• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện ma bên lào. Thật có bịa có. Ai thích thì đọc không thì thôi miễn bình luận

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 34

Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một vài câu chuyện nhỏ nhỏ, về những nơi tôi từng ở, từng gặp… tiếp chuyện hôm trước bỏ dở.
Năm 1994 tôi ở Lào, chỗ tôi ở là Mường Hìm, thuộc tỉnh Xầm nưa. Lúc tôi ở vẫn còn cực kỳ nguyên sơ, chưa đông đúc như bây giờ, rừng còn rất nhiều, toàn rừng già nguyên sinh, và thú rừng cũng còn rất nhiều, ở Mường phin hay phinh gì đó tôi không nhớ rõ tên, đoạn từ Xầm nưa đi U đom say… thỉnh thoảng động rừng vẫn nghe tiếng hổ gầm uồmm… uồmm… nghe vang cả rừng. Tôi có hai ba lần nhìn thấy nó qua ống nhòm từ xa, con hổ vằn vàng đen to, nó đứng ngay bờ cỏ tranh bên kia sông, chúng tôi đứng bên này, cách chừng hơn trăm mét, nó rất bình thản khi nhìn thấy con người… đủng đỉnh bước.

Tôi rất tò mò về loài này, và có kỷ niệm khó quên với nó, đó là hồi mới sang Cam, chúng tôi ở ngay chân dãy núi Kan đăng, bọn tôi khi đó còn trẻ trâu và hay tò mò dại dột… Một hôm, vào tầm cuối mùa khô là tháng 4 trời âm u, ngột ngạt, mây đen vần vũ nhưng không mưa, rừng động, mấy anh em rủ nhau vác súng vào rừng đi săn, nói là đi săn cho oai chứ thực ra có biết tý kinh nghiệm săn bắn gì đâu, mò vào rừng cứ thấy con gì nhúc nhích là bòm thôi… bốn thằng rủ nhau đi, rừng ở nơi này vẫn còn hổ, dân địa phương chỉ cho tôi cách biết rừng có hổ, là khi có những đàn chim gì đó màu xanh to cỡ con chim cu gáy ở mình, thỉnh thoảng lại bay vỡ đàn nháo nhác, kêu quéc quéc inh ỏi. Nên đi rừng đêm hay ngày chúng tôi đều chặt những cây lồ ô cỡ cườm tay vạt nhọn đầu, vác chĩa ngược lên trời để tránh bị hổ vồ, nhất là ai đi cuối đoàn càng phải cẩn thận, vì nghe thợ săn nói “ông” (cách họ gọi con hổ) thường hay vồ người đi sau, nó giống như ma quỷ cũng hay giỡn người đi sau. Đi suốt từ 10 giờ sáng tới chiều tà cũng bòm được 1 con mễn còi…(nó giống con nai mà nhỏ nhỏ như con chó nhà vậy) vác về, vui như hội, hý hửng… quên hết cả vác cây chống hổ vồ… về gần tới chỗ ở, từ xa đã nhìn thấy nhưng phải đi qua một eo núi, gần suối nước, người ta ở miền Trung hình như gọi là Truông thì phải, truông này gần nước nên khá rậm rạp, nhiều cây to với những tảng đá… tới đó mát mẻ, cả bọn dừng lại rửa mặt mũi và ngồi nghỉ. Tôi đứng cách xa ba chú kia chừng hơn chục bước chân, và leo lên một tảng đá to để quan sát rừng bằng ống nhòm, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi rất lạ, khét khét… nồng nồng, thum thủm thối, tôi bỏ ống nhòm nhìn quanh, chợt gai người… ngay dưới tảng đá có một con rắn cạp nong khoang đen khoang trắng rất to đang ngoe nguẩy rất chậm và kỳ lạ… hơi nhích ra chút nữa để nhìn con rắn thì tôi điếng người… một con hổ to tướng, nó màu vằn đen đang thu lu trong tư thế rình mồi, cái đuôi dài ngoe nguẩy làm tôi tưởng con rắn, hai tai cúp ra đằng sau, cặp mắt trừng trừng lạnh lẽo nhìn tôi, tôi ngây người đứng im nhìn lại nó… thực lòng lúc đó tôi không biết phải xử lý kiểu gì với ông nội này, vì chưa gặp bao giờ và không có giáo trình nào dạy vụ này cả… ? ?, lúc đó lại có một thằng đi tới định leo lên tảng đá cùng tôi, tôi giơ tay ra hiệu cho nó, tín hiệu nguy hiểm đứng yên, nhưng nó không để ý và luôn mồm hỏi mượn ống nhòm… tới lúc nhìn ra thì nó không hiểu chuyện gì quáng quàng gọi 2 thằng kia mang súng ra, cả bọn dáo dác… thì vút cái, con hổ tung ngươi phóng đi nhìn vừa nhanh, vừa mạnh… nó vọt xuống phía dưới và phóng vào rừng lẹ làng chỉ trong mấy giây…

Tôi bàng hoàng ngồi thụp xuống, toát mồ hôi, không có kinh nghiệm đi rừng nhưng tôi biết sức mạnh của con mãnh thú kia, nó nặng phải hơn trăm kg, lại là loại vằn đen, người ta nói cọp đen dữ hơn cọp vàng… khi đó tôi chỉ cần nhoài ra thêm, làm nó cảm thấy bị tấn công thì theo đặc tính loài này nó sẽ luôn tấn công trước, không bị nó tha đi nhưng chắc cũng chẳng còn sống nổi với nó. Nó phóng vào rừng rồi gầm như thét lên oàmmm… oàmmm, đinh tai… ngay chỗ nó nằm rình có hai cục bọt mép nó sùi ra to cỡ vốc tay, vừa tanh vừa thối hoắc…

Lần đó tôi nhớ đời.

Còn ở Lào, một hôm có anh bạn lớn tuổi hơn tôi, anh làm kiểm lâm, tên Khỉn, anh rất quý tôi nên rủ anh em vào nhà anh uống rượu, tới đêm chỉ còn hai anh em ngồi nói chuyện, hai thằng kia say đi ngủ hết, anh nói rất khề khà chậm rãi, đúng chất người Lào, Em có hung tinh, sau này cuộc đời gian khổ lắm, hay gặp hiểm nguy… anh kỷ niệm em cái này, anh đứng dậy mở thùng lấy ra cho tôi một chiếc nanh hổ. Em xỏ dây đeo vào cổ cho nó chắn bớt nạn tai…

Anh kể cho tôi nghe về cái nanh hổ, con hổ này chính tay anh bắn nó, anh và cha cùng bạn thợ săn lùng nó gần một năm trời, đủ thứ bẫy nhưng không hạ được nó… theo lời anh kể… con hổ này đã thành tà, nó đã vồ và ăn thịt một ông thợ săn già, một thanh niên đi làm rừng, một bà cụ già ở nhà trông trẻ nhỏ, một người lính… 4 người, có người nó chỉ tha đi chưa kịp ăn, có người nó ăn chỉ còn nửa người, riêng ông thợ săn già chỉ còn mỗi cái sọ, loài hổ khi đã quen máu người thì nó rất tinh ranh ma quái, theo lời anh nói, nó có thể nghe được tiếng người, và biết con người sẽ làm gì để giết nó, nên khi đi săn loại này thợ săn thường chỉ nói thì thầm và ra hiệu với nhau, và chỉ có cách bắn nó chứ bẫy không thể được.

Anh kể cho tôi nghe về đặc tính loài này với giọng thì thầm nho nhỏ, tôi thấy nỗi sợ hãi trong lời nói, thái độ của anh khi nhắc tới loài này. Nó là con vật tinh ma, anh kể, nghe ông anh kể lại… ngày xưa có con hổ đen tua cau, do thời Phỉ Vàng pao loạn lạc người chết nhiều, cứ nghe súng nổ là nó không chạy đi mà mò tới nơi đó ăn xác người… rồi thành tinh, đêm trăng nó giả đò đứng dưới sàn nhà giả giọng chồng gọi vợ hạ thang, mở cửa… người vợ tưởng chồng ra mở cửa và mấy ngày sau dân làng đi tìm chỉ còn thấy mỗi cái đầu, nhất là những thợ săn đi rình nó, bị nó quay vào làng gọi cửa và vồ người vợ tha đi ăn… sau nếu về đêm đến đầu sóc là họ bắn súng để người nhà biết mới được mở cửa… người ta còn kể đêm trăng nó biến thành một ông già đầu trọc lóc ngồi giữa những trảng trống, rừng thưa… xung quanh là những hồn ma bị nó bắt về phải hầu hạ nó, và chỉ đường cho nó về bắt người nhà, nên người Lào nhà ai mà có người bị hổ vồ tha mất xác là từ chạng vạng tới sáng họ luôn đóng cửa, dù ai gọi thế nào họ cũng không mở cửa ban đêm, đàn ông không đi săn đêm, đàn bà thì không ra suối tắm gội, đi rừng thì luôn phải đi ở giữa, còn một mình họ không đi rừng. Ngoài ra họ còn phải mỗi tháng vào ngày rằm trăng sáng, họ phải treo một tảng thịt heo hoặc trâu bò ở sàn để cúng “ông” (tức con hổ)… anh kể rằng tục xa xưa là vậy.

Qua anh kể tôi mới biết nhiều về loài này, khi bắn nó xong, việc đầu tiên thợ săn già nhất phải đốt râu nó, và lấy dao cắt một mảng da ở trán nó, vì râu hổ rất độc, người ta vẫn đồn lây râu hổ, cắm vào củ măng chưa nhú, ngâm vào nước tiểu nó sẽ sinh ra một thứ giòi rất kinh khủng, người miền Trung Việt Nam kể là người cầm đồ thuốc độc dùng loại giòi đó phải không mọi người? (Ai biết về chuyện cầm đồ thuốc độc, xin chỉ giáo ạ). Còn cắt da ở trán nó là vì trên trán loài hổ có những vằn lông như chữ Vương, là Vua… người ta kỵ huý chữ đó… nhưng hổ săn ở rừng và quen máu người họ mới phải làm vậy.

Chiếc nanh hổ tôi vẫn còn giữ và đang đeo trên cổ, tôi không biết là công dụng chống hung, tà… như lời anh Khỉn nói, có hiệu nghiệm không, chỉ thấy là nó có tác dụng khi trẻ em nhỏ khóc đêm, người già nói bị trêu, mà treo ở chỗ nằm của trẻ, nó thôi khóc ngay, điều này tôi đã thử gần 10 nhóc rồi, bạn bè họ vẫn thường nhờ tôi, và nữa là những người bị vong nhập thấy cái răng này rúm người lại, vong ra ngay… nếu vong người nhà thì chân tay co quắp và ôm chặt lấy đầu mắt nhắm tịt không dám nhìn… tôi đã thử bốn lần, cũng có thể là do vô tình… không loại trừ nhé – chứ chưa chắc là do chiếc răng nanh này.

Tôi nghe anh Khỉn nói, đàn ông đeo răng nanh trên, còn đàn bà thì răng nanh dưới, răng nanh trên thì dài hơn và có đường gân như lưỡi dao ở giữa.

Chỉ có điều lạ là những chiếc nanh hổ đeo lâu, thường tự nứt vỡ thành từng mảnh, không riêng chiếc răng của tôi, và chỉ răng nanh trên mới nứt vỡ, còn răng dưới lại không sao…

Câu chuyện tôi kể đây, chỉ mang tính chất đọc cho vui ạ, tôi chỉ kể những chuyện bản thân mình đã trải qua hoặc nghe những người khác kể lại một cách nghiêm túc. Tôi không bắt các bạn phải tin vào bất cứ điều gì. Đơn giản chỉ là nghe cho vui thôi.
 

YeuVoiDuong

Tao là gay
Phần 1: Chuyện ở Lào

Cuối 20011đầu 2012 anh em tôi chuyển tới Hủa Phăn, ở được ít bữa thì di chuyển lên Na Ao, chỗ này là ngã ba đường 6, phía trái là Bản Tat, bên phải là hướng rẽ đi Mường Hôm, nơi này là khu vực biên giới giáp tỉnh Điện Biên, theo đường 6 lùi lại sau lưng là Sầm Nưa, Bản Luo…
Nơi đó là vùng núi đá, địa hình thổ nhưỡng giống hệt vùng núi ở Điện Biên, Sơn La của mình, đường đá cũ Pháp làm từ thời chiến tranh Đông dương, xuống cấp hết nên xấu kinh khủng, người dân cũng nghèo và khó khăn như vùng cao của mình. Chỗ bọn tôi ở ngay cạnh một ngôi trường, gọi là ngôi trường cho nó giống thôi chứ thực ra toàn dựng bằng tranh tre, nứa lá tạm bợ lắm, ngôi trường này tôi không biết gọi là cấp mấy… vì từ vỡ lòng nhi đồng thối tai cho tới lớp 8, và có cả một lớp có vài học sinh học trương trình cấp 3 giống PTTH bây giờ, học sinh lớp 8 tôi thấy địu cả con, dắt cả em đi học, nhìn vừa tội vừa mắc cười, nheo nhóc vô cùng, có cả một nhà nội trú cho học sinh ở vùng sâu, xa trong núi ra học, ở lại đó. Phía dưới thung lũng có một bản khá đông dân, chừng hơn trăm nóc nhà ở tập trung dưới thung lũng và rải rác quanh sườn núi, đặc biệt là tỉnh Hủa Phăn, và huyện Sầm nưa rất nhiều người Việt sinh sống, khu này cũng vậy, ban đầu tôi không biết, vì họ phần đa là người thiểu số như Nùng, Mông, Cao lan, Mường… Khu này thì nhiều người Mông và Nùng Phàn sình ở. Ở nơi này rất nhiều các dân tộc nên ” văn hóa” có vẻ rất “đa sắc”… tôi đã gặp những chuyện lạ ở đây, nhưng có một chuyện khiến tôi nhớ nhất và băn khoăn nhất…

Hôm đó có một lễ hội gì đó của người Lào, người địa phương cũng tổ chức tưng bừng, đứng chỗ chúng tôi soi ống nhòm xuống phía những mảnh ruộng bậc thang đã gặt, thấy rất đông bà con tụ tập vui chơi, nó hao hao giống hội Xuống đồng của các tỉnh vùng núi phía Bắc Việt Nam vậy… ban ngày bọn tôi không được xuống đó nên đợi tà tà bọn tôi hẹn nhau tối xuống cua gái chơi ?. Tôi rủ hai thằng em, thuộc dạng “cú cáo” nhất đám là thằng T, biệt danh “gái lào” và thằng N biệt danh N “cắng”… Thằng nào tôi cũng gắn biệt danh, lạ là tới giờ luôn, tôi gắn biệt danh ai là bị chết tên luôn ?, thằng N cắng là vì trông nó giống con cắng, ai ở vùng núi phía bắc chắc không lạ gì con cắng, trông nó giống con khỉ, nhưng bé và “đẹp trai”hơn con khỉ, rất khôn ranh láu lỉnh. Còn thằng T thì biệt danh của nó thì nhắc lại cả bọn lại cười rũ, “Gái Lào”.

Thằng này rất đẹp trai, to cao thì thằng nào cũng đủ tiêu chuẩn, nhưng đẹp trai thì nó ngon hơn bọn tôi (không xấu như tôi), đàn thì thằng nào cũng biết tí xíu thỉnh thoảng phừng phừng đỡ buồn, nhưng thằng gái Lào đàn giỏi và hát cũng hay, rất hay là khác. Lúc mới ở gần cái trường kia, bọn tôi tia thấy rất nhiều “cô” và hình như chỉ có 1, 2 thầy thôi, nhưng nhìn nhỏ con và xấu trai hơn bọn tôi, (chỉ đẹp trai hơn tôi thôi), nhà tập thể họ kế ngay gần khu bếp bọn tôi nấu ăn, bên này đông hơn vì toàn lính, bên kia các cô ít hơn… cứ chiều là lính bu xuống bếp nhòm các cô nấu cơm và tán tỉnh à ơi… do mới tới bọn tôi không biết gì nhưng thấy gái là mấy chú gáy nhặng xị, thằng T lấy le vác đàn ra ngồi kế cái bể nước to, hai bên dùng chung phừng phừng…” Ơi này cô gái, ơi này cô gái Lào vừa hôi nách lại vừa thối tai, bĩnh ra quần lau đ… không sạch, không sạch, không sạch…” xuyên tạc bài Cô gái Sầm nưa của Trần Tiến… ma xui quỷ khiến, nó không biết các cô toàn là “du học” bên Sư phạm 1 của Việt Nam về, nói tiếng V như người Việt… nên nó đang phèng phèng thì ào… một chậu nước rửa rau bắp cải… ướt từ đầu tới chân, ôm đàn chạy… can tội tán gái ngu. Bọn tôi cười bò, thế là nó chết biệt danh “gái Lào” từ đó.

Thời tiết ở Sầm nưa thì oái oăm, sáng nắng chiều mưa, giữa trưa gió mùa đông bắc… vui, buồn bất chợt lắm, nên tối là lạnh có hôm lạnh cắt da như mùa đông Việt Nam. Tối đó lạnh, ba thằng tôi thay đồ chàm như trai ” bản địa” mò xuống bản tán gái, áo sĩ lâm, quần phẳn tảy, đũng dài tới đầu gối, lội qua suối gấu chưa ướt mà ướt đũng… chân đi giày boot der sault cao cổ nhìn như mấy thằng tâm thần sổng viện. Cứ nghĩ là nhiều gái ai dè gái hết hội chả thấy còn cô nào, chỉ có chó… chó từng đàn, giống chó của người Mông màu nhuôm nhuôm không ra mực cũng không ra vện, màu lông cảm giác tím tím ? ?, ngày thì hiền đêm thì thính vô cùng, do chắc có mùi “lạ” nên nó ùa ra cả bầy lùa 3 thằng tôi chạy rẽ tóc. Thấy không ổn, tôi rủ hai thằng… thôi đi về đi. Cả bọn kéo nhau về, trăng suông mờ mờ… đang lóp ngóp lội lên dốc tự nhiên tôi nghe tiếng tạch tạch… phía ruộng bên. Bọn tôi sàng sang xem cái gì, soi đèn pin xuống mảnh ruộng nước lúa chắc họ mới trồng nên nhìn còn thưa lắm… quá trời cá, loại cả gì nhìn vừa giống cá chép lại tựa tựa cá diếc của mình… thấy cá hai thằng hý hửng, Anh ơi, bắt… bắt… Tôi cũng thích cá cua… nhưng không hiểu sao lúc đó tôi tần ngần, ngập ngừng. Phần vì trời lạnh, phần vì nghĩ tay không bắt sao đc bọn cá này, phần sợ làm nát hết lúa mới trồng của họ, tôi bảo lũ kia… Thôi, nát hết lúa người ta đấy, về đi sắp kẻng rồi (kẻng ngủ của đơn vị), với tay không sao bắt đc… hai thằng kia cứ nằng nặc, Em bắt được… suýt tôi đồng ý, vì thằng N cắng rất đa hệ, thổi kèn đám ma, tung hoa đám cưới… môn gì nó cũng hay… nhưng không biết sao tôi thấy sợ sợ, mặc dù rất xa nhà dân, mà người dân có thấy chạy lên thì đứng đó quan sát thấy ngay, chạy vẫn kịp… nhưng tôi sợ, nỗi sợ mơ hồ như có người đang chĩa súng kíp vào người… Tôi không nghe, quyết định rút về. Lòng cũng tiếc tiếc…

Tới sáng, thấy các anh em bạn Lào (ở nhờ đơn vị bạn mà) rất hớn hở bát đũa leng keng, xôn xao… tôi mò xuống bếp ăn, thấy anh em đang bu quanh một chảo quân dụng cháo cá… tôi hỏi thằng em nhọ đít (anh nuôi) Ủa cá đâu nấu cháo vậy? Nó tên Ruôn nói tiếng Việt như người Việt… Cá chắn khe nước bắt anh ơi. Tôi nhảy số ngay, quanh đây làm gì có những thòong nước đâu(người Lào hay gọi những vũng nước lớn là thòong) mà có cá, khe kế đây thì nhỏ mùa này nước chảy nhỏ, mà cá này toàn to cỡ ba ngón tay, có con gần bằng bàn tay nữa… Tôi lôi thằng gái lào ra chớp ngay, Mẹ, đêm qua tụi mày quay lại bắt cá à? Nó cười nhăn nhở gật ngay… N cắng nó rủ em với thằng Phọi lấy cái màn xuống lùa, nhiều lắm anh, gần chục cân đấy… Tự nhiên tôi rất lo, không sợ chủ ruộng lên tìm, không sợ anh em bên bạn nói, mà nỗi lo sợ mơ hồ. Tôi đi đánh răng, rồi ngồi uống nước chứ chưa vào ăn… tự nhiên thấy anh em nhốn nháo… ruột tôi nóng cồn cào rất lạ, tôi vội chạy vào… thấy rất đông anh em đang tập trung chỗ thằng N cắng, gạt anh em ra tôi tiến vào, cách đây mấy phút nó còn cười nói nhăn nhở ngồi ăn cháo… giờ nó đang nằm khóc, nó khóc rất to, khóc như bị oan ức gì, khóc như cha chết người ta bảo vậy… tôi hỏi anh em… Nó bị sao? Không ai biết, lắc đầu ngơ ngác hết… mấy anh em ngồi ăn cùng nói, nó vừa ăn xong đang cười nói tự nhiên ôm mặt về phòng nằm khóc luôn, chả có chuyện gì, không cãi cọ với ai… Tôi hỏi nó cũng không nói, hỏi thế nào nó cũng không trả lời. Tôi bảo anh em ra hết, gọi thằng gái lào vào… thì anh em nói, nó đang đi cầu. Tôi dựng thằng N cắng dậy, người nó mềm như dưa, mắt nó nhìn tôi như người xa lạ, rất lạ… hỏi cả gần tiếng, rồi xoa dầu, phun rượu vào mặt… nó vẫn khóc, khóc to, khản cả giọng. Mãi không thấy gái lào đâu, tôi hỏi anh em vẫn nói nó đi cầu, tôi điên tiết ra chỗ khu vệ sinh cách đó khá xa tìm nó, gần tới nơi, tôi thấy nó ngồi ôm bụng, mặt xám xanh, mắt long sọc, tóc tai dựng cả lên… nó gào, Anh ơi chết rồi nó giết em rồi… tôi chạy tới hỏi Ai? Ai làm gì mày… mắt nó trợn lên nó chỉ tay vào rừng, mồm cứ lắp bắp không ra câu, ban đầu tôi giật mình nhìn quanh vì nơi đây không hẳn là khu vực xanh, (khu vực an toàn) nhưng chợt tôi thấy nó liếc nhìn tôi cười, tôi nổi gai ốc, vì thấy nụ cười và ánh mắt liếc của nó… Hỏng rồi (tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt, và nụ cười hệt như này, hồi ở Việt Nam, khi thấy người bị ma gà bắt) Vẫy vội mấy anh em đang đứng ngó tôi bảo họ khênh nó về, rồi vội chạy xuống xem thằng N cắng ra sao… nó vẫn khóc, khóc rât to, giọng khản đặc như bò rống. Đang điên đầu không biết tính sao thì thấy một cô giáo bên kia thấy um sùm chạy sang, cô hỏi chuyện gì, thấy cô nói tiếng Việt tôi mừng quá vội hỏi, Cô giáo là người Việt Nam ạ, cô nói không, e là người Lào thơng, e học ở Việt Nam… cô kéo tôi ra hỏi riêng, E nghe thấy ầm ĩ e hỏi anh em, anh em có nói qua rồi, nhưng tìm anh, vì anh em nói a là đội trưởng… Dạ, vâng cô cứ hỏi đi. Cô gái nhìn xoáy vào mặt tôi khiến tôi giật mình, cô hỏi, anh kia mấy hôm rồi có đi đâu không? Tôi thành thật kể vụ đêm qua có xuống bản nhưng không trêu ai, không lấy gì, phá gì… chỉ chọc chó rồi về. Cô gái quả quyết, Anh nói thật đi. Tôi vừa lo nhưng cũng bắt đầu bực, tôi nói xẵng, cô ạ, tôi nói thật rồi, bọn tôi không làm gì, đi về ngủ… à thôi chết. Tôi xin lỗi cô, khi sực nhớ ra, chết rồi cô ơi, khi tôi về ngủ thì ba thằng nó rủ nhau xuống bắt trộm cá về nấu cháo, ở cái ruộng chỗ đêm bọn tôi đi qua… Cô gái gật gật đầu nói, vậy đúng rồi… tôi vội hỏi đúng gì cô??? Cô im lặng nói nhỏ với tôi, Giờ tôi sẽ đưa một bạn ra dẫn anh xuống ngay dưới bản, anh phải đi nhanh, xuống đó người ta nói gì nghe đó, phải gặp được dó (nguyên văn cô nói) trước 12 giờ trưa, qua chiều là bạn anh chết đấy, không cứu được né…

Tôi quýnh quáng dạ vâng. Lát sau một thầy giáo dắt một thằng bé chừng 14, 15 tuổi ra, tôi vội vàng theo nó chạy xuống bản, thầy giáo cũng lạch bạch chạy đằng sau, thấy phiền quá tôi bảo thầy về trường đi tôi với thằng bé đi cho nhanh. Thầy giáo vội giải thích, tôi phải đi cùng chứ anh không biết tiếng của họ, im lặng né, từ đây xuống không nên nói gì… tôi đã gặp việc na ná thế này rồi nên hiểu ý. Tầm chưa tới nửa tiếng chúng tôi đã tới bản Khạu bên dưới, tới nhà thằng bé, tôi không kịp thở nói ngay cho anh thầy giáo nói với cha của nó. Đó là một người đàn ông tầm trên dưới 50 tuổi, anh im lặng nghe, rồi bảo mẹ nó hái một nắm lá gì đó, anh vò nát rồi thả vào bếp khói khắp nhà mùi ngai ngái… a ra hiệu tôi im lặng, ngồi chờ tầm 15 phút nữa thì mẹ nó về, xách theo một chiếc lồng đan bằng tre trong đó có hai con gà trống to, và mở thùng xúc một rọ gạo, ở đây họ ăn thứ gạo vẫn gọi là nếp Lào, hạt nhỏ, đựng trong một chiếc rọ giống rọ đựng gà nhưng đan như chiếc làn… rồi ra hiệu, vẫy tôi cùng thầy giáo đi. Chừng 10 phút vòng vèo, tới 1 nhà sàn, khá to chắc chắn, dưới gầm sàn có cả trâu ở… Vừa leo lên thang tôi giật mình vì nghe tiếng nói như quát vọng ra, không biết họ nói gì. Tôi xách hai tay hai cái rọ đứng ngơ ngác… Giữa nhà có một bếp lửa, bên cạnh là một ông già nhỏ thó mặc bộ đồ chàm đen đã cũ, đội mũ nồi, ngậm ống vấu thuốc, im lặng… nghe anh giúp tôi trình bày gì đó, tôi nghe thấy tiếng Việt… Việt… khá nhiều, họ nói tiếng gì chứ không phải tiếng Lào, tiếng Lào thì tôi còn nghe bập bõm… đằng này, tôi không thể nghe được. Rồi chợt chủ nhà quay phắt ra nhìn tôi trừng trừng, tôi nheo mắt nhìn lại, không hiểu sao, bình thường tôi biết như vậy vơi người hơn tuổi là thất lễ… nhưng lúc đó có cảm giác khó tả, tôi nheo mắt nhìn xoáy thẳng vào cặp mắt của chủ nhà, đó là cặp mắt nhỏ, màu nâu… lông mày dài hai đuôi chờm xuống mắt. Ông ta im lặng, nhìn nhau một lúc, tôi khẽ cúi đầu chào, ông ta cất tiếng cười rất lạ héee… héee… rồi gật gật đầu, quay ra nhìn tôi lần nữa, rồi cất giọng bằng tiếng… Việt rành rọt, Người Việt Nam hả? Kinh phải không? Lần sau muốn, thích… thì phải nói tao nhé!!! Tôi lắp bắp, Dạ vâng ạ, cho anh em cháu xin lỗi… rồi không hiểu sao lúc đó tôi quỳ xuống, phần vì họ lớn tuổi bậc cha chú, phần vì lo mấy thằng kia ở nhà… Chủ nhà xua tay, thôi, về đi… Tôi lắp bắp cảm ơn, rồi lùi ra mồ hôi chảy thành giọt như mưa chỗ vừa ngồi và ướt như tắm, anh kia nói gì đó nên chỉ còn tôi và thầy giáo trở về, còn anh ngồi lại cùng chủ nhà… vừa xuống hết thang đang buộc dây giày, chợt tôi giật nảy mình khi nghe giọng chủ nhà ngay sau lưng, Này… hút thuốc hả? Rồi tay với một véo thuốc rê cỡ nắm tay người lớn, chầm chậm gói vào tấm lá bạng, một loại lá to như cái quạt nan, đưa cho tôi, tôi đưa hay tay nhận cúi đầu chào rồi lật đật về. Dọc đường tôi băn khoăn hỏi anh thầy giáo là câu chuyện họ nói gì, anh thầy giáo là người Lào nhưng học tại Việt Nam, giải thích với tôi. Chúng tôi đã lấy trộm cá của nhà này, họ nuôi dó, tương tự như ma gà, ma xó ở Việt Nam… bây giờ về đơn vị là không sao rồi, vì họ đã nhận lời xin lỗi của tôi, nhận lễ là gà và gạo, họ không bắt đền cá nhưng khi nào khỏi thì phải trồng lại lúa cho họ.

Lúc tôi xuống sàn, xỏ giày tiện tay nhìn đồng hồ, 2 giờ đúng. Khi về tới nơi… cả mấy thằng ùa ra bảo, Anh ơi bọn nó khỏi hết rồi không bị sao nữa giờ nó cứ quỳ trên nền nhà anh ạ, tôi hỏi, nó khỏi lúc 2 giờ đúng không? Mấy thằng ngơ ngác… ơ sao anh biết? Thấy tôi về, hai thằng cứ ngơ ngơ ngáo ngáo làm sao đó… tới lúc tôi bước chân qua cửa thì cùng ngã lăn ra nhà ngơ ngác nhìn nhau, và nhìn anh em khác, một thằng không nói nổi vì khan tiếng cả 10 ngày sau, một thằng thì chỉ uống nước không ăn cơm hai ngày. Sau này hai thằng kể lại rằng, khi ăn xong quay ra tự nhiên trời tối sầm như bị ai quăng cái mền trùm kín đầu, và không biết gì…

Sau đó hai ba ngày chúng nó bị đi cầu ra phân màu đen và có mùi khủng khiếp.

Tôi thì đã gặp chuyện tương tự như này một lần, nên cũng không tới nỗi quá sợ hãi… chỉ hoang mang về những thứ vô hình xung quanh.

Chuyện nữa tôi sẽ kể sau.
Cái này series những chuyện dài lê thê tôi đọc bên diễn đàn kia mấy năm trước rồi.
Có cần tôi nói huỵch toẹt ra không? Lần sau ăn cắp bài viết thì ghi rõ xuất xứ nhé. Ba cái này đọc một hai chuyện giải trí rồi tìm cái khác đọc hữu ích hơn, hoặc đi ăn uống, chạy bộ, gặp gỡ bạn bè thì hơn.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Cái này series những chuyện dài lê thê tôi đọc bên diễn đàn kia mấy năm trước rồi.
Có cần tôi nói huỵch toẹt ra không? Lần sau ăn cắp bài viết thì ghi rõ xuất xứ nhé. Ba cái này đọc một hai chuyện giải trí rồi tìm cái khác đọc hữu ích hơn, hoặc đi ăn uống, chạy bộ, gặp gỡ bạn bè thì hơn.
Mày có bị ngáo ko tao đã bảo tao đăng ai thích thì đọc ko thôi. Mày ko đọc hay đọc rồi thì để ai chưa đọc họ đọc. Mày ý kiến gì ở đây. Còn mày thích thì cứ lên nguồn chứ thể hiện gì.
 

YeuVoiDuong

Tao là gay
Mày có bị ngáo ko tao đã bảo tao đăng ai thích thì đọc ko thôi. Mày ko đọc hay đọc rồi thì để ai chưa đọc họ đọc. Mày ý kiến gì ở đây. Còn mày thích thì cứ lên nguồn chứ thể hiện gì.
Ba cái này đọc cho ngu người. Để dành thời gian đi cà phê với bạn bè gia đình đi. Một diễn đàn mở mà bắt người khác đọc nhưng không được bình luận à? Mày là độc tài hay bò đỏ hay một thằng khùng nhất xóm, hay cả 3 thứ gộp lại.

Một thằng ngu, ăn cắp đạo văn, tin linh tinh, cứng đầu, không tiếp thu, và không có bạn bè nằm nhà đọc ba cái này.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Ba cái này đọc cho ngu người. Để dành thời gian đi cà phê với bạn bè gia đình đi. Một diễn đàn mở mà bắt người khác đọc nhưng không được bình luận à? Mày là độc tài hay bò đỏ hay một thằng khùng nhất xóm, hay cả 3 thứ gộp lại.

Một thằng ngu, ăn cắp đạo văn, tin linh tinh, cứng đầu, không tiếp thu, và không có bạn bè nằm nhà đọc ba cái này.
Nói tóm lại là mày muốn thể hiện gì ở đây. Như đã nói. Ko đọc thì lướt. Đạo đức con cằm gì. Nói như mày thế mày lên xam vào topic của tao ăn lozz à. Thể hiện mẹ gì. Bộ ko đọc tiêu đề à.
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Ba cái này đọc cho ngu người. Để dành thời gian đi cà phê với bạn bè gia đình đi. Một diễn đàn mở mà bắt người khác đọc nhưng không được bình luận à? Mày là độc tài hay bò đỏ hay một thằng khùng nhất xóm, hay cả 3 thứ gộp lại.

Một thằng ngu, ăn cắp đạo văn, tin linh tinh, cứng đầu, không tiếp thu, và không có bạn bè nằm nhà đọc ba cái này.
Ơ mày ngáo lồn. Tao đã nói muốn thì vào đọc ko thôi. Ý kiến ý cò gì cu
 

YeuVoiDuong

Tao là gay
Bố mày thích, làm gì nhau?
Đăng ma nữ karaoke địt nhau lên đi.
Nói tóm lại là mày muốn thể hiện gì ở đây. Như đã nói. Ko đọc thì lướt. Đạo đức con cằm gì. Nói như mày thế mày lên xam vào topic của tao ăn lozz à. Thể hiện mẹ gì. Bộ ko đọc tiêu đề à.
 

Đm bọn CKV

Yếu sinh lý
Ko ghi nguồn tao tưởng của mày thật, định góp ý chút thấy copy nên thôi, truyện ma dài kỳ ntn ko hợp với lũ tích tốc tàu nhanh đâu. Mày cứ kệ chúng sủa cho vui. Vụ ma hổ truyện vn cũng có giải thích rõ hơn, tml tìm đọc nhé: hổ trành, ai hát giữa rừng khuya, thần hổ....
 

buongcutaora

Tao là gay
Chủ thớt
Phần 35: Sợi dây

Tôi được một anh bạn cùng cơ quan tâm sự cho nghe một câu chuyện thế này, câu chuyện này là của gia đình anh, nên xin phép không viết tên và địa danh ạ.
Gia đình anh có 5 anh chị em, anh thứ hai, trên có một chị và dưới anh còn ba người em, hai gái và một trai.

Quê anh ở một tỉnh ven biển, gia đình kinh tế khá giả vì có thời gian cha mẹ anh làm tàu sông, vận tải hàng, giờ cậu em trai nối nghiệp.

Tất cả anh chị em anh đều đã lập gia đình trừ cô em út, hơi không được bình thường lắm về thần kinh.

Anh vào binh nghiệp, còn anh chị em đều có cơ sở doanh nghiệp, và công ty riêng của mình.

Ở quê anh, gia đình anh là một hình mẫu điển hình lý tưởng, ông bà, cha mẹ, con cháu vẫn đầy đủ và hạnh phúc…

Mọi chuyện tưởng như là một màu hồng êm đềm cứ thế trôi.

Tới khi cha anh, lúc đó có tuổi rồi nên không đi tàu sông nữa mà nghi ngơi ở nhà, cho người em trai anh thay ông gánh vác tiếp… ông cụ có một đam mê là cây và chim cảnh, đất rộng nên cụ có cả vườn cảnh các loại cây bonsai rất đẹp.

Một hôm, khi đó vào khoảng đầu những năm 2000, cụ chợt nhớ phía đoạn nguồn sông Lô, nơi ngày xưa cụ từng đi qua có khá nhiều cây cổ thụ đẹp, thế là cụ quay lại nơi đó mục đích săn tìm những cây có thế, dáng đẹp, mua về nhà trồng làm cảnh.

Người dẫn đường đưa cụ tới một nơi, đó là một ngôi nhà nhỏ cấp bốn cũ ở ngay sườn một quả đồi trồng rất nhiều cây gỗ xoan và trẩu, có cặp vợ chồng già ở với nhau không thấy con cháu đâu… hai vợ chồng cùng người dẫn đường đưa cha anh vòng qua sườn đồi bên kia, nơi có một ngôi nhà xây đã cũ giờ bỏ hoang, tôi đã đến tận nơi này nên còn nhớ, đó là ngôi nhà nhỏ chừng 6 – 70m2, có cả nhà bếp chuồng nuôi gia súc gia cầm… có dấu vết của vườn, ao… khu đó yên tĩnh, đẹp nhưng âm u và cảm giác bí bách kỳ lạ.

Hai vợ chồng ông bà chủ nhà giới thiệu đây là cũ của anh con trai họ, nhưng giờ không còn ở nữa, đã chuyển đi đâu thì không thấy họ nói. Ở đó có một cây khế rất to, cây khế này phải nói là cổ thụ, thân to hơn một vòng tay tôi ôm(chúng tôi đã giúp anh bạn chở cây khế này về trồng lại nơi đó nên còn nhớ rõ nó) tán cây này xoè khá rộng và phía ngọn nó lại hơi bằng chứ không cao, tôi không hiểu về lĩnh vực bonsai nhưng cũng cảm thấy thế của cây đó rất đẹp…

Thỏa thuận mua bán xong rất nhanh, cha anh thuê người đào và chở về ngay mấy ngày sau đó, do nó rất to nên xe tải phải chở nó chạy trong đêm.

Về nhà cha anh mừng lắm, xây hẳn một bờ đá rất đẹp quanh gốc nó và kê bộ bàn ghế đá ra đó ông cụ cùng bạn bè thường hay ngồi trà nước dưới đó và ngắm cây nghe chim hót…

Niềm vui không đc lâu, thì cô em út anh, lúc đó đang ôn thi vào đại học bỗng dưng phát bệnh chỉ sau một cơn sốt cao, cô trở nên ngẩn ngơ không bình thường, dù trước đó cô bé này hoàn toàn khỏe mạnh và rất xinh xắn…

Cả nhà anh chạy chữa khắp nơi, thậm chí đưa cô em út ra nước ngoai chữa… vẫn không khỏi hẳn, về tới nhà thời gian sau lại tái phát, cô thường đóng cửa trong phòng riêng chơi trò chăm sóc bupbe, cả một căn phòng ngập đồ cho bupbe, giường nôi tã lót, quần áo… đủ cả, cô thích nhất và đi đâu cũng ôm là một con bupbe bằng bông cũ, hình một bé gái có hai bím tóc dài…

Một hôm, trời mùa đông mưa gió dầm giề, cha anh đi ăn cỗ đâu về, thấy cô bé bày đầy nhà đồ chơi, bực bội vì nhiều chuyện lâu nay, ông cụ gom tất cả đồ lại vứt ra ngoài sân sau, cô em gái ngủ dậy khóc ầm ĩ rồi vào phòng đóng cửa lại…

Tưởng cô chỉ giận dỗi như mọi lần thôi, ai ngờ sáng sớm cả nhà bàng hoàng khi thấy cô đã treo cổ tự vẫn trên chính cây khế đó.

Cha anh đau khổ cùng cực trong hơn một tháng không ai còn nhân ra ông, từ 69kg ông tụt xuống 41kg như một bộ xương khô với mái tóc trắng như cước…

Thế rồi ông cũng ra đi theo cô con gái út sau đó đúng ba tháng… và cùng một cách “đi” đó là treo cổ, trên đúng cái cây ma quỷ đó.

Đủ mọi đồn thổi… anh em suy sụp họ hàng hoang mang vì lo sợ sự “trùng tang”

Trùng tang là một hiện tượng kỳ lạ ma quái và cá nhân tôi cảm thấy nó có thật, tôi âm thầm theo dõi và chứng kiến tới 4 lần, 4 gia đình cách xa nhau cả ngàn cây số, họ không quen biết liên quan gì tới nhau… và cuối cùng tôi phải tin là có thể nó có thật.

Cả nhà anh lo cầu cúng khắp nơi, đi xem “thầy bà” đủ kiểu, phần đa là những “thầy” giỏi có tiếng, có người im lăng có người nói không phải trùng…

Duy nhất một nhà sư, nhà sư này là bạn đồng ngũ của tôi, sau khi bị thương nặng ra quân và xuống tóc đi tu, nương nhờ cửa Phật, hiện vẫn ở Chùa trong Bình Dương.

Khi chúng tôi điện thoại hỏi thăm nhau, thì bạn tôi có nói H đưa anh S (tên anh bạn tôi) vào đây tôi xem sao…(vì nhà sư bạn tôi sức khỏe yếu đi xa khó khăn, do thương tật).

Khi anh em tôi và anh S, cùng mẹ anh vào, tôi tế nhị ra ngoài nên không rõ cuộc nói chuyện đó như thế nào, nhưng khi về, lúc chia tay bạn tôi nói nhỏ với tôi, H về nhà anh S lục tìm những con bupbe, và những sợi dây màu đỏ quấn quanh con búp bê tự tay H đốt đi hộ anh S nhé, tôi gật đầu và không hỏi “tại sao” khi người ta chỉ nói ngắn gọn không giải thích gì thêm.

Tôi cũng không biết tại sao bạn tôi (nhà sư) lại biết có những con bupbe và những sợi dây ở nhà anh S nữa, có thể do anh và bà cụ kể chăng…

Sau khi về lại ngoài này, thì cậu em thân thiết tên Th đang bên Lào có điện về nói, anh chụp hình cái cây cho em, và lấy la bàn đặt ở cửa nhà anh S xem hướng nào, sau khi biết cụ thể và chi tiết là cái cây thẳng giữa cửa chính ngôi nhà thì nó nói, bình tĩnh đợi em về nhé, các anh đừng động vào…

Ngôi nhà các cụ anh S rất to và có tới ba cửa ra vào, nhưng cửa chính nó lại quay ra phía sau vườn cảnh ao cá, chứ không phải ngoài mặt đường… mọi người gần như không để ý là cái cây nó giữa cửa luôn, dù khoảng cách xa tới gần trăm mét.

Về đó tôi mới có dịp nhìn kỹ cái cây ma quaí, nó có 4 cành, ba cành to và một cành nhỏ hơn nằm ngang… tôi rùng mình vì thấy trên hai cành đã có vết dây buộc mới đây (em và cha anh S treo cổ) thì cành còn lại có một ngấn mờ khá lạ, nó giống như sẹo cây, tôi đoán rằng chắc có một sợi dây nào đó đã từng được buộc ở đó và người ta đã không tháo nó ra, nó đã tạo vết hằn trên đó trước khi mục nát vì mưa nắng… tất nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi.

Ban đêm xuống, tôi đã thử trèo lên cây đó, khi tôi đứng thò đầu lên cao hơn cái tán trên cùng của nó thì bất chợt một cơn gió khá mạnh từ đâu thổi tới, dù cây này rất to, dáng thế rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy rõ sự nghiêng ngả của nó… nó oằn oại một cách vô lý như kiểu tôi đang bám trên cây cau chứ không phải cây khế cổ thụ, rất lạ lùng…

Ngày ông cụ còn sống mấy đứa cháu mà lỡ mon men lên cây là cụ xách gậy rượt ngay, cũng phải thôi, với người yêu nghệ thuật bonsai thì một cây thế nó rất quý giá… tôi hiểu điều đó.

Ông cụ không còn, người nhà anh thì gần như không ai dám tới gần cây đó nữa kể cả ban ngày… chả có ai, tôi thò tay bẻ luôn một chùm quả ngồi dưới ghế đá nhai thử, nó không chua, không ngọt… vị nhạt nhạt và sâu ở giữa dù bên ngoài rất đẹp.

Tôi phải lục tìm trong căn phòng của cô em út anh S, tìm những thứ bạn tôi chỉ, quả thật có tới ba con bupbe có những sợi dây khá lạ quấn quanh cổ, tôi phải bới cả đống áo quần của cô bé đó ra để tìm xem những sợi dây đó bắt nguồn từ đâu, có sợi là từ chiếc nơ váy tháo ra, có sơi là đai những chiếc áo ngủ bằng lụa, và ngay sau cánh cửa chỗ có giá treo mũ áo… tôi thấy một sợi nữa… những nút thắt rút (thòng lọng) dường như cô bé này có một thú vui với những sơi dây thắt nút hay sao đó, dù trước đó cả nhà nói em không hề chơi bupbe hay thích dây nhợ gì, chỉ có những con thú nhồi bông rất to trong phòng, có một hai con nhỏ cũng bị cột quanh cổ những nút là những chiếc dây cột tóc… rất lạ lùng.

Hai hôm sau cậu em về tới, sau khi xem xét và hỏi nguồn gốc cái cây, ba anh em lên đường chạy mấy trăm cây số lần mò từng tý một vì người nhà chỉ nhớ láng máng lời ông cụ kể mua ở đâu của ai… nên phải vừa đi vừa hỏi. Tìm người, săn người thì là nghề chúng tôi, nên không khó khăn chúng tôi tìm được chủ cây, tiếc là ông cụ chủ cây cũng đã mất vài năm chỉ còn bà, bà nhất định không nhận là bán cây đó, tôi đoán được bà nghĩ gì, nên nói, chúng con lên hỏi bà, xem vị trí nó ở đâu, chúng con mang lên trồng trả bà không đòi tiền bà đâu, con sẽ cho bà thêm tiền nữa, chứ có ai bắt đền đâu mà bà sợ, có cậu em là công an huyện và anh chủ tịch xã nên bà mới tin…

Bà đưa chúng tôi tới ngôi nhà như tôi đã kể ở trên.

Và một sự thât nữa được cậu em công an đi cùng tiết lộ.

Ông bà này có hai người con, hai người này đi bãi vàng ngày xưa, một người nghiện đã chết còn một người, lấy vợ về làm ở riêng nơi này vì cũng khắc cha. Mảnh đất họ ở là mép sườn đồi, gần ruộng lúa, nơi này những năm 8 mấy có một cô dở dở người đi trăn trâu hay lên hái khế ăn, rồi cô có bầu với ai đó… do gia đình bực bội có chửi mắng nên cô ra cây này treo cổ tự vẫn, lúc đó nơi này còn hoang vu như rừng… sau anh con trai kia về làm nhà ở cạnh cây khế đó, rồi chị vợ anh có bầu sắp sinh rồi thì anh đó bị bắt đi tù vì có liên quan tới ma tuý gì đó, không hiểu sao chị vợ treo cổ trên cây đó luôn. Rồi anh kia về ở đó đc mấy tháng uống rượu say gào hét suốt đêm ngày thì ngủ vạ vật ở bờ bụi chứ cũng không vào nhà nằm, rồi mấy đêm hàng xóm không nghe thấy chửi bới gào thét trong đêm thấy lạ qua coi, thì anh kia đã chết dưới cái giếng nước, không rõ tự tử hay té xuống nữa, gia đình lặng lẽ đem chôn cất, và khu nhà này bỏ hoang, hàng xóm ở cách xa nhà nào gần nhất cũng cả 2 – 300m.

Nơi đó quả là âm u và nặng nề, dù địa thế nó rất đẹp…

Chúng tôi chở cái cây ma quỷ lại nơi đó trồng lại, nếu là của tôi tôi chọn cách cưa nhỏ đổ dầu hóa vàng nó luôn chứ chả chở nó quay lại làm gì nữa, vì sẽ mang “dớp” như dân gian hay nói.

Nó được chở đi lặng lẽ trong đêm và có nhang khói cẩn thận.

Trồng nó lại rồi, tôi mới nhìn kỹ, ngồi dưới gốc nhin lên nó giống một hình người dang tay ôm giống ôm con, hai cành to cong cong hai bên, một cành nhỏ ở giữa…

Còn một chi tiết mà sau này người nhà anh S họp lại kể rằng, khi đưa đám cô em út, lúc đi chôn theo phong tục thì con cái mất cha mẹ không được đi theo, mẹ anh thì ngất xỉu trong phòng, còn cha anh lần mò theo tới gần cổng, ông có nhặt một sợi như sợi vải thắt lưng áo và bỏ vao túi, có thể ông nghĩ là kỷ vật cô con gái…

Và lúc hạ ông trên cây xuống thì rất đông người, nhốn nháo lắm… khi tháo sợi dây ra thì không biết ai đã vứt nó ở đâu.

Anh em tôi đã lục tung từng ngõ ngách trong vườn, bới tìm trong nhà nữa.

Rất nhiều người tìm rồi hỏi nhau, nhưng sợi dây đó như bốc hơi, khi tháo dây đưa ông cụ vào nhà có người nói nó vẫn buộc ở cành, có người nói tháo ra và không ai dám động vào nó.

Riêng mẹ anh nhớ rõ, hôm cô em út được tháo xuống, ông đã cầm sợi dây là đai chiếc áo ngủ của cô màu xanh đậm bằng vải lụa… ông cứ ôm sợi dây đó và khóc mãi mấy ngày, rồi mọi người cũng quên sợi dây đó chỉ có ông luôn bỏ nó trong túi, bà vẫn thấy và chi nghĩ rằng có lẽ ông nhớ con và giữ nó như một kỷ niệm đau buồn… ai ngờ.

Tới giờ mọi chuyện qua cả chục năm rồi, nỗi đau cũng dần nguôi ngoai, may mắn cho gia đình anh là không ai bị sao như người ta nói là “trùng”.

Có những chuyện, những việc xảy ra tưởng như vô tình, nhưng xâu chuỗi lại thì gần như nó có gì đó khá liên quan… mơ hồ quá nên tôi chẳng biết gọi đó là sự gì.

Chỉ thấy nó lạ lùng khó tả.
 
Bên trên