọi người làm trong nhà Bà bự, lẫn hàng xóm, và chính quyền… cùng đổ đi tìm thằng bé thì nhà sư chỉ quanh quẩn quanh hồ nước, bà ngồi thiền gần như suốt đêm giữa sân gần với hồ nước… Tới ngày thứ năm, trời còn chưa sáng, nhà sư gọi tất cả dậy, thông báo chuẩn bị làm đám ma thằng bé… Cả nhà vẫn cố hy vọng, dù có vẻ sự tìm kiếm đã vô vọng, nhưng không ai dám nói tới sự chết chóc cả… Khi nghe nhà sư nói, Bà bự ra lệnh chuẩn bị, căng vải tang, cờ, đàn vong… tới tầm 8 giờ sáng khi Bà bự và nhà sư đang chỉ đạo công việc, bỗng một con chim sẻ bay đâu đến, đậu hẳn lên ly nước Bà bự đang uống dở để trên khay bạc gần đó, nhiều người nhìn thấy, xua đuổi nó không bay… nhà sư đứng dậy, gọi người xuống khu ủ chượp, leo lên kiểm tra từng bể ngưng, tới bể thứ ba thì thấy xác thằng bé, đang phân huỷ cùng với xác mắm…(sau này qua điều tra mới biết lý do, nó leo lên đó bắt chim sẻ, không hiểu sao lại chui vào trong bể chết ngạt luôn) nó thành nước mắm…

Chuyện chưa dừng ở đó, sau đám ma thằng bé, nhà sư cùng bốn đệ tử lập đàn đúng bảy ngày cúng bái… hôm đó tôi còn nhớ như in là vào buổi trưa đúng tầm 11/12 giờ gì đó tôi nghe tin báo từ anh con trai Bà bự chơi cùng tôi gọi sang, tôi cùng ba thằng em chạy xe jeep tới nơi, thấy khá đông đàn ông, cả gần chục cảnh sát Hoàng gia cũng có mặt trong sân, đàn bà không được phép có mặt ở đó, trừ Bà bự và nhà sư… Tất cả có tới gần 30 người cùng nhau lên trên tầng thờ trong dinh thự của Bà bự, tôi được vào trong xem sự việc… Tới giờ, nói thật lòng, tôi không biết hôm đó mình đã đc xem cái gì nữa… năm sáu đàn ông là Thầy pháp cùng 4 cảnh sát, do nhà sư chỉ huy, tất cả cùng đọc Kinh hay gì đó rất to bằng cả tiếng Thái, tiếng Phạn, Khơmer… và họ xông vào chân bàn thờ gỗ mun đen rất to… cùng đè và trói giữ một thứ gì đó, nó giống một cái đầu người nhưng to hơn đầu người chút, râu hay tóc rất nhiều và bù xù, mắt nó chớp liên tục và đảo láo liên khi bị họ lấy những tấm khăn đỏ, vàng, đen gói lại… nó tròn như quả bóng, nhưng không hiểu sao người ta rất khó khăn để giữ được nó khỏi giãy giụa, nhà sư liên tục lấy một tấm khăn đỏ trùm lên nó và dán những lá bùa lên… nó kêu khè khè… khịt khịt… y như lợn rừng khi dính bẫy… và thối kinh khủng, mùi thối không thể tả là thứ mùi gì… Ở Campuchia, Thái lan… chính quyền công khai và công nhận những chuyện tâm linh huyền bí, người dân cũng không như dân Việt Nam nhạo báng hay mỉa mai những gì thuộc về tâm linh, họ công nhận ma quỷ như một thực thể hiện hữu và chấp nhận sự chung “sống” của nó… Tôi không biết thứ tôi nhìn thấy là thứ gì, con gì… tôi rất ám ảnh về nó, gần đây khi xem trên Youtube tôi lại gặp một clip bắt giữ thứ gì đó kia gần như giống với những gì tôi đã thấy, họ cũng phải chật vật khi giữ nó, và gói nó bằng mấy tấm khăn, dán bùa lên, sau đó cảnh sát mang đi đâu tôi không được biết họ sẽ giải quyết nó kiểu gì, còn ở Cam thì tôi thấy họ mang nó vào rừng chất củi thiêu nó mấy ngày cho tới khi chỉ còn tro bụi… sau này, anh Nuol Troh, con trai Bà bự kể cho chúng tôi nghe, nó là một thứ quỷ ở rừng, nó hay ở những hang hốc có cả nước, và tu luyện, nó muốn dựa vào linh khí của hòn đá thiêng trở về từ Nêpan để thêm linh khí, nó muốn ở nơi đó, nó sẽ giết dần những người nối dõi dòng họ để dòng họ đó sau dần mất đi, và nó sẽ ở đó… Đây là nguyên văn lời kể của anh Nuol. Ở Thái và Cam không thiếu những nơi bị ám kiểu này, mọi người dân đều biết thậm chí chính quyền có làm bảng cảnh báo bằng cả tiếng Anh rằng nơi đây có sự hiện diện của ma quỷ để cho mọi người biết. Ở Việt Nam mà đến đồn cảnh sát mà báo có ma quỷ thì có khi sẽ bị bắt giữ và thử ma tuý, và cộng đồng mạng sẽ tha hồ chế giễu một cách cay nghiệt và ngu dốt, vì CNXH thì không thể có ma, vậy nhưng ai cũng đi cầu cúng và kiêng cữ những gì thuộc tâm linh, thật buồn cười.

Có nhiều thứ trên mặt đất dưới gầm trời này khoa học tiên tiến nhất còn không thể giải thích nổi, nhưng những người ngu dốt vẫn phán kết như trích giảng văn học vậy.

Tôi không dám nói, thứ tôi nhìn thấy là thứ gì. Tôi cũng không bắt mọi người phải tin câu chuyện này, các bạn có chính kiến của các bạn, tôi luôn tôn trọng điều đó. Chỉ là kể nghe cho vui, đọc đỡ buồn, tin hay không tôi không quan trọng điều đó, nhưng nếu muốn chửu tôi xin hãy ib chửi xin đừng chửi bậy trên trang, làm khó chịu những người khác nữa…

Cảm ơn đã đọc tới đây. Chúc các bạn có một ngày nghỉ vui vẻ.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 33

Hôm nay rảnh, xin kể tiếp cho các bạn nghe một vài câu chuyện nhỏ nhỏ, có chuyện tôi trong cuộc, có chuyện tôi không được chứng kiến tận mắt. Có những chuyện bản thân tôi tới giờ này tôi vẫn còn cảm giác ghê sợ, gần như sợ hãi nhất trong rất nhiều lần đối mặt với những hiện tượng kỳ quái.
Đó là năm 94 tôi ở Champasak, vùng Nam Lào, nơi này địa lí phức tạp, vì nó là biên giới của 3 nước Lào, Cam, và Thái… nơi sông Mekong chảy qua, ở đây có cả rừng, sông nước… và rất nhiều dấu tích những đền đài, ngoài ngôi đền Wat phou cổ, đổ nát hoang tàn nhưng vẫn còn hình dáng, còn lại chỉ là những đống đá ong đen xỉn, hoặc một góc tường, hay những bức tượng không còn nguyên vẹn bất chợt hiện ra trong rừng sâu, dưới khe nước, hay trong những lùm cây bạt ngàn dưới những thung lũng hoang vắng rợn người, âm u… chỉ có tiếng khỉ, vượn… đặc biệt nơi này rất nhiều khỉ và vượn, chúng đi thành từng đàn, nghiêng ngó kêu thét đinh tai khi gặp người.

Chúng tôi có 9 người, trong đó có 4 người bạn Lào rất gắn bó thân thiết. Mới tới nơi đó được vài ngày nên chúng tôi chọn chỗ trú ẩn là một nền đá ong, hai bên vẫn còn hai bờ tường vuông góc, như một căn phòng gì đó bị đổ mất ba mặt còn trơ lại một góc… phía trên là một lùm cây, người Lào gọi là cây mịch, nó gần giống cây giang mà người Việt hay dùng trẻ lạt để buộc bánh chưng vậy, bụi cây mịch này rậm rịt khác thường và rất to, thường thì tôi chỉ gặp nó to lắm cũng chỉ cỡ hơn cổ chân người, nhưng cây mịch ở đây có cây cỡ bắp chân… dày chi chít quện vào nhau như một mái tóc, tuy vậy nhưng nó không có gai như những cây tre, nó dày đến nỗi mưa nhỏ nước không thể chảy qua nổi, chỉ nhỏ giọt lách tách như căn nhà bị dột thôi…

Phía dưới là dòng suối khá lớn chảy ra thác Phasom, một thác nước rất lớn ở cách xa mà vẫn nghe tiếng nước réo ào ào và bụi nước bay lên…

Bốn anh bạn Lào ban đầu tần ngần không muốn nghỉ tại đây, họ muốn tìm chỗ khác, nhưng do thấy có nền đá bằng phẳng và không nhiều hố hốc phía sau chỉ có phía mặt trước trống, do sợ rắn rết, vì ở đó rắn rất nhiều và to, tôi đã gặp những con hổ mây khi gặp người ngóc lên tầm ngang ngực tôi phun phè phè hung dữ…

Tối chúng tôi đi vác cây khô về chất đống, đốt lên nướng rắn và cá bắt dưới sông ăn với nhau rồi căng lều ngủ. Ngay đêm đầu, tôi đã thấy bất an, một cảm giác sợ điều gì đó mơ hồ, nhưng do mệt, tôi vẫn ngủ, tới đêm thì trời đổ mưa ào ào, đống củi rất to lại dưới lùm cây nên không tắt hẳn vẫn cháy. Tầm 3/4 giờ sáng, tôi ước chừng vậy vì nghe thấy tiếng chim tu hú rừng đã gặp nhau (hai con kêu từ rất xa, cứ nhích dần nhích dần lại, tiếng nó gù gù là 3/4 giờ, khi nó gẹc gẹc liên tục là trời sáng lờ mờ tầm 5 giờ) không hiểu sao tôi thức giấc, nhìn qua lớp lưới thông hơi túi ngủ tôi thấy vài bóng đen đen ngồi chỗ đống lửa, mưa đã tạnh nên tôi nghĩ chắc ai không ngủ được nên dậy sớm, sau đó tôi ngủ tiếp, mơ màng nhưng tôi vẫn nghe tiếng bước chân thình thịch liên tục xung quanh, do có ba ông mắc võng nằm nên tôi cứ nghĩ họ trèo lên trèo xuống… tới sáng cả bọn dậy càu nhàu ông nọ đổ cho ông kia đêm cứ huỳnh huỵch làm khó ngủ… không ông nào nhận cả, tất cả bảo ngủ chứ không dậy, tôi đã thấy hoang mang trong đầu nhưng cố trấn tĩnh anh em… còn sự lạ nữa, có ba con cá rất to cắm vào cây nướng trên đống củi để sáng ăn mất tiêu luôn, cả lũ chửi rủa đổ cho bọn khỉ vượn ăn trộm, bởi vì khi đó chỉ còn giả thiết khỉ vượn ăn trộm thôi, chứ chuột bọ thì không thể, thú to thì không có… trong lúc anh em nấu nướng, thì một thằng em bấm tôi giả đò rủ xuống dưới suối nước phía dưới… tôi đi theo nó, nó vừa nhớn nhác nhìn quanh vừa thì thào kể với tôi: Chuyển chỗ khác anh ơi, chỗ này ghê răng quá, đêm qua em nằm võng ngoài cùng chỗ đống lửa gần sáng e thấy bọn nào ấy, đen thùi lùi to lắm nó ngồi xung quanh đống lửa… im lìm, lúc đầu em tưởng mọi người không ngủ đc sau sáng nay nghĩ lại em mới thấy không phải, vì e nhìn ban đêm thấy nó to lắm…

Tôi hoang mang quá… vì đêm chính mình cũng thấy mấy bóng đen đen. Ăn xong tôi bảo anh em đi tìm chỗ khác, rút khỏi chỗ này, luôn thấy bất an ớn lạnh nên tôi bảo tât cả anh em cùng đi với nhau, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đi men theo bờ suối được chừng trăm mét thì tới một thung lũng bằng phẳng hai bên là rừng cây rậm nhưng phía dưới rất bằng và đẹp, nước chỗ này không chảy mà lặng, tôi ấn tượng và rất nhớ vì cảnh trông rất đẹp và lạ. Tôi bảo với anh em, có khi xuống mẹ đây cắm cọc các ông ạ, tôi thấy chỗ này ổn ổn đấy… nhưng mấy anh bạn Lào lại khác, họ dừng lại nghiêng ngó và tranh cãi với nhau bằng tiếng Lào một lúc rồi xua tay, sau đó họ nói với anh em tôi, Không được ở đây đâu đi chỗ khác đi, nhìn nó làm sao đó… tôi nhìn lại đúng là nhìn kỹ thấy nó hơi lạ vì phía trước cách chừng mấy chục bước chân là một hang đá lớn, nước ngập sâu vào phía trong hang có khá nhiều cây to dáng uốn éo kỳ lạ phía ngoài, gần đó có bãi đá trắng nhấp nhô, gió hút vào phía hang chứng tỏ nó rất rộng và thông ra đâu đó. Tôi cũng thấy hơi lạ lạ khó tả, nên bảo anh em mò vào trong sâu một đoạn nữa xem sao rồi quay ra, cả bọn lội lóp ngóp vào phía ngoài còn khô nhưng càng vào sâu gần hang bắt đầu phải lội nước. Cả bọn bỗng chỉ cho nhau khi thấy một nền đá ong và những bức tường đá ong ngay sát mép nước… chứng tỏ nơi này cũng thuộc quần thể của ngôi đền Watphuo rất rộng lớn kia… chợt mấy anh em cùng dừng lại ngửi hít rồi hỏi tôi… a có thấy mùi gì không? Tôi cũng thấy mùi đó… nó vừa tanh tanh lại thối thum thủm như mùi hổ ở rừng Sầm nưa ngày trước tôi từng ở, tôi bảo anh em… Thôi, quay ra đi… rừng này thì qua quan sát tôi biết không có hổ, nhưng không hiểu sao luôn có cảm giác rất lạ, âm u và ngột ngạt…

Mấy anh em quay trở ra, cả đám vừa quay đầu tôi là thằng đi đầu tiên, tôi bỗng choáng váng ngay bên trái tôi cách chưa tới chục mét, dưới một gốc cây rất to cong cong ngả ra mép nước có một thứ gì đó nó màu xám đen đen, lòng khòng như con vượn nhưng rất cao nó phải tới 3 mét, đầu như rụt hẳn xuống phía dưới, hai vai nhô cao, dáng nó như đang quay lưng lại phía chúng tôi… sau đó rất từ từ nó quay hẳn đầu lại, một gương mặt nhăn nheo giống như người già, với một con mắt nhắm hờ một con mắt mở trắng dã, miệng trễ dài, có cái gì như lưỡi ngoe nguẩy, ngoe nguẩy liên tục. Đời tôi, khi đó còn trẻ nhưng lang bạt rất nhiều nơi, đủ mọi xó xỉnh, đủ mọi hang hốc, gặp bao nhiêu thứ oái oăm nhưng xin thề rằng chưa khi nào tôi sợ như lúc đó, kể cả về sau này tôi tin là vậy, tôi không thể nói được câu gì, quỵ ngay chân xuống, tôi chỉ nhớ cả đám hoảng loạn díu vào nhau, mấy anh bạn lào cùng đọc những câu gì đó, tôi đoán như người Việt mình hay Nam mô adi đà Phật vậy, họ đọc liên tục và lặp đi lặp lại, không riêng tôi, tất cả gần như khuỵu tại chỗ hết dúm lại với nhau, các bạn tưởng tượng như khi ta trêu dọa một đàn chó con vậy… không thể kêu, không thể chạy… tôi đã có cảm giác lo sợ từ đêm, giờ gặp cảnh này, quá bất ngờ và đột ngột, nếu một mình, tôi tin là tôi ngất xỉu, vì cả đám vậy mà gần như chúng tôi muốn xỉu hết, lôi nhau chạy vừa chạy vừa ngã dúi dụi, không thể kêu nổi.

Lúc đó vào tầm 10 giờ sáng, sau đó trời kéo mây mù mịt và mưa ầm ầm, chúng tôi chạy về tới chỗ ở, còn bị thêm một pha nữa… chạy dưới mưa trượt ngã lăn lóc, bùn đất bê bết, trầy trụa máu me, nhưng về tới nơi thấy cả nơi trú đêm qua tung tóe hết, bụi cây mịch chĩu nước như trùm hết chỗ đó chui vào lấy đồ thì thấy tung tóe mọi thứ, đang thu dọn vào ba lô thì một tiếng vượn hét… choéttttt… choéttttt… choéttttt kéo dài chói tai ngay trên đầu, mà bình thường bọn khỉ vượn không bao giờ leo trèo vào những cây như tre, nứa, vầu, lồ ô… vv kiểu cây này. Tất cả ba lô quân tư trang lên vai bung chạy trong mưa, cắt rừng sang hướng Ubon một mạch, không dám quay đầu vừa chạy vừa lôi nhau, có thằng như bị mất hồn cứ ngơ ngẩn nhiều tháng về sau.

Chuyện này chúng tôi giữ kín chỉ mấy anh em biết với nhau, tới giờ nhắc lại chuyện cũ nhiều nhưng nhắc tới chuyện hôm đó tất cả đều gần như im lặng, cả tôi, tôi chỉ ước sao giá đừng có hôm đó, vì nó để lại dấu ấn quá khủng khiếp trong tâm trí tôi tới tận bây giờ.
 
Bên trên