Chương 6: Đào tạo.
* Chị Thúy ơi em hỏi nhờ chút
. Công ty mình có làm công trình nào làm kiểu hạ tầng
, sân vườn, chiếu sáng trong ba năm gần đây không chị? Cho em xin hợp đồng và biên bản nghiệm thu hoàn thành bàn giao đưa vào sử dụng với danh sách ban chỉ huy công trường để đưa vào hồ sơ dự thầu với.
* Bình thường việc tập hợp hồ sơ đấy của thằng Phong cơ mà, có phải việc của thư ký đâu? – Chị Thúy nhướn mày lên vẻ khó chịu trước câu hỏi của Lan Phương.
* Vâng, việc này thường Phong làm, mà Phong đang đi công trình chưa về kịp nên nhờ em hỏi chị.
* Kệ nó chứ, việc của nó thì bao giờ về nó làm.
* Nhưng sắp phải nộp hồ sơ dự thầu rồi chị, không chuẩn bị luôn thì muộn mất. Biết bao giờ Phong mới đi công trình về.
* Hợp đồng thì chịu lưu ở cặp file đây, tý em lọc ra rồi photo. Mấy cái còn lại thì lưu ở trên kho trên tầng bốn í, mấy dự án hoàn thành rồi lưu ở phòng trong cùng.
* Hợp đồng thì em photo được chứ hồ sơ trên kho thì em biết chỗ nào mà tìm. Chị tìm giúp em với.
* Không, chị đang bao việc, có rảnh rỗi sung sướng như em đâu. Em cần thì lên kho mà tìm, hoặc không đợi thằng Phong về để nó tìm. Có tên dự án theo hợp đồng mà em photo đấy, lên kho tìm thùng hồ sơ của dự án đấy là xong - Chị Thúy giọng cất giọng chọc ngoáy.
Lan Phương khó chịu với mấy câu nói của chị Thúy nhưng đành chịu, không biết làm thế nào. Chị Thúy làm lâu năm rồi, lại còn đanh đá ghê gớm nên cô nói không lại. Mà chị Thúy nói cô việc nhẹ lương cao cũng đúng, may việc cô làm bồ của ông Dương ở công ty không ai biết hoặc có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ nên không dám nói bừa. Cô đành tự mình lên kho tìm hồ sơ.
Kho công ty chiếm hết cả tầng 4, chia ra các phòng. Mấy phòng ở ngay gần cầu thang thì lưu hồ sơ đang thực hiện để tiện lấy hồ sơ. Mấy phòng ở giữa thì lưu hồ sơ đã hoàn thành nhưng chưa quyết toán còn mấy phòng trong góc thì lưu các hồ sơ đã quyết toán. Loay hoay tìm hồ sơ mãi mới tập hợp đủ tài liệu cần thiết, đúng lúc định đi ra thì cô nghe thấy tiếng cười nói rúc rích.
* Cái anh này, lên kho tìm hồ sơ mà táy máy linh tinh cái gì đấy.
* Thì anh nhớ em quá, ở đây làm gì có ai. Chúng mình … làm tí nhé.
* Nào … anh đừng có linh tinh …. Thích gì thì ra nhà nghỉ đi ….. cái tay.
* Chiều anh tí đi, ở đây làm gì có ai.
Nãy Lan Phương tìm hồ sơ ở phòng trong, tắt điện phòng bên ngoài cho tiết kiệm nên chắc đôi trẻ kia nghĩ là không có ai ở kho nên thoải mái tình tứ. Cô nhận ra giọng nói quen thuộc của Luân con phòng cô, còn giọng con gái kia thì cô nghe khá quen mà chưa nhận ra là giọng ai. Tò mò nên cô rón rén bước lại gần cửa phòng để nhìn cho rõ. Giọng nữ kia là của bé Thủy ở dưới phòng kỹ thuật, cô bé trẻ trung nhí nhảnh hay cười, hóa ra nó với Luân con phòng cô yêu nhau.
Dưới ánh đèn phòng ngoài hắt vào chỉ thấy mờ mờ hai thân thể nam nữ quấn vào nhau. Lan Phương thầm nghĩ bọn trẻ giờ liều lĩnh thật, dám tình tứ với nhau trong kho như thế này. Chợt cô ngại ngùng nghĩ lại mấy lần trước cô với ông Dương còn táo tợn hơn nhiều, dám lôi nhau ra vách kính làm tình trêu đùa người đàn ông lạ mặt nhìn trộm. Chỉ tại ông Dương nghĩ ra trò quái gở đó, làm cô miễn cưỡng phải tham gia mà xấu hổ kinh khủng. Cảm xúc mãnh liệt hôm đó vẫn khiến Lan Phương nhớ mãi.
Chợt tiếng cười rúc rích bên ngoài ngắt quãng, xen lẫn là những tiếng hôn hít ướt át khiến Lan Phương chú ý. Lúc này một tay Luân con đã mở cúc áo bé Thủy để sờ nắn bầu vú nhỏ nhắn dưới lớp áo lót, tay còn lại thì khẽ động liên tục dưới váy của cô bé.
* Á à, em rỉ nước ướt cả quần lót rồi còn ra vẻ à.
Bé Thủy im lặng không đáp, lấy môi lấp đôi môi của Luân con không cho nói nữa.
* Uwhmmm….. Yêu em đi. Ơ … này.
Luân con xoay người bé Thủy lại rồi tốc váy, tay kéo quần lót của cô bé xuống tận đầu gối. Khuôn mặt cậu trôi dần từ cổ xuống lưng rồi úp mặt vào hai bờ mông nhỏ nhắn của bé Thủy mà hôn hít say sưa
* Em ra nhiều nước chưa này, làm anh sặc mất.
* Cái anh này …. Á…. Ưm…
Lan Phương đỏ mặt với những âm thanh và hình ảnh kích thích trước mắt. Cô muốn đi vào phòng trong để khỏi phải nhìn trộm chuyện thầm kín của đôi trẻ nhưng đôi chân thì cứ như chôn chặt tại chỗ. Sự tò mò đã giữ cô lại, tò mò vốn là bản chất của người phụ nữ. Mà không biết những lần nhìn trộm cô và ông Dương làm tình nơi vách kính thì người đàn ông xa lạ kia có cảm xúc thế nào, có giống cô bây giờ không.
Khuôn mặt Luân con mất hút nơi bờ mông của bé Thủy, sì sục như húp thứ gì ngon lành lắm. Nãy giờ qua lời nói của hai đứa và những âm thanh dâm dục đập vào tai, Lan Phương có thể chắc chắn là cu Luân này đang hôn chỗ kín của cô bé kia. Cô vừa tò mò vừa thấy kì cục, nơi dơ bẩn như vậy mà cũng có thể hôn được sao, mà Luân con có vẻ thấy ngon lành lắm, bé Thủy thì mắt nhắm nghiền bám tay vào mấy thùng hồ sơ mà cứ rên rỉ mãi. Lan Phương tò mò không biết được hôn chỗ kín như thế thì cảm giác thế nào mà thấy cô bé kia có vẻ rất thích thú, tưởng tượng nếu mình được hôn như thế thì sao nhỉ? Cô bất ngờ phát giác ra nơi đáy quần lót mình đã bắt đầu ẩm ướt. Điều này khiến Lan Phương xấu hổ lắm, từ lúc nào mà mình hư hỏng như vậy, nhìn trộm người khác làm tình xong tưởng tượng rồi cũng nổi hứng hay sao. Chắc cô bị tiêm nhiễm bới mấy trò làm tình kỳ cục của ông sếp mất rồi.
* Em sướng không? Giờ chiều anh chút nhé.
Bé Thủy hổn hển xoay người lại từ từ cúi xuống lấy tay cởi thắt lưng rồi kéo khóa quần Luân con khiến Lan Phương suýt bật cười khi thấy bóng cái dương vật dựng đửng, bật nẩy tưng ra sau khi được giải thoát. Việc làm tiếp theo của bé Thủy khiến cô đỏ mặt. Mặt cô bé cúi vào háng của thanh nien trẻ phòng cô, đầu gục gặc như ngậm lấy thứ gì đó. Cái dương vật háo hức bật tưng ra khi nãy đã mất hút.
Không lẽ cô bé này ngậm … dương vật cho người yêu hay sao? Cũng có thể lắm chứ, nãy Luân con cũng hôn chỗ kín cho cô bé mà. Bọn trẻ bây giờ lắm trò thật, mấy trò như thế này Lan Phương chưa bao giờ tưởng tượng ra. Cô vốn được giáo dục nghiêm khắc từ bé, các kiến thức giới tính chủ yếu là qua hỏi mẹ. Mẹ cô cung là kiểu người cổ điển, thường không giải thích cụ thể hoặc đôi khi là gắt lên khi cô tò mò hỏi cụ thể hơn. Cô cũng có nghe đám bạn gái bàn tán về chuyện trai gái, rồi rủ nhau đọc truyện, xem phim người lớn nhưng cô thì không bao giờ dám làm như thế. Đến khi lấy chồng cô mới biết mùi truyện trai gái chứ khi yêu cô cũng chỉ để cho anh Bình nắm tay, cùng lắm là khẽ vuốt ve cơ thể cô qua lớp quần áo. Mỗi khi tay anh định khám phá sâu hơn vào trong cô lại gạt ra, bảo anh để dành khi nào lấy nhau.
Hành động lạ lùng của đôi trẻ khiến cô khá tò mò, tuy cô thấy hơi kì cục nhưng có vẻ cả hai đứa đều rất thích khi được hôn chỗ đó. Luân con giờ cứ hít hà sung sướng theo nhịp di chuyển đầu của bé Thủy.
Luân con bỗng kéo bé Thủy đứng lên, khóa môi ngon lành khiến Lan Phương đỏ mặt. Cái miệng vừa hôn chỗ đó xong giờ lại hôn nhau ngon lành như vậy sao, không ngại bẩn ư, yêu nhau là thế sao. Cô chợt nảy ra ý định ngày nào đó sẽ thử rủ chồng bắt chiếc cặp đôi trẻ này.
Bé Thủy rên khẽ khi bị Luân con xoay người lại, lấy dương vật gõ gõ vào mông cô bé rồi đút vào. Phòng hơi tối không nhìn rõ lắm nhưng Lan Phương vẫn nhận ra dương vật Luân con không to lắm nhưng luôn chào cờ dựng đứng.
* Á… Từ từ thôi anh …. Ưm… Khẽ thôi không có ai nghe thấy - Bé Thủy khẽ kéo
* Kệ đi em, đang sướng, trên này làm gì có ai mà sợ.
Từng âm thanh do hai cơ thể trẻ trung va vào nhau đầy dâm dục cứ xoáy vào tai Lan Phương. Có lẽ do thính giác nhạy hơn thị giác trong khung cảnh nhập nhoạng tối tăm nhìn không rõ này. Đáng lẽ Lan Phương có thể bước vào phòng trong để không phải chứng kiến khoảnh khắc riêng tư của người khác nhưng cô không hiểu sao mình vẫn đứng chôn chân không nhúc nhích, chăm chú theo dõi.
* Cho anh bắn vào trong nhé, sướng quá?
* Không được, nhỡ có bầu thì chết. Mà lần trước em vừa phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.
* Thế bắn vào đâu, bắn lên mông nhé?
* Cũng không được, bắn xong tí em lấy cái gì để lau. Dính đạn của anh vào váy thì nhớt với mùi lắm, sợ tí có ai phát hiện ra mất.
* Thế biết làm thế nào?
* Thôi để em chiều anh thế này. Anh sắp ra chưa?
* Anh ra đến nơi rồi đây, đạn lên đến gần nòng rồi.
Lan Phương chợt chú ý khi nghe hai đứa nói chuyện, cô cũng tò mò về giải pháp của bé Thủy. Cô thấy bé Thủy xoay người lại, cúi xuống ngậm lấy dương vật Luân con mà mút liên tục phát ra những tiếng chụp choạp ướt át. Luân hít hà sung sướng rồi chuyển sang ậm ự như tắc nghẽn, thở hổn hển sung sướng như đã xuất tinh.
Lan Phương không thấy Luân xuất tinh ra đâu cả, không lẽ là…. bắn vào miệng bé Thủy hay sao? Chuyện kỳ cục vậy mà cũng có thể làm sao?
* Wa, phê quá, sướng nhấc người.
* Ực.. Anh thích không?
* Có chứ, đương nhiên rồi, sướng tê cả người. Cơ mà em không nhè ra à, đâu hết rồi?
* Em ….nuốt luôn rồi. Nhè ra sàn nhỡ ai lên kho phát hiện ra thì chết.
* Haa, hay ghê. Em thấy thế nào, của anh ngon không?
* Không kinh như em tưởng. Nói chung là cũng ….ngon. Được chưa – Bé Thủy vừa đùa vừa véo Luân kêu oai oái.
* Ái, đau anh. Thôi lần sau anh sẽ đền bù bằng cách …. Húp sạch nước của em được không?
* Xí … ai thèm. Mà em nhiều nước lắm anh húp sao hết được?
Tiếng cười đùa rúc ríc cứ xa dần nhưng Lan Phương thì vẫn đứng một chỗ, mặt đỏ hồng lên vì mấy câu nói lúc nãy. Lan Phương thầm nghĩ bọn thanh niên giờ lắm trò thật, đã hôn hít chỗ kín cho nhau xong còn … xuất cả tinh vào mồm rồi nuốt luôn chứ…. Đúng là hết chỗ nói. Đã thế xong cười cười đùa trêu trọc nhau mấy chuyện đó không ngại ngùng chút nào. Nếu là cô với chồng cô chắc sẽ không bao giờ làm thế này, nhưng nếu là với ông Dương thì… chưa biết được. Ông này hay có mấy trò kỳ cục lắm…
****
Sau đó mấy hôm, vẫn như mọi khi ông Dương lại lấy cớ đi có việc với Lan Phương để đưa cô về căn hộ của ông. Trước khi đi, Lan Phương thấy ông sếp đang nhắn tin cho ai đó, mồm nở nụ cười bí hiểm.
* Anh nhắn tin cho ai đấy? - Cô thắc mắc.
* Tí em khắc biết. Làm bồ một thời gian rồi mà anh thấy em vẫn ngố quá, chẳng biết làm gì. Thôi mình đi đi.
Lan Phương thắc mắc mấy câu nói của ông Dương suốt trên đường đến căn hộ. Khi cô vừa quấn khăn đi từ nhà tắm ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô thầm nghĩ lạ thật, ai đến đây giờ này? Hay ông sếp đặt mua cái gì, giờ người ta ship đến. Cô đã bất ngờ khi ông Dương cứ thản nhiên mặc mỗi cái quần sịp ra mở cửa, nhưng cô còn bất ngờ hơn với người bước vào căn hộ. Khuôn mặt xinh đẹp này, không thể nhầm lẫn được… Chị Hương!!! Lan Phương có suy nghĩ kiểu gì cũng không thể giải thích tại sao chị Hương lại đến đây giờ này. Nãy cô đã ngạc nhiên vì ông Dương ăn mặc rất vô duyên ra mở cửa, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn khi chị Hương chỉ liếc nhìn qua rồi cười tủm tỉm không có vẻ ngại ngùng gì. Chị Hương thản nhiên bước vào căn hộ, thoải mái nói chuyện với ông Dương mặc kệ Lan Phương há hốc mồm đứng như trời trồng, đi từ bát ngờ này đến bất ngờ khác.
* Anh hôm nay liều ghê nhỉ? Giữa giờ làm việc gọi thư ký đi đã cùng đành, giờ còn gọi cả trưởng phòng hành chính - tổng hợp kiêm kế toán trưởng đến nữa.
* Có việc mới cần phải nhờ chuyên gia đến bồi dưỡng nghiệp vụ chứ.
* Hi hi…. Nghiệp vụ gì chứ…. Anh đúng là không thay đổi, vẫn hay có mấy trò nghịch ngợm.
Lan Phương đến giờ mới hết bàng hoàng, nhưng đầu óc cô vẫn chưa hiểu nổi những gì nãy giờ chị Hương và ông Dương nói chuyện. Trong đầu cô là một đống câu hỏi. Tại sao chị Hương đến đây lúc này, bổi dưỡng nghiệp vụ gì chứ? Mà tại sao chị Hương thấy ông Dương gần như khỏa thân, mặc mỗi cái quần sịp mà vẫn thản nhiên như không? Không lẽ …. chị Hương cũng là bồ của ông Dương.
* Chị Hương …. chị với anh Dương …. Cũng là ….. người yêu ạ? - Lan Phương tò mò quá quyết định phải đích thân hỏi chị Hương để xác nhận.
* Hi hi…. Người yêu…. Ừ cứ coi là thế đi - Chị Hương phì cười với câu nói của Lan Phương, thầm nghĩ bồ thì gọi là bồ đi còn ngại ngùng gọi là …. người yêu.
Rồi mặc kệ Lan Phương vẫn còn đứng ngơ ngác, chị Hương đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hóa ra không chỉ có mình cô quen thuộc với căn hộ này của ông Dương.
* Anh nhờ chị Hương đến đào tạo cho em. Em ngố quá, ai đời làm bồ anh bao lâu rồi mà chỉ biết dùng tay …. vuốt vuốt cho anh.
* Mà đợt trước em với anh Dương nghịch trò gì mà sau đợt đấy anh í cháo hành chị đủ trò, toàn kiểu thậm thụt hồi hộp sợ bị phát hiện - Chị Hương nói vọng từ trong nhà tắm ra.
* Cháo hành gì, anh thấy em cũng thích còn gì - Ông Dương vừa cưới nói vừa nhìn khuôn mặt mỗi lúc một đỏ lên của Lan Phương.
* Hai anh chị đừng trêu em nữa …. Ai ngờ anh Dương nghĩ ra cái ý tưởng kỳ cục này chứ …. Gì mà đào tạo …. Em đâu cần - Lan Phương nói như mếu máo.
Chị Hương bỗng trần truồng từ nhà tắm bước ra khiến Lan Phương xấu hổ quay mặt đi. Dù chỉ nhìn lướt qua một chút nhưng cô vẫn thấy cơ thể chị Hương thật đẹp, nói đúng hơn là bình thường mặc quần áo đã đẹp nhưng cởi ra thì còn đẹp hơn. Cơ thể chị Hương không đẹp kiểu mảnh mai như cô mà đẹp kiểu đầy đặn, gợi cảm quyến rũ. Tay chân, bụng chị không thon gọn nhưa Lan Phương mà đầy đặn, săn chắc chứ không bị béo. Làn da chị tuy không trắng bóc như da Lan Phương nhưng lại có phần mịn màng hơn. Ngực chị Hương to tròn hơn của Lan Phương, phần đầu ti và quầng ti mầu nâu, to hơn của cô một chút. Hông chị nở nang hơn, bờ mu thì có một đám lông mềm mượt đượt cắt tỉa gọn gàng thành hình tam giác. Cơ thể chị toát lên một vẻ gợi cảm, quyến rũ làm Lan Phương nghĩ đến các diễn viên trên ti vi.
Lan Phương ngại ngùng không dám nhìn thẳng cơ thể chị Hương, cô không quen nhìn thấy cơ thể trần truồng của người khác dù người đó có là phụ nữ giống mình. Hồi đi học cấp ba hoặc hồi sinh viên, cô cũng có thấy qua cơ thể bạn nữ khác nhưng thường chỉ là một bên ngực hoặc khi bạn mặt quần lót chứ cô không thấy cả cơ thể khỏa thân của phụ nữ như thế này bao giờ. Mà ít ra với cô, nhìn thấy cơ thể phụ nữ trần truồng còn đỡ hơn nhìn thấy cơ thể đàn ông trần truồng.
* Cùng phụ nữ với nhau em còn ngại ngùng gì. Tí em tập trung mà quan sát chị Hương làm mẫu đây này. Anh thấy em kỹ năng kém quá hôm nay phải đặc biệt nhờ chị Hương hướng dẫn đấy – Ông Dương vừa nói vừa ôm chị Hương, hai tay liên tục xoa bóp bờ mông nẩy nở của chị.
Lan Phương ngại quá, nhìn cơ thể chị Hương cô đã xấu hổ rồi, giờ ông Dương còn bảo cô phải quan sát hai người …. làm tình để học hỏi nữa chứ. Ông này đúng là luôn có những ý nghĩ cô không bao giờ tưởng tượng được.
* Nào, Hương biểu diễn cho em Phương học hỏi nào.
* Anh nằm xuống đi, để em làm - Chị Hương nhẹ nhàng thực hiện theo đề nghị của ông Dương.
* Phương lại gần đây mà nhìn cho rõ này, em ngồi xa thế sao nhìn rõ được - Ông Dương vẫy tay gọi Lan Phương lại gần.
Dù vẫn còn ngại ngùng với xấu hổ nhưng Lan Phương đành tiến lại gần vì cô biết tính ông Dương, với cả yêu cầu của ông sếp vẫn luôn hiện ra trong đầu cô mỗi khi cô định từ chối các trò kỳ cục của ông.